Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 11: Nhớ anh




Ôn Ngôn thấy bên kia cúp máy cũng không tức giận. Nhờ máy của Cát Sa không có khoá nên anh dễ dàng vào mục cuộc gọi, nhanh chóng xoá vết tích vừa rồi, sau đó để điện thoại vào chỗ cũ, làm như không có chuyện gì ngồi lại trên ghế.


Lúc Chu Cát Sa "tỉnh dậy", chính là nhìn thấy một màn như vậy. Ôn Ngôn tĩnh lặng cầm tập tài liệu đã có chút cũ kĩ, bóng lưng rộng lớn dường như bao chùm hết được cả người cô. Lúc phát hiện cô ngồi dậy cũng chỉ lạnh nhạt nghiêng đầu qua.


"Đại thúc, chú..." Chu Cát Sa bối rối thắc mắc.


Ôn Ngôn đẩy gọng kính, nhìn cô bằng ánh mắt tò mò vô tội.


Chu Cát Sa thẹn quá nhưng không biết làm gì. Cô đứng dậy phủi lớp bụi vô hình trên quần áo mình, cầm cặp sách bước ra khỏi cửa.


"Trưa đừng đi vội, để cháu giúp chú khiêng đồ." Cô để lại một câu như vậy liền ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về phía lớp.


Suốt cả quá trình cô đều không ngẩng mặt lên, vậy nên Ôn Ngôn cũng không phát hiện ra hai bên má nhuộm đỏ như trái cà chua chín của Cát Sa.


Chờ đến khi hình bóng của cô gái chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ, anh nhấc máy lên, gọi vào một số.


"Xin chào, dịch vụ chuyển hàng xin nghe !"


"Tôi là Ôn Ngôn, đã đặt dịch vụ chuyển hàng trưa hôm nay."


"À vâng, Ôn tiên sinh, ngài có yêu cầu gì sao ?"


"Trưa nay... các anh không cần đến, phí trả trước không cần chuyển lại, các anh cứ giữ lấy."


"... Vâng, cảm ơn quý khách, chúc ngài một ngày vui vẻ !" Anh nhân viên không nhịn được cười ngoác cả mồm. Không thể ngờ hôm nay lại ăn may như vậy.


Vị thiếu gia nhà giàu nào tuỳ hứng như vậy ? Phải biết là công ty bọn họ luôn yêu cầu khách hàng phải trả một món tiền gấp đôi phí dịch vụ để tránh trường hợp đột ngột hủy hàng, sau khi chuyển hàng xong liền trả lại cho khách. Vậy mà Ôn tiên sinh đây không những không lấy lại tiền mà công ty bọn họ cũng không cần phải làm việc.


Một món hời từ trên trời rơi xuống, anh hớn hở cũng đúng.


———


Ba tiết cuối của buổi, tâm trạng của Chu Cát Sa vô cùng bất ổn định.


Cho dù cô giáo trên bục giảng dạy hay đến mấy, tai cô vẫn không lọt được chữ nào từ bài học. Vài lần còn thất thần đến mức Mục Văn hua hua bàn tay trước mặt cô cũng không thấy phản ứng.


"Cát Sa, Cát Sa !" Mục Văn nghiến răng, không dám nói quá to sợ cô giáo bên trên nghe thấy.


Mục Văn hừ một tiếng, chống tay trước ngực, rầm rì :"Này, đừng có mà cho tớ ăn cả rổ bơ như thế ! Chuyện cậu có bạn trai mà không thèm nói tớ còn chưa xử lý đâu..."


Chu Cát Sa lúc này như thoát khỏi cơn mộng, đột ngột quay sang bấu lấy vai của bạn lớp trưởng :"Vậy là thật ! Đại thúc đã nói như vậy mà, không phải do tớ tưởng tưởng, đúng không ?"


Mục Văn nhăn nhó, lắc mình ra khỏi tay bạn. Anh giơ máy lên, nói :"Thật thật giả giả cái gì ? Cậu không chối được đâu, từ lúc bạn trai cậu trả lời tớ, tớ đã ghi âm rồi."


Chu Cát Sa giật lấy chiếc điện thoại, bật nhỏ âm lượng rồi lắng nghe chăm chú.


"Cho hỏi... anh là ai ?" Giọng Mục Văn hơi rụt rè phát ra từ chiếc loa.


Không khí im lặng một hồi, sau đó vang lên chất giọng trầm ấm nam tính.


"Tôi là bạn trai của Cát Sa, anh có việc gì tìm cô ấy sao ?"


