“Không phải tôi!” Diệp Hồng gào mồm lên: “Nó vu oan cho tôi! Nó bịa đặt hết đấy, tôi không làm gì cả!”
“Bản ghi âm đã ở ngay đây rồi, giọng nói này chẳng lẽ không phải giọng của bà à!” Nữ cảnh sát nói.Vương Việt không còn cách nào, đành phải tìm kế hoãn binh, đi ra khỏi phòng.“Nó cố ý, đây không phải sự thật, là nó lừa tôi nói, thằng này nói dối thành tính rồi, cô đừng tin nó!” Diệp Hồng giả vờ oan ức.
“Nó cố ý, đây không phải sự thật, là nó lừa tôi nói, thằng này nói dối thành tính rồi, cô đừng tin nó!” Diệp Hồng giả vờ oan ức.“Mày nói dối.” Diệp Hồng chỉ vào phòng của Vương Phàm: “Rõ ràng là mày ngủ ở phòng này, từ lâu lắm rồi mày có ngủ ở gác xép nữa đâu!”
“Không phải đâu ạ.” Diệp Thanh Dương phản bác: “Cô chú ơi, nếu cô chú vẫn không tin thì có thể đến gác xép xem thử, giường lò xo cháu dùng để ngủ vẫn còn ở đó, có cả tủ và ghế nhựa nữa.”“Đúng vậy, tôi còn gửi lại cho nó 6000 tệ nữa.” Vương Tuệ nói.
“Mày nói dối.” Diệp Hồng chỉ vào phòng của Vương Phàm: “Rõ ràng là mày ngủ ở phòng này, từ lâu lắm rồi mày có ngủ ở gác xép nữa đâu!”Nam cảnh sát nhìn bọn họ, nhíu mày, “Xem ra gia đình này không muốn trả lại nhà cho cháu đâu.”“Mẹ của cô là người giám hộ của cậu ấy, cô là chị họ của cậu ấy, các người có quan hệ thân thích, cô chuyển tiền cho cậu bé cũng là chuyện bình thường.”
“Tôi không ngủ ở gác xép nữa là bởi vì bạn học của tôi tốt bụng, phát hiện hoàn cảnh của tôi không tốt cho nên mới bỏ tiền giúp tôi ở chuyển vào ký túc xá ở. Trong cái nhà này, bây giờ làm gì có cái phòng nào là của tôi! Con trai bà đã kết hôn chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng mà bà thà rằng để phòng không cũng không muốn cho tôi ở, còn nói tôi chỉ xứng ở gác xép, nhưng rõ ràng đây là nhà của ba mẹ tôi!”Cô nhìn Diệp Hồng nghiêm túc nói: “Lúc bà ngược đãi Diệp Thanh Dương, chắc là cậu bé vẫn chưa thành niên đâu nhỉ?”Vương Tuệ nhíu mày, nói tiếp: “Tôi có chứng cứ khác, các người xem đi, nếu như nó không đầu tư kiếm tiền thì làm sao có thể mặc quần áo hàng hiệu được, nó lấy quần áo hàng hiệu này để lừa chúng tôi!”
Nữ cảnh sát đứng lên: “Hai người đang nói về căn phòng kia đúng không?”Diệp Thanh Dương chân thành nói: “Cảm ơn cô.”Diệp Hồng nghe thế, vội vàng nhìn về phía Vương Việt.
Cô nhìn về phía gian phòng Diệp Hồng vừa chỉ vào.Sau khi cô vào thang máy, đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay nhấn thang máy lên tầng 8.Vương Việt cắn răng nói: “Diệp Thanh Dương mày đừng có mà quá đáng.”
Diệp Thanh Dương gật đầu.“Cái này chỉ có thể chứng minh bà chủ động chuyển cho Diệp Thanh Dương một khoản tiền, bà là người giám hộ của cậu bé, đây là một chuyện rất bình thường, không thể coi là chứng cứ.”“Cháu cảm ơn ạ.” Diệp Thanh Dương yếu ớt nói: “Lúc trước bị bọn họ bắt nạt cháu sợ quá nên không dám báo cảnh sát, bây giờ cháu sẽ không sợ bọn họ nữa.”
