Giao Ước Tử Thần

Chương 23: Nội tình(2)






Một trăm người chết, hơn hai trăm người bị thương. Tất cả đều là tu sĩ có tu vi luyện khí trở lên, nhưng vì cớ gì lại dẫn đến nhiều cái chết như vậy?



Lòng tham, sự hiếu kì... những dục vọng ấy luôn là con dao hai lưỡi, nó sẵn sàng giết bất cứ ai, cũng có thể quay lại cắn chính bản thân người sử dụng nó.



Sự ngờ vực, không cam lòng tin tưởng người khác, ham muốn hơn thua, được và mất. Những tham niệm cũng như chấp niệm này chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của họ.



Thứ ánh sáng trắng bay ra từ tòa pháp trận vốn chẳng phải pháp bảo gì cả, nó thực ra chỉ là một quỷ vật có tu vi cao cường, nhân lúc đại trận bị hư hao nên mới tìm cách thoát ra ngoài. Vốn dĩ nó cũng chỉ muốn chạy thoát khỏi tay Tuấn, nhưng không ngờ vừa mới bay được một đoạn đã bị hàng ngàn người truy đuổi. Vốn tính tàn bạo, nó liền không kiêng dè mà giết người. Phần lớn đều là tán tu, thường đi lẻ tẻ. Về phần đám tu sĩ của bốn đại môn phái chỉ bị thương chứ không thiệt mạng.




Thật ra hậu quả có lẽ còn lớn hơn nếu lúc đó không xuất hiện một sợi tơ màu đen kì dị. Sợi tơ này vừa xuất hiện liền bao bọc hoàn toàn thứ ánh sáng ấy lại, chỉ qua vài hô hấp cả sợi tơ đen và thứ ánh sáng đều biến mất một cách bí ẩn. Trên không trung bỗng vang lên một tiếng cười "Khặc...khặc..." sau cùng mọi thứ lại trở về với bóng đêm dày đặc.



Những người biết về sự kiện này có lẽ rất nhiều, nhưng nội tình thì chỉ một số ít đại năng tu sĩ mới biết tường tận. Thứ ánh sáng kia thực ra chỉ là một con quỷ vật, còn sợi tơ màu đen bất thình lình xuất hiện lại là một môn thần thông nghịch thiên có tên "Ma ti kết".



Cũng trong cái đêm đó, tin tức "Hóa Ảnh môn có một đại năng tu sĩ tọa trấn" được lan truyền đi với tốc độ chóng mặt, mà người đưa ra thông tin này không ai khác chính là lão tổ của Ly Hỏa môn Phạm Công.



Thực ra cũng chẳng phải ông ta truyền ra thông tin này, cũng chỉ vì cái miệng của tên chưởng môn hiện tại của Ly Hỏa môn quá lớn nên mới gây ra một phen tao động như vậy.



Vài ngày sau, Tuấn từ trong mê man tỉnh lại. Thân thể vốn tàn tạ không khác gì một tên khất cái thì bây giờ đã biến đổi 180 độ.



Vẻ mặt lạnh nhạt, mái tóc đen buông dài tới thắt lưng, khoác trên người một bộ quần áo màu trắng, không do chất liệu gì tạo thành. Tà áo buông dài chạm tới gót chân, bên ngoài thêu viền đen, vô cùng nổi bật. Mắt hắn vừa mở ra, thiên địa xung quanh dường như ảm đạm thất sắc. Từ mi mắt bắn ra vô số hồng mang, chỉ nhìn vào đã khiến người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị. Dường như không một bí mật nào có thể thoát khỏi đôi mắt quỷ dị ấy.



Tuấn đứng dậy, nhẹ nhàng vươn vai, thở ra một ngụm khí lạnh, tay phải điểm nhẹ vào mi tâm. Ngay lập tức, từ mi tâm xuất hiện một sợi tơ màu vàng vô cùng chói mắt. Sợi tơ như có sinh mạng, khẽ lắc một cái liền huyễn hóa ra hàng trăm sợi tơ khác giống hệt nhau. Những sợi tơ lấy tốc độ không gì diễn tả nổi bắn về mọi hướng, xuyên qua cấm chế đại trận của Hóa Ảnh môn rồi biến mất.



Tuấn vẫn đứng yên tại chỗ đó, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.




