Giao Ước Tử Thần

Chương 35: Ra đi






Tất cả mọi diễn biến âu cũng chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt. Vị tu sĩ họ Hoàng vốn là một trong mười đệ tử trụ cột của Ly Hỏa môn ấy vậy mà chẳng chịu nổi lấy một cú nhấc chân của Tuấn.



Toàn trường rơi vào rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy vài tiếng gió thổi vi vu, mang theo nét tang thương khiến con người ta cảm thấy sợ hãi.



- Đại ca... không... Ngươi, ngươi...



Mọi người còn đang sợ hãi nhìn nhau thì phía bên đấu đài cách Tuấn vài mét bỗng dưng vang lên tiếng hét thảm thiết. Tất cả cùng giật mình nhìn qua, chỉ thấy lúc này hai gã tu sĩ họ Lý cũng theo sát huynh đệ của mình sang thế giới bên kia. Hai kẻ còn lại không ai khác chính là hai gã tu sĩ họ Hoàng. Nhìn thấy thân thể đại ca mình cứ thế tan biến, cả hai chỉ có thể thét lên những tiếng ai oán. Tức thì, hai thanh tiểu kiếm trong tay lóe lên, vẽ thành hai đường vòng cung vô cùng mạnh mẽ. Ngay tức thì, hai màn sáng bảo vệ bị xé rách, cả hai đồng loạt lao ra, rất nhanh đã phi thân tới đấu đài Tuấn đang đứng.



Tận mắt chứng kiến thảm kịch của huynh trưởng, cả hai tuy rất muốn nhưng cũng không dám ngạo mạn mà ra tay với Tuấn ngay. Chúng chỉ âm thầm nghiến răng, tiến về phía gã tu sĩ có tên Nam Dương.



- Hai vị sư huynh! Đừng nên quá đau lòng, việc cần làm trước mặt là nghĩ cách đẩy lùi người này.



Nam Dương biết hai người bọn họ đang rất đau buồn nên cũng không dám nói gì nhiều, chỉ động viên qua loa mà thôi.



- Dương sư đệ! Ngươi quá tàn nhẫn rồi.



Đứng ở đấu đài bên cạnh, Nguyễn Cường nhàn nhạt nói một câu.



- Sư huynh! Ta không quen bị người khác uy hiếp đặc biệt là bị người ta ám toán sau lưng.




Dương Tuấn vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng đáp.



- Xem ra vụ việc lần này, người có lợi nhất là vị lão tổ tông của môn phái chúng ta rồi. Ta cũng nên giải quyết tên này rồi tình sau vậy.



Nguyễn Cường nói xong, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà dị. Phi kiếm vốn đang ngạnh kháng với vô số kiếm khí của Bằng Vũ bỗng dưng lóe lên một cái. Chỉ chưa đầy một cái chớp mắt nó đã nhẹ nhàng lấy đi cái đầu của Bằng Vũ. Có lẽ không tin nổi cái mạng của mình cứ như thế mà biến mất, cái đầu Bằng vũ khi đó còn mang theo sự ngạc nhiên, không tin tưởng.



Không ai tin, cũng không ai dám tin đây là sự thật. Hai gã tu sĩ chỉ có tu vi Luyện Thần tiền kỳ, ấy vậy mà không cần tới vài giây đã có thể lấy đi tính mạng của những tu sĩ Luyện khí kỳ đỉnh cấp.



Im lặng... tất cả chỉ còn lại sự im lặng...



Nam Thiên Lý, Hoa Minh, Hàn Liên cùng vài tu sĩ Tâm Liên kỳ cũng không thể tin nổi vào mắt mình. Nên nhớ với tu vi của đám đệ tử tinh anh này, ngay cả tu sĩ Tâm Liên kỳ cũng chưa chắc có thể nhất thời nửa khắc mà giết được. Nhưng mà, chuyện này là sao đây? Chưa đầy hai cái chớp mắt, hai tu sĩ có tu vi cao lại ngã xuống. Kẻ ra tay lại tàn nhẫn đến mức kẻ bị giết đến thời gian kêu một tiếng cũng chẳng có. Choáng ngợp, khó tin... tất cả mọi cảm xúc đều không thể diễn tả thành lời.



- Dừng tay! Chúng ta nhận thua...



Hàn Liên tuy không đành lòng nhưng với tình hình hiện tại nếu không chủ động nhận thua, kết quả là gì chắc ai cũng đã rõ.



- Sư tổ! Chúng con vẫn có thể chiến đấu, xin ngài hãy rút lại lời nói...



Hai gã tu sĩ họ Hoàng tuy rất sợ hãi, nhưng món nợ giết huynh trưởng là không thể không báo, vội vàng quỳ xuống nói vọng lên.



Nam Dương đứng bên cạnh nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài nói.