"Chu Cát Sa, em đang cầm cái gì trên tay vậy ?!" Cô giáo trên bục giảng thấy học trò của mình không nghe giảng, liền quát lên.


Chu Cát Sa tức tốc đứng lên, giấu điện thoại sau lưng, mái tóc loà xoà giấu đi nửa khuôn mặt.


Cô giáo thấy học trò không trả lời mình, liền thẹn quá hoá giận, dậm chân bước tới chỗ cô. Đứng trước mặt nữ sinh, bà dùng ngón tay nâng mặt cô lên, định mắng một trận, nhưng lời nói sắp thoát khỏi miệng liền im bật.


Dưới mái tóc ngắn ngủn là đôi mắt long lanh ươn ướt, khoé mắt đỏ ửng, bờ môi mím chặt. Dáng vẻ tuy yếu đuối nhưng lại mang theo vẻ quật cường như vậy khiến cô giáo không biết phải làm gì.


Cuối cùng bà bối rối rút tay lại, quay đầu bước về phía bàn giáo viên. Bà ra hiệu cho cô nữ sinh ngồi xuống, còn không quên nhắc nhở đôi chút, rồi tiếp tục bài học của mình.


Chu Cát Sa sụt sịt nhưng vẫn không nói gì, làm Mục Văn bên cạnh lo lắng không thôi.


"Này, cho tớ xin lỗi mà. Tớ sẽ không gặng hỏi nữa đâu..." Mục Văn giơ tay xin thề.


Chu Cát Sa khịt mũi, lấy tài khoản của anh gửi vào điện thoại mình bản ghi âm vừa rồi, sau đó dúi vào tay bạn lớp trưởng.


"Không phải lỗi của cậu, đừng xin lỗi nữa." Chu Cát Sa cất lời xong liền chôn mặt vào cánh tay, im lặng đến cuối tiết.


Mục Văn gãi đầu một lúc, cuối cùng anh quyết định không làm phiền cô, tập trung vào bài học.


Tiếng chuông tan học reo lên, học sinh trong lớp ồ ạt bước ra ngoài. Tiếng cười đùa nói chuyện vui vẻ vang lên trong không khí, cùng với đó là những gương mặt trẻ tuổi sáng bừng lên vì được về nhà.


Chu Cát Sa rất nhanh liền cất sách vở vào cặp, vội vàng chạy ra ngoài hành lang. Dường như chỉ cần cô chậm một chút, dù chỉ một phút, anh sẽ mãi mãi ra đi, không cho cô cơ hội được gặp lần cuối cùng.


Nhưng thật may, thật may khi cô đến gần phòng Y tế với hơi thở dồn dập vì đã chạy quá sức, bóng dáng blouse trắng cao lớn vẫn sừng sững đứng đó, đẹp đẽ như một thiên sứ.


"Đại thúc..." Chu Cát Sa không nhịn được thốt lên, cơ thể như bị chôn dưới mặt đất, không có cách nào tiến lên phía trước.


Ôn Ngôn khó hiểu nhìn tình trạng kiệt sức của cô, bước gần tới. Anh vén mái tóc loà xoà trước mặt cô, giọng nói mang theo tia lo lắng mà chính anh cũng không phát hiện ra.


"Sao vậy ? Khó chịu ở đâu không ?"


Chu Cát Sa bặm môi, lưu luyến hưởng thụ cảm giác được anh quan tâm hiếm hoi này. Cuối cùng cô lắc đầu, đi ra phía sau anh.


"Cháu không sao, thật đấy... Mà hành lý của chú đâu rồi ? Phải mau lên, sắp quá trưa rồi." Chu Cát Sa cố gắng để anh không nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc bấy giờ, ngó nghiêng khắp nơi.


Ôn Ngôn cau mày, đáy mắt hiện lên cảm xúc nguy hiểm. Anh chậm chạp bước theo cô vào phòng, chỉ vào đống túi trông có vẻ nhẹ.


"Chỉ còn đống này thôi, thùng giấy đựng sách tôi mang ra xe hết rồi."


Chu Cát Sa ra dấu đã hiểu, hai tay cầm trọn hết đống túi một cách dễ dàng, rất có khí phách nâng lên đi về phía chiếc xe đang đỗ bên ngoài sân.


Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại chuyển thành buồn cười. Anh cầm lấy hộ cô hai chiếc túi, cùng nhau đi ngang hàng.


Thế là Chu Cát Sa cầm hai chiếc túi, Ôn Ngôn cầm hai chiếc túi, hai người lặng lẽ đến gần chiếc xe.