Nữ cảnh sát đi tới, đẩy cửa ra, bật đèn.Ông ta vừa nói vừa giơ bức ảnh selfie của Diệp Thanh Dương và Vương Tuệ lên cho cảnh sát xem.
Trên tủ đầu giường có một bức ảnh, người trong ảnh là một người đàn ông khá giống Vương Việt, nữ cảnh sát cầm bức ảnh lên nhìn.Bà lão lắc đầu, “Họ hàng mà thế đấy, ba mẹ thằng bé mà biết chị ruột của mình đối xử với thằng bé như vậy chắc cũng tức chết mất thôi.Vương Tuệ thấy vậy cũng chạy ra ngoài.
Diệp Thanh Dương nói: “Đây chính là anh họ của cháu, Vương Phàm.”Diệp Thanh Dương gật đầu.
“Trước kia Tiểu Phàm ở trong phòng này, nhưng sau khi nó kết hôn thì để cho thằng này ở.”“Đây là cái gì?”
“Tôi đâu có xứng.” Diệp Thanh Dương tự giễu nói.“Đi dọn đồ đi.” Nữ cảnh sát nhắc lại.“Tôi thấy cô ta đang cố ý muốn để cô cậu cho rằng đứa bé kia là người hay nói dối, không tin lời nó nữa, để tất cả mọi người mắng nó như cô ta, chắc như vậy con mụ mới hài lòng.”“Đây là sách bài tập bị cô của cháu xé.” Diệp Thanh Dương nói: “Cháu không nỡ vứt đi nên đã gom lại.”
Nữ cảnh sát kéo tủ đầu giường ra, bên trong có chút đồ vụn vặt, đủ mọi loại giấy tờ đã hết thời hạn của Vương Phàm, còn có một quyển sổ to, đây là album ảnh của Vương Phàm từ bé đến lớn.Diệp Thanh Dương kinh ngạc nói: “Cô đang nói cái gì vậy, bạn của tôi đúng là rất giàu, nhưng mà tôi lấy đâu ra tiền mà đầu tư? Ngay cả tiền ở ký túc xá cũng là bạn cùng phòng trả giúp tôi. Còn nữa, bà nói tôi bảo bà đầu tư, bà có biết đầu tư không? Hẳn 60 nghìn tệ lận, sao mà bà bằng lòng bỏ ra ngần ấy tiền chứ!”“Vậy bà cảm thấy tính cách Diệp Thanh Dương như thế nào? Có hay nói dối không?”
Cô đi tới cạnh tủ quần áo, mở ra nhìn, quần áo bên trong rõ ràng không phù hợp với kích cỡ của Diệp Thanh Dương.“Không phải tôi!” Diệp Hồng gào mồm lên: “Nó vu oan cho tôi! Nó bịa đặt hết đấy, tôi không làm gì cả!”Diệp Thanh Dương nói: “Đây chính là anh họ của cháu, Vương Phàm.”
“Bà nói sau khi Vương Phàm kết hôn thì thì Diệp Thanh Dương vào đây ở, vậy tại sao trong tủ treo quần áo không có quần áo của cậu bé? Trong căn phòng này làm gì có đồ vật nào liên quan đến Diệp Thanh Dương đâu?”“Ra ngoài cái đéo.” Diệp Hồng nói: “Đây là nhà của tôi!”
Diệp Hồng vội vàng nói: “Tại vì nó mới chuyển đến kí túc xá ở, cho nên đồ đạc cũng chuyển hết tới ký túc xá rồi.”Diệp Thanh Dương cũng phối hợp đứng bên cạnh rơi nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương.
“Không đúng.” Diệp Thanh Dương đạo: “Đồ đạc đạc của cháu đều đang ở gác xép, đó mới là mới cháu thường ở”“Tôi không ngủ ở gác xép nữa là bởi vì bạn học của tôi tốt bụng, phát hiện hoàn cảnh của tôi không tốt cho nên mới bỏ tiền giúp tôi ở chuyển vào ký túc xá ở. Trong cái nhà này, bây giờ làm gì có cái phòng nào là của tôi! Con trai bà đã kết hôn chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng mà bà thà rằng để phòng không cũng không muốn cho tôi ở, còn nói tôi chỉ xứng ở gác xép, nhưng rõ ràng đây là nhà của ba mẹ tôi!”