- Nhị vị sư huynh! Kể cả ba chúng ta cùng lên cũng không thể thắng được Dương huynh đâu. Nếu cả hai còn ngoan cố, xin thứ cho đệ nói thẳng "chỉ có chết".



Nói xong y lập tức ôm quyền nhận thua.



Tuấn cũng chẳng mảy may nói một câu nào, khỏe miệng chỉ lóe lên nụ cười khinh bỉ rồi rất nhanh đã tan đi.



- Hai người các ngươi! Cùng lên hay cút xuống?



Tuy trời vẫn chẳng có một ngụm gió, nhưng cả người Tuấn như được một luồng khí nóng cuốn quanh. Mái tóc dài không hề có gió mà vẫn lơ lửng bay tới ngang vai.



- Dù có chết ta cũng sẽ không để ngươi sống. Nhị ca, cùng lên...



- Được...




Cả hai cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng lại. Rất nhanh đã thả ra hàng chục lá phù, cùng hai món pháp khí, ý định muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà hạ gục Tuấn.



- Ngu dốt.



Tuấn tất nhiên chẳng phải kẻ thiểu năng mà để hai kẻ này muốn làm gì thì làm, chân phải chỉ nhẹ nhàng nhấc lên, tức thì một cỗ đao phong mang theo sát khí nồng nặc bay ra. Chỉ nghe thấy hai tiếng thét thảm thiết rồi "Bịch... bịch..." thân thể hai huynh đệ họ Hoàng cứ vậy rơi xuống đất, phải một lúc sau mới phân tách ra. Vết cắt sắc bén tới mức máu còn chưa kịp bắn ra lấy một tia.



Từ lúc Tuấn giết người đến lúc hai cỗ thi thể kia tách ra, thời gian cũng phải mất hơn chục giây. Nếu để ý kĩ có thể thấy chiêu thức Tuấn vừa dùng chính là một trong Bát thức, môn võ công đã được thấy khi gã trung niên họ Lê giết Mạc lão quỷ.



- Tiểu tử! Ngươi quá ngông cuồng rồi đấy, không thấy ta nói Ly Hỏa môn chịu thua rồi sao. Ngươi muốn giết ai thì giết ư, để ta cho ngươi thấy cái cảm giác bị giết nó như thế nào.



Hàn Liên tuy chẳng quan tâm lắm tới việc đám đệ tử luyện khí kì có bỏ mạng hay không. Nhưng khi thấy vẻ ngông cuồng trong mắt Tuấn ông ta lại không giữ được sự giận dữ muốn ra tay giết người.



Ngay lập tức, một cỗ linh áp khủng bố ập xuống, thân thể Tuấn vốn mạnh mẽ kinh người cũng phải lảo đảo. Mặt Tuấn tuy tái đi nhưng vẫn cố chống đỡ cho thân hình không gục xuống, trong nội tâm không sao bình tĩnh được :"Đây là năng lực của tu sĩ Ảo Ảnh sơ kỳ sao? Thực quá mức khủng bố rồi"



- Hàn huynh! Ngươi nói sai rồi, nếu tiểu hữu đây mà không ra tay, người nằm xuống lúc này chẳng phải hắn hay sao.



Hoa Minh thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản.



Hàn Liên tuy rất muốn cho Tuấn một bài học, nhưng Hoa Minh vốn là người điều khiển trận đấu, hơn nữa tu vi lại cao vô cùng, nếu giết tên nhóc kia sợ rằng sẽ khó mà ăn nói với y. Không những Hoa Minh mà ngay tại đây còn có sự xuất hiện của Nam Thiên Lý, tuy ông ta rất tin tưởng vào thực lực của mình nhưng có tin tưởng tới đâu cũng không dám cùng lúc đối đầu với hai gã được coi là thiên tài tu luyện của tu chân giới Nam Việt.



- Hừ! Đằng nào ngươi cũng chẳng sống quá một năm nữa, coi như hôm nay ngươi gặp may đi. Nam Dương, về phái phạt ngươi diện bích 20 năm. Trong vòng 20 năm không tiến giai tới cảnh Tâm Liên thì vĩnh viễn biến mất đi.



Hàn Liên nghiến răng nói một tràng cuối cùng mới phất tay áo rời đi. Trước khi đi hắn cũng không quên vứt cho Nam Thiên Lý một chiếc bình ngọc.



- Nam Thiên Lý, cố mà giữ nó cho cẩn thận...



Lời nói này rõ ràng mang hàm ý :"Cần thận kẻo bị cướp"



Con rết cực lớn ấy vậy mà chỉ chớp mắt một cái đã biến mất tăm, bờ hồ chỉ còn sót lại đám người Hóa Ảnh môn mà thôi.



