Giao Ước Tử Thần

Chương 30: Trước trận chiến(2)






Dù sao đi nữa, Tuấn cũng đường đường là một tử thần đã tồn tại hơn trăm năm, bình thường đối mặt với nguy hiểm cũng ít khi biểu hiện ra một tia cảm xúc mạnh nào. Nhưng khi linh thức của Tuấn vừa quét tới thân thể vị tu sĩ trẻ tuổi kia, hắn đã phải giật mình kinh hãi. Lý do ở đây chính là, linh lực của người này mênh mông đến mức với thực lực hiện tại của hắn hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới. Tuấn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, tranh thủ thu linh thức trở lại.



- Ngươi là Dương Tuấn sao? Quả nhiên có chút thú vị...



Tuấn còn chưa kịp thu hồi linh thức trở lại thì bỗng dưng trong đầu xuất hiện một giọng nói nhàn nhạt. Tuấn biết người có thể nói ra lời này chắc chắn không ai khác chính là tên tu sĩ trẻ tuổi kia. Điều đáng nói, người này lại có cả khả năng nhận diện ra linh thức của tử thần, nếu không phải người tu luyện linh hồn thì chắc chắn đã từng thấy qua tử thần.



Tuấn âm thầm sợ hãi, đôi mắt đảo qua người thanh niên ấy. Thật may người này cũng chỉ nhàn nhạt cười một cái, lập tức chuyển con mắt tới một vị trí trống trong đại điện.



Tuấn có chút không hiểu, vì nguyên cớ gì hắn ta lại nhìn vào một nơi không có lấy một bóng người như vậy. Linh thức vừa thu vào cơ thể, lại một lần nữa phóng ra ngoài, phương hướng không phải đâu khác chính là chỗ trống kia.




Nhưng linh thức vừa tiến tới gần, Tuấn lại không dám cho nó tiến vào thám thính nữa, bởi một lẽ nơi này hiển nhiên có bố trí cấm chế, mà cái cấm chế này lại xảo diệu vô cùng.



- Ngươi không nên tò mò thì hơn, chỉ dựa vào bản lĩnh hiện giờ của ngươi, chỉ cần sơ xảy thì cái mạng coi như chấm dứt đấy.



Giọng nói nhạn nhạt của tên tu sĩ trẻ tuổi lại một lần nữa vang lên trong đầu Tuấn. Tuấn vội vàng dùng linh thức truyền âm qua "Đa tạ sư huynh nhắc nhở... thật không biết nên xưng hô là sư huynh hay tiền bối nữa, có gì không phải, mong sư huynh bỏ qua cho. Thực sự đệ không hiểu sư huynh vì sao lại ẩn dật ở trong đám đệ tử cấp thấp như vậy, tu vi của sư huynh thực sự sâu không thể lường được"



Tên tu sĩ trẻ tuổi hiển nhiên cũng không có ý nghĩ trách móc gì Tuấn nên cũng chỉ nhếch mép cười, khóe miệng nhúc nhích :"Tâm nông, tu vi có cao nào đâu giúp ích"



Tuấn có chút khó hiểu, vội vã truyền âm lại :"Sư đệ ngu dốt, kinh xin sư huynh chỉ điểm"



"Nếu so sánh tu vi của ta và đệ, hiển nhiên ta hơn đệ không chỉ một bậc, nhưng xét về tâm tu, có lẽ đệ lại hơn ta..." Tên tu sĩ trẻ tuổi đáp.



"Đệ quả thực không hiểu, nếu tính về tâm tình, hiển nhiên sư huynh phải cao hơn đệ chứ?" Tuấn như đi vào ngõ cụt, liên tục hỏi.



"Ý của sư đệ là, sự trầm lặng bên ngoài của ta phải không?" Vị tu sĩ trẻ bình thản hỏi.



"Không sai! Trong con đường tiên đạo chẳng phải người nào giữ được sự trầm ổn người đó sẽ đoạt được tiên cơ sao chứ?" Tuấn nhanh chóng trả lời.



"Trầm ổn! Cả nhà bị sát hại, vợ bị người ta cướp, con cái bị bán tới trốn thị phi cả ngày chỉ biết chui đầu vào tu luyện. Khi bước ra ngoài lại trở thành gỗ đá, không vui, không buồn, phải chăng đó chính là "trầm ổn" mà đệ nói" Người đối diện lại truyền âm qua.




"Đệ đã hiểu..." Tuấn hiện giờ đã hoàn toàn minh bạch lời nói của gã tu sĩ này. Tu luyện đến mức quên mình, hoàn toàn đắm chìm trong cái gọi là đại đạo, bất tử. Để rồi một ngày vô tình nhận ra, những bản năng làm người vốn có đã mất đi, cuối cùng biến thành một cỗ máy, chỉ biết tu luyện và tu luyện.



Thất tình lục dục, con người ai mà chẳng có, nếu đánh mất nó chẳng khác gì tự biến mình thành súc sinh? À không, ngay cả súc sinh còn không bằng. Ngay cả giống vật còn biết yêu thương bảo vệ lẫn nhau, còn người tu tiên thì sao? Tuy Tuấn chưa được chứng kiến tận mắt, nhưng đọc qua các điển tịch cộng với hấp thụ kí ức của đám tu sĩ đã chết, hắn hoàn toàn minh bạch. Những người được xưng tụng là tiên nhân này, ngoài ngày ngày tu luyện ra thì toàn làm những việc mất nhân tính. Cướp của, giết người, có nhiều lúc tùy hứng mà hành động và tu vi càng cao sẽ càng đánh mất bản thân. Có thể nói, đã hoàn toàn biến mình thành những cỗ máy chỉ biết làm những việc điên rồ.