“Mày nói nhăng nói cuội gì đó, Diệp Thanh Dương, mày…”Vương Việt:!!!
“Cậu ấy có nói dối hay không, chúng tôi đến xem là biết.” Nam cảnh sát ngắt lời bà ta, đi tới gác xép.Cô nói xong, nhìn về phía Diệp Thanh Dương: “Về phần sáu mười nghìn tệ, Diệp Thanh Dương, cô cháu nói cháu lừa của bà ta 60 nghìn tệ, chuyện này có thật không?”“Bà nói Diệp Thanh Dương lừa bà, bà có chứng cứ không?” Nữ cảnh sát hỏi.
Sắc mặt của cả nhà Diệp Hồng thay đổi trong nháy mắt.Ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói với Vương Tuệ, “Tuệ Tuệ, con có lịch sử trò chuyện trên Weixin không?”Cô đi tới cạnh tủ quần áo, mở ra nhìn, quần áo bên trong rõ ràng không phù hợp với kích cỡ của Diệp Thanh Dương.
Từ trước tới giờ, bọn họ vẫn luôn coi thường Diệp Thanh Dương, cũng không coi Diệp Thanh Dương là người một nhà, vậy nên cho dù Diệp Thanh Dương đã rời khỏi nhà lâu như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc cất cái giường lo xo kia đi, mang bàn ghế của Diệp Thanh Dương trong gác xép chuyển tới phòng Vương Phàm.Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Dương: “Sau này cháu định làm thế nào?”
Đối với gia đình Diệp Hồng mà nói, Diệp Thanh Dương chỉ xứng ở gác xép, ba căn phòng ngủ trong nhà đều đã có chủ nhân rõ ràng, Diệp Thanh Dương không xứng ở căn phòng đó, để cho cậu ngủ nhờ trên giường của Vương Phàm mấy hôm đã là nhượng bộ lắm rồi.Nữ cảnh sát đi tới, đẩy cửa ra, bật đèn.
Vậy nên cho dù là Diệp Hồng hay Vương Việt, cả nhà bọn họ không có ai đến gác xép dọn dẹp đồ đạc của Diệp Thanh Dương, đến nỗi phòng của Vương Phàm gian phòng không có một chút vết tích của Diệp Thanh Dương, mà ở gác xép vẫn y nguyên như khi cậu còn ở nhà.“Đừng khách sáo.” Nữ cảnh sát xoa đầu của cậu, đi cùng người cộng sự của mình ra khỏi nhà.Diệp Thanh Dương cười khổ một tiếng: “Nếu mà tôi có bản lĩnh như thế thì tại sao tôi lại phải ở trong gác xép, bị các người bắt nạt lâu như vậy.”Nữ cảnh sát: …
Nữ cảnh sát nhìn chiếc giường lò xo chỉ dài 1m50, còn có rất nhiều đồ đạc tạp nham chất thành đống trong góc, cuối cùng mới nhìn sang chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, trong lòng tràn đầy thương cảm.“Cháu không lừa” Diệp Thanh Dương đáng thương nói: “Cô phải tin cháu.”
Còn nam cảnh sát thì mở ngăn kéo tủ, thấy bên trong có bức ảnh ba mẹ của Diệp Thanh Dương chụp chung và ảnh tốt nghiệp cấp 1 cấp 2 của cậu.“Được thôi.” Nữ cảnh sát rất bình tĩnh: “Nhưng mà muốn tố cáo thì bà không thể chỉ thu dọn đồ xong rồi đi đơn giản như vậy đâu.”
Đồ vật trong tủ không nhiều, thứ có giá trị nhất chỉ là mấy bộ quần áo và một ít đồ linh tinh khác.
Quần áo đều rất cũ, kiểu dáng đơn giản, vừa nhìn đã biết là đồ rẻ tiền.Diệp Thanh Dương vô tội nhìn cô, lắc đầu.
Nam cảnh sát thở dài, mở một bên tủ khác ra, phát hiện có một cái túi đựng rất nhiều giấy bị xé nát vụn.