Chu Cát Sa không ngờ công việc lại diễn ra nhanh chóng như vậy. Có lẽ chỉ sau trưa nay, cô sẽ không bao giờ được đi kề bên cạnh anh như lúc này, được nghe thấy giọng nói trầm ấm mê người của anh... hay chỉ đơn giản là được nhìn thấy anh.


"Cẩn thận lùi ra sau một chút, tôi mở cốp xe." Anh nhắc nhở cô.


Chu Cát Sa ngớ người một lúc, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn lùi lại.


Dường như nghĩ đến ký ức nào đó, cô vội vàng đổi một chiếc túi sang tay còn lại, lấy tay trống bịt mũi, rất sợ phải ngửi thấy mùi hương của chiếc xe mới mà theo cô là mùi của "sự xa hoa giàu có".


Nhưng cô lại không ngửi thấy gì...


Thay vào đó là mùi thơm thoang thoảng rất giống với mùi của vườn hồng cạnh phòng khám.


Hương hoa hồng...


Ôn Ngôn nín cười nhìn phản ứng ngốc nghếch của Cát Sa. Anh cất đồ của anh xong liền quay sang nhẹ nhàng lấy đồ trên tay cô.


Trong lúc chờ anh khoá cốp, Chu Cát Sa liếc mắt về phía đầu xe, quả nhiên thấy được treo lủng lẳng dưới gương chiếu hậu là một lọ nước hoa tinh xảo, trên đó được vẽ những bông hồng đỏ tươi thắm.


Làm sao đây... Hình như cô lại ảo tưởng nữa rồi... Ảo tưởng anh vì mình mà mua lọ nước hoa này...


Trái tim Chu Cát Sa như muốn vỡ ra thành từng mảnh, nội tâm gào thét, nỗi xúc động nhấn chìm gần hết lý trí. Ngón tay cô run rẩy, cuối cùng bàn tay nắm thành một nắm đấm, dồn hết sự can đảm suốt mấy ngày qua, bật ra một câu nói.


"Đại thúc, cháu thích chú !"


Ôn Ngôn cong môi, nghiêng đầu thích thú trước lời thú nhận của cô. Mỹ nam đã đẹp, nay cười lại càng khuynh nước khuynh thành. Ánh mắt yêu nghiệt kia chiếu trực tiếp vào cô, khiến lòng cô bồn chồn không yên.


Ý gì kia ? Sao lại nhìn cô như vậy ?


Chu Cát Sa tưởng anh chưa nghe thấy, định nói lại. Vậy mà đột nhiên Ôn Ngôn đứng trước mặt cô cúi đầu xuống, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.


"Em không nói, tôi cũng đã định nói." Ôn Ngôn cầm một lọn tóc bị rũ xuống trên khuôn mặt cô, khẽ vuốt ve.


Hớ, cha má ơi !


Con không đang mơ chứ ?


Chu Cát Sa bẹo má mình thật mạnh, sau đó kêu đau oai oái.


Là thật...


Ôn Ngôn cưng chiều thở dài, đau lòng sờ vào vùng da đỏ lừ bên má của cô. Hơi thở sạch sẽ thơm tho phả vào tai cô, khiến nơi đó nóng bỏng như bị lửa thiêu.


"Ngốc."


Dù chỉ là một từ, nhưng ánh mắt nhu hoà kia đã nói lên tất cả.


"Chờ tôi, nhất định phải chờ. Tôi sẽ cho em mọi thứ mà em xứng đáng được hưởng."


———


Đến tận đầu tuần sau hôm đó, câu nói dịu dàng của anh vẫn vang vảng không ngừng trong đầu cô.


Chu Cát Sa cầm tờ bài môn toán vừa mới trả trên tay, con số tám phẩy năm đỏ chót nổi bật trên góc giấy trắng. Nhưng dù vậy, tâm trạng của cô vẫn không thả lỏng hơn chút nào.


Đại thúc, cháu đạt điểm cao rồi đó, chú mau xuất hiện để thưởng cho cháu đi, khen thôi cũng được...


Mấy ngày sau hôm chia tay, Chu Cát Sa lúc nào cũng lởn vởn bên cạnh phòng Y tế nhưng không dám bước vào. Sợ sẽ không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, sợ đằng sau đó là một gương mặt lạ hoắc.


Cô ngước đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, nghiêng đầu nhìn phòng khám. Khung cảnh quen thuộc như vậy, nhưng lại không ấm áp như mọi hôm, có lẽ bởi vì không có anh.


Chu Cát Sa thở dài ưu sầu lần thứ bao nhiêu trong ngày cũng không nhớ nữa.


Thứ cô nhớ duy nhất, chính là nhớ anh.