- Nam đạo hữu, lần này gặp mặt có lẽ sẽ rất lâu sau mới có dịp tương kiến. Hoa Minh ta khuyên ngươi nên cẩn trọng một chút thì hơn.



Hoa Minh cũng chỉ nhàn nhạt nói đôi câu, thân hình lóe lên một cái đã biến thành một dài kinh hồng bay mất.



- Dương Tuấn! Nguyễn Cường! Trận chiến đã kết thúc, các ngươi có quyền rời khỏi bản phái rồi đấy. Nguyễn Cường, ta đã hứa sẽ đưa cho ngươi thứ này, tuy không biết ngươi cần thứ này để làm gì, nhưng hãy nhớ một điều nó vô cùng quý giá. Nếu ngươi không cẩn thận cái mạng của ngươi chắc cũng không còn đâu.



Nam Thiên Lý nói với Nguyễn Cường vài câu, cánh tay phải không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hộp ngọc. Bên trên hộp ngọc còn tỏa ra một loại hàn khí vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần hơi tinh ý đã có thể nhận ra không khí đang vì nó mà giảm đi nhanh chóng.




- Đa tạ.



Nguyễn Cường lập tức bắt lấy hộp ngọc, chiếc nhẫn trên tay bỗng tỏa ra một luồng khói trắng, thu chiếc hộp vào trong. Thì ra đây chính là trữ vật giới chỉ mà mọi người thường nhắc tới.



- Dương Tuấn! Ta không ngờ rằng năng lực của ngươi lại đáng sợ tới vậy. Xem ra lời đồn đại không sai chút nào... Dù sao ngươi cũng đã giúp ta lấy được thứ mình muốn, đây là một viên định nhan đan, ngươi cầm lấy. Ngoài ra ngươi có thể tùy ý đưa ra một nguyện vọng, nếu có thể làm ta nhất quyết không từ chối.



Nam Thiên Lý cũng vứt cho Tuấn một chiếc bình nhỏ, trên thân bình cũng dán không ít lá phù.



- Đa tạ sư tổ ban thưởng. Đệ tử thực ra cũng chẳng có nguyện vọng gì, thôi thì mong ngài hãy nâng đỡ vị cô nương này một chút. Dù sao đi nữa trước kia đệ tử cũng thiếu cô ấy một phần nhân tình.



Dương Tuấn vừa bắt lấy chiếc bình nhỏ chẳng nghĩ ngợi gì đã đưa nó cho Linh Ái Ái. Một lúc lâu sau mới mở lời cầu xin.



Linh Ái Ái tuy đã tỉnh lại từ lâu, nhưng khi thấy Tuấn vẫn bình yên vô sự thì không khỏi có chút ngây dại. Càng ngạc nhiên hơn là hắn đã đưa cho mình một viên định nhan đan. Phải nhớ rằng, định nhan đan giá trị thực sự rất lớn, nếu mang ra hội giao dịch ít ra cũng được vài ngàn tinh thạch đấy.



Đang chết trân chưa biết nói gì thì Tuấn lại đề xuất ra nguyện vọng khiến cô phải bật khóc. Một trái trú nhan đổi lại là biết bao sóng gió, biết bao trân bảo. Giá như vậy có đắt quá không?



- Không! Xin sư tổ đừng nhận lời, phần nhân tình của huynh ấy nợ con huynh ấy đã trả hết từ lâu rồi. Nếu sư tổ nhận lời, cả đời này con thực khó mà trả cho huynh ấy được.



Linh Ái Ái khuôn mặt đẫm lệ vội vàng nói. Cũng chẳng hiểu vì sao cô gái này lại khóc, sóng gió đã qua, cũng chẳng có ai tìm tới cửa xin cưới, vậy khóc là vì cái gì đây?



- Ài! Dương Tuấn, ta hiểu ý định của ngươi rồi. Được! Ta nhận lời. Ngươi có thể đi khỏi đây. Cầm lấy cái này, hi vọng nó sẽ giúp ngươi có một cuộc sống tốt cho tới ngày đó...



- Cám ơn sư tổ. Các vị! Dương Tuấn xin cáo từ. Linh cô nương, hãy tu luyện cho thật tốt. Sư huynh! không biết người định đi về đâu, liệu có thể cho tiểu đệ theo chân một đoạn thời gian hay không?



Dương Tuấn cũng chỉ chào xã giao vài câu, ngay sau đó liền bay tới chỗ Nguyễn Cường đang đứng.



- Được! Đi thôi...



Cả hai thân hình cứ vậy khinh phiêu bay đi, tốc độ không nhanh nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể đuổi kịp.



Chỉ nghe trong đám người có vài tiếng thở dài, nhưng cũng có tiếng khóc, cũng chẳng biết tiếng khóc đó của ai...