“Đây là cái gì?”“Chúng tôi không thể đi được, nếu chúng tôi đi các người cũng phải đi, tôi sợ chúng tôi đi rồi các người lại quay về quấy rối cậu bé.”Nữ cảnh sát đứng lên: “Hai người đang nói về căn phòng kia đúng không?”
“Đây là sách bài tập bị cô của cháu xé.” Diệp Thanh Dương nói: “Cháu không nỡ vứt đi nên đã gom lại.”Nữ cảnh sát: …“Cũng đúng thôi, nhà đẹp như vậy, lại còn ở suốt mấy năm trời, sao mà cam lòng từ bỏ được.” Nữ cảnh sát cười nhạo nói.Diệp Thanh Dương lau nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Cháu sợ bọn họ lại đến làm phiền cháu, cho nên cháu muốn để người khác thuê căn nhà này, cháu sẽ tiếp tục ở kí túc xá, như vậy cũng tiện cho việc học của cháu.”
Nam cảnh sát quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng.“Không phải đâu ạ.” Diệp Thanh Dương phản bác: “Cô chú ơi, nếu cô chú vẫn không tin thì có thể đến gác xép xem thử, giường lò xo cháu dùng để ngủ vẫn còn ở đó, có cả tủ và ghế nhựa nữa.”
Diệp Hồng lần lại gào lên: “Không phải tôi làm!”Diệp Hồng cảm thấy như bị một cục tức chặn trong cổ họng, đây không phải kết quả bà ta muốn, Diệp Thanh Dương không những không bị bắt đi mà bà ta còn bị mắng ngược lại.
“Có thể lấy vân tay để xác minh.” Diệp Thanh Dương khẽ nói: “Sau khi cô cháu xé vở bài tập thì cháu gom lại cất đi luôn, trừ chú ra thì không có ai khác động vào đâu ạ.”“Đây là chuyện của nhà chúng tôi, không khiến hai người xen vào!”
Diệp Hồng: …Nữ cảnh sát kéo tủ đầu giường ra, bên trong có chút đồ vụn vặt, đủ mọi loại giấy tờ đã hết thời hạn của Vương Phàm, còn có một quyển sổ to, đây là album ảnh của Vương Phàm từ bé đến lớn.
Cảnh sát thấy bà ta chột dạ, càng chắc chắn với suy đoán của mình, cơn tức giận với hành vi của cả nhà Diệp Hồng cũng theo đó mà tăng lên.Diệp Hồng lập tức run sợ
Ngay sau đó nam cảnh sát lập tức phát hiện tờ giấy “Ăn con mẹ mày” mà lần trước Diệp Hồng để lại cho Diệp Thanh Dương.“Ba mẹ cậu bé đã giao con cho các người, sợ con trai còn bé còn dại dột, ngay cả nhà cửa cũng cho các người ở, mà các người thì sao? Ở nhà của họ lại ngược đãi con trai họ, bây giờ còn báo cảnh sát để chúng tôi bắt cậu bé, các người còn có chút lương tâm nào không!”
Diệp Hồng lại phủ nhận.Hầu hết chỉ có tin nhắn thoại, có vài tin nhắn thường thì cũng là hỏi cậu cuối tuần có về nhà hay không.Nam cảnh sát thở dài, mở một bên tủ khác ra, phát hiện có một cái túi đựng rất nhiều giấy bị xé nát vụn.
Nữ cảnh sát nói: “Chắc là bà cũng biết tờ giấy này có thể mang đi xác minh dấu vân tay.”Nam cảnh sát chủ động nói: “Chào anh, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi muốn hỏi bà cụ nhà anh một vài chuyện.”
“Tại nó bắt tôi viết.” Diệp Hồng chỉ thẳng vào Diệp Thanh Dương.
Nữ cảnh sát cười: “Kỳ lạ ghê,vừa nãy bà mới nói không phải bà viết mà?”Trên tủ đầu giường có một bức ảnh, người trong ảnh là một người đàn ông khá giống Vương Việt, nữ cảnh sát cầm bức ảnh lên nhìn.Bọn đi tới tầng 8, gõ cửa nhà số 802.