Thu vào tầm mắt hắn là những vách đá dựng đứng, những cánh chim không mệt mỏi đang chao lượn trên không trung. Vô vàn kì hoa, dị thảo đang đua nhau khoe sắc. Cảnh vật tuyệt đẹp, nhưng trong đôi mắt trong Tuấn không có lấy một cảm xúc đặc biệt gì. Vẫn một lỗi buồn man mác, từ sâu trong tâm khảm.



- Mẹ, con nhớ mẹ.



Tuấn bỗng dưng hét vang một tiếng, tiếng hét ấy nương theo cơn gió lạnh, cuốn đi u phiền trong lòng hắn.



Sau khi hét vang lời ấy, trên môi Tuấn chợt xuất hiện ý cười. Hắn thét lên một tiếng, thân hình đằng không bắn đi với một vận tốc cực cao, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi tòa đại trận hộ sơn của Hóa Ảnh môn.



Hơn một tháng sau. Lơ lửng trên tầng trời, Tuấn đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt. Từ bốn phương tám hướng xuất hiện chi chít sợi tơ màu vàng, tỏa ra sắc sáng chói lọi. Những sợi tơ như bị thứ gì đó thôi thúc, lấy tâm điểm là mi tâm của Tuấn, điên cuồng chui vào.



- Hai mươi hai cổng không gian, tất cả đều sụp đổ. Chẳng trách, thảo nào mình không thể dịch chuyển tức thời. Hồn giới bị diệt, liệu việc này là tốt hay xấu đây?



Tuấn bất giác thở dài, cuối cùng mới từ từ hạ dần độ cao, việc hắn cần làm lúc này là củng cố lại thứ sức mạnh đang sở hữu trong người.



Thân hình Tuấn nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi khá cao, nặng lẽ buông linh thức ra khắp nơi. Cảm giác không có vấn đề gì mới mỉm cười gật đầu. Cánh tay vừa lật, một thanh kiếm lờ mờ hiện ra. Thanh kiếm này khá dài, toàn thân màu trắng sáng, toát ra vẻ sắc bén kinh người. Trên thân kiếm lượn lờ vô số dòng điện màu xanh tím. Những dòng điện này cứ vài giây lại chớp động một cái, huyễn hóa ra vô số kí tự ảo diệu, có chút giống với cổ ngữ. Chuôi kiếm không quá đặc biệt, toàn thân màu đen nhánh, có một hàng chữ lờ mờ màu đỏ lửa. Phía dưới chuôi kiếm có thêm một chiếc lỗ nhỏ, không biết dùng để làm gì.




Tuấn cầm thanh kiếm với một cảm giác vô cùng yêu thích, không muốn rời tay. Hắn đưa tay vuốt theo thân kiếm, tay nhẹ nhàng dùng lực. Một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ bàn tay hắn, thấm vào thanh kiếm. Men theo lưỡi kiếm từ từ xuất hiện một đường chỉ dài tới chuôi kiếm, nối thẳng đến chỗ có chiếc lỗ nhỏ. Máu từ tay hắn chảy đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tiến tới cái lỗ nhỏ. Cái lỗ nhỏ vốn không có chút gì đặc biệt bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ màu huyết hồng. Từ cái lỗ nhỏ ấy xuất hiện một viên hồng ngọc, vô cũng tinh xảo, thỉnh thoảng còn tỏa ra những tía sáng vô cùng quỷ dị.



Viên hồng ngọc liên tục được máu huyết bồi đắp nên càng ngày càng sáng hơn. Hơn mười phút sau, thứ ánh sáng ấy mới từ từ tắt đi. Trên thân kiếm xuất hiện hai chữ Thuận, Thiên. Phân biệt hai bên trái phải.



Hai chữ Thuận Thiên này hoàn toàn thuần việt, nhưng lại không làm mất đi vẻ mạnh mẽ của nó.



Cũng cùng lúc đó. Tại một giới nào đó thuộc 72 giới.



Hồ Hoàn Kiếm - Thủ đô Hà Nội.



Bầu trời bỗng dưng ảm đạm hẳn đi, báo hiệu có một cơn giông sắp kéo tới. Sấm sét liên tiếp nổi lên, phát ra những tiếng ì ùng đinh tai nhức óc. Kì lạ ở một chỗ, những tia sét này đều lấy tâm điểm là lòng hồ Gươm mà đánh tới. Sức mạnh của những tia sét kia vô cùng lớn, vô số động vật nhỏ tức thì bị đánh cho tan nát, một số khác thì trực tiếp nổi phềnh trên mặt hồ. Khung cảnh càng ngày càng trở lên đáng sợ.