Người Phàm tôn sùng họ, lập miếu thờ họ, luôn luôn lấy họ làm mục tiêu phấn đấu. Nhưng ai biết đâu, những người mà họ luôn tôn sùng thực ra chỉ là đám người có cuộc sống vô cùng tẻ nhạt. Những con người đó ngoại trừ tu luyện ra thì thời gian còn lại là những cuộc chiến. Họ chiến với chính họ, với bạn, với kẻ thù và kể cả là thân nhân.



Vì một món đồ mà giết người, vì một chút bực dọc cũng lại giết người. Họ đâu nghĩ tới cái gì là sát nghiệp, cái gì là luân hồi. Và qua những lời nói của gã tu sĩ trẻ tuổi Tuấn cũng hiểu ra rằng, nếu có ngày vì một lý do nào đó hắn làm tổn hại tới lợi ích của vị sư huynh này, một cuộc chiến chắc chắn sẽ xảy ra.



Tuấn giờ này đã thấm nhuần câu nói của vị sư huynh kia, quả thực cái tâm trong người Tuấn vẫn vững hơn kẻ đứng trước mặt mình rất nhiều. Mặc cho thế sự nổi trôi, nhưng mình vẫn chính là mình, đó mới là kẻ nắm giữ đại đạo.



Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, mặc kệ cho đám quản sự còn đang cao giọng hàn huyên.



Mất một lúc lâu sau, cái đám quản sự này mới hết ba hoa với nhau, không cần ai phải nhắc, tự mình đi về ghế, không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng.



- Ba vị sư huynh chắc đã biết mục đích ta mời mọi người tới đây rồi, có lẽ ta cũng không cần giảng giải gì thêm. Nhưng ở đây vẫn còn hai người nữa chưa biết, đó chính là hai vị sư điệt Nguyễn Cường và Dương Tuấn đây. Vậy ta xin mạn phép nói lại lần nữa...



Vũ Huy Căn an tọa trên ghế chủ vị, bắt đầu lý giải cho Tuấn và tên tu sĩ trẻ tuổi biết một chút về cuộc chiến sắp diễn ra. Qua lời nói, có thể thấy vị chưởng môn này cũng không coi trọng hai người họ cho lắm, giải thích vô cùng sơ lược.



Tuy nói giải thích rất sơ lược nhưng với một kẻ đã sống cả trăm năm như Tuấn, một chút khó hiểu nhanh chóng được giải tỏa. Ánh mắt nhẹ nhàng lướt tới hai nữ nhân họ Linh rồi lập tức trở lại trạng thái bình thường.




- Cả năm người đều đã hiểu rồi, có lẽ nên về chuẩn bị một chút, rạng sáng ngày mai, tất cả tập trung tại đây sư thúc tổ sẽ truyền cho mọi người một ít bảo vật vô cùng có ích.



Vũ Huy Căn nói xong liền đứng dậy, tiễn ba vị sư huynh ra khỏi cửa, đám quản sự thây vậy cũng nhao nhao đi theo, bên trong chỉ còn lại đám người Dương Tuấn, Nguyễn Cường và hai nữ tu sĩ.



- Sự tình lần này vì hai cô cháu chúng ta mà liên lụy tới các vị, ta thực sự không biết phải nói như thế nào cho phải. Ta xin hứa, nếu qua trận chiến này hai vị còn sống trở lại, ta sẽ không quản ngại làm thân nô bộc 10 năm để tạ ơn. Xin hai người nhận của ta một lạy.



Linh Nguyệt Nguyệt vốn là một nữ tử có tình có nghĩa, thấy hai người trẻ tuổi tu vi bất quá chưa tiến vào luyện khí đã vì mình mà rơi vào hiểm cảnh thì không tự giác được mà sinh ra sự chua xót. Chua xót cho chính mình sinh ra không hợp thời, chua xót cho những người vì mình mà rơi vào tình cảnh éo le, nay sống mai chết. Cô gái nước mắt rưng rưng, đầu gồi trùng xuống muốn làm một việc mà chỉ có thể làm trước mặt cha mẹ, ông bà mình mà thôi.



- Đại lễ như vậy ta thực sự không dám nhận đâu, trước đây ta có nợ Linh cô nương một trái trú nhan. Việc lần này coi như trả nợ vậy, dù kết quả có ra sao cũng đừng suy nghĩ nhiều.



Tuấn vội vàng đỡ Linh Nguyệt Nguyệt dậy, nói vài câu liền hướng vị sư huynh trẻ tuổi nói lời cáo từ rồi cứ thế đi thẳng ra ngoài, bỏ mặc hai vị nữ tu sĩ dường như còn muốn nói thêm gì đó.



Vị sư huynh kia cũng không có ý định ở lại, môi chỉ mấp máy nói gì đó rồi cũng cáo từ rời đi.



Bên góc đại điện, nơi mà Tuấn và gã tu sĩ trẻ tuổi đã từng chú ý nhất thời truyền ra một luồng gió. Luồng gió rất nhẹ, chỉ thoáng qua đã lập tức biến mất không thấy đâu. Trong hư không, đâu đó vang lên một tiếng thở phào nhẹ nhõm, như kiểu ai đó vưa chút bỏ được một gánh nặng đã đè lên đôi vai cả thế kỉ.