Diệp Hồng: …“Diệp Thanh Dương mày còn dám bảo đồng chí cảnh sát phải tin mày, lúc trước mày nói thế nào, mày quen biết một người bạn giàu có, bạn mày đầu tư giúp mày cho nên mày mới có tiền,rồi mày lừa tao đầu tư với mày nữa, nếu không phải bị mày lừa, còn lâu tao mới chuyển tiền cho mày!”
Bà ta thẹn quá hóa giận, lườm nữ cảnh sát nói: “Hai người đang làm cái gì vậy? Tôi báo cảnh sát là để các người đòi lại 60 nghìn tệ nó lừa của tôi, không phải để các người đến giúp cái này thằng nhóc này chỉ trích tôi, bây giờ các người đang làm cái gì vậy hả?”
“Thì chúng tôi đang giải quyết đây. Lúc bà báo án không phải bà đã nói Diệp Thanh Dương cướp nhà của bà, đuổi cả nhà bà ra ngoài hay sao, bây giờ chúng tôi đang điều tra chuyện nhà cửa mà?”
Cô nói xong, nhìn về phía Diệp Thanh Dương: “Về phần sáu mười nghìn tệ, Diệp Thanh Dương, cô cháu nói cháu lừa của bà ta 60 nghìn tệ, chuyện này có thật không?”Anh trừng mắt nhìn Diệp Hồng, “Đó là em trai ruột của bà đấy! Đây là cũng là cháu ruột của bà đấy! Bà làm như thế không sợ em trai bà dưới suối vàng ngủ không được yên à!”
Diệp Thanh Dương vô tội nhìn cô, lắc đầu.“Được rồi!” Nam cảnh sát nổi giận nói: “Gia đình các người xúm lại bắt nạt một đứa bé như vậy lại còn ở đây lý luận!”
“Đúng là cô cháu đã chuyển cho cháu 60 nghìn tệ, nhưng đó là bà ta chủ động chuyển cho cháu. Lúc ba mẹ cháu vừa mất, trong nhà còn có hơn năm mười nghìn tệ để dành, cô cháu nói cháu còn nhỏ tuổi, cầm tiền không an toàn, bà ấy sẽ giúp cháu cất giữ số tiền đó, vậy nên lúc nhận được số tiền kia cháu còn tưởng còn tưởng rằng bà ấy thấy cháu sắp thành niên rồi mới chuyển lại tiền của ba mẹ cháu cho cháu, thì ra là không phải.”“Tôi đâu có xứng.” Diệp Thanh Dương tự giễu nói.“Tại nó bắt tôi viết.” Diệp Hồng chỉ thẳng vào Diệp Thanh Dương.
“Bà ấy nói là cháu lừa tiền bà ấy?”“Dọn dẹp đi.” Nữ cảnh sát chắp tay sau lưng nói: “Chúng tôi sẽ theo dõi các người dọn dẹp, cái nào nên mang đi thì mang đi, còn không thì đừng nên táy máy làm gì.”“Nhưng nó đã nói tôi có thể ở đây!”
“Cháu không lừa” Diệp Thanh Dương đáng thương nói: “Cô phải tin cháu.”“Bây giờ thì không thể nữa, trước khi cậu bé đủ 18 tuổi các người có thể ở, bây giờ cậu ấy đủ 18 tuổi rồi, đã thành niên rồi, căn nhà này do cậu ấy làm chủ, cậu ấy đuổi các người ra ngoài, không muốn ở cùng các người nữa thì các người cũng không có quyền gì ở lại đây hết, đi ra ngoài!”“Sao lại không liên quan? Nếu nó không ăn mặc như vậy thì sao chúng tôi lại tin được, sao lại mang tiền đi đầu tư được?”“Đây không phải là nhà của bà, đây là nhà của em trai bà, sau khi ông ấy mất thì con trai ông ấy có quyền thừa kế, không liên quan gì đến bà hết!”
“Diệp Thanh Dương mày còn dám bảo đồng chí cảnh sát phải tin mày, lúc trước mày nói thế nào, mày quen biết một người bạn giàu có, bạn mày đầu tư giúp mày cho nên mày mới có tiền,rồi mày lừa tao đầu tư với mày nữa, nếu không phải bị mày lừa, còn lâu tao mới chuyển tiền cho mày!”“Vậy thì tốt.” Nữ cảnh sát nói, viết cho Diệp Thanh Dương số điện thoại của mình: “Có vấn đề gì có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào.”
Diệp Thanh Dương kinh ngạc nói: “Cô đang nói cái gì vậy, bạn của tôi đúng là rất giàu, nhưng mà tôi lấy đâu ra tiền mà đầu tư? Ngay cả tiền ở ký túc xá cũng là bạn cùng phòng trả giúp tôi. Còn nữa, bà nói tôi bảo bà đầu tư, bà có biết đầu tư không? Hẳn 60 nghìn tệ lận, sao mà bà bằng lòng bỏ ra ngần ấy tiền chứ!”Nữ cảnh sát cười: “Kỳ lạ ghê,vừa nãy bà mới nói không phải bà viết mà?”
Diệp Hồng tức giận đến cắn răng nghiến lợi: “Vậy nên tao mới bị mày lừa!”
Diệp Thanh Dương cười khổ một tiếng: “Nếu mà tôi có bản lĩnh như thế thì tại sao tôi lại phải ở trong gác xép, bị các người bắt nạt lâu như vậy.”Diệp Hồng tức giận đến cắn răng nghiến lợi: “Vậy nên tao mới bị mày lừa!”
“Bà nói Diệp Thanh Dương lừa bà, bà có chứng cứ không?” Nữ cảnh sát hỏi.
Diệp Hồng vội vã mở điện thoại của mình ra: “Cô xem đi, có lịch sử giao dịch.”
“Cái này chỉ có thể chứng minh bà chủ động chuyển cho Diệp Thanh Dương một khoản tiền, bà là người giám hộ của cậu bé, đây là một chuyện rất bình thường, không thể coi là chứng cứ.”“Đó là quần áo của bạn cùng phòng của cháu.” Diệp Thanh Dương nói thật: “Bạn cùng phòng của cháu rất giàu còn rất tốt bụng nữa, cậu ấy thấy quần áo của cháu đa cũ nát lắm rồi nên mới đưa quần áo của cậu ấy cho cháu mặc, thế mới có chuyện hôm đó cháu mặc bộ quần áo này về nhà. Chứ cháu lấy đâu ra tiền mà mua, đắt lắm.”
“Sao lại không thể!” Diệp Hồng tức giận nói: “Cái này mà cũng không thể coi là chứng cứ à!”
“Nếu cái đó cũng là chứng cứ, vậy thì tất cả những người chuyển tiền đi đều có thể báo án bị lừa à, làm gì có chuyện như vậy.”
Diệp Hồng nghe thế, vội vàng nhìn về phía Vương Việt.Nếu không phải nghề nghiệp không cho phép, nữ cảnh sát cảm thấy bây giờ mình rất muốn đi cãi lộn.
Vương Việt cũng không còn cách nào, lúc trước Diệp Thanh Dương chỉ nói chuyện này với nhà bọn họ, bọn họ không có thói quen ghi âm, bây giờ đào đâu ra chứng cứ.“Cậu ấy có nói dối hay không, chúng tôi đến xem là biết.” Nam cảnh sát ngắt lời bà ta, đi tới gác xép.
Ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói với Vương Tuệ, “Tuệ Tuệ, con có lịch sử trò chuyện trên Weixin không?”Vậy nên cho dù là Diệp Hồng hay Vương Việt, cả nhà bọn họ không có ai đến gác xép dọn dẹp đồ đạc của Diệp Thanh Dương, đến nỗi phòng của Vương Phàm gian phòng không có một chút vết tích của Diệp Thanh Dương, mà ở gác xép vẫn y nguyên như khi cậu còn ở nhà.
Vương Tuệ như vừa tỉnh mộng vội vàng mở điện thoại di động ra, nhưng mà lịch sử trò chuyện của chị ta với Diệp Thanh Dương hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.
Hầu hết chỉ có tin nhắn thoại, có vài tin nhắn thường thì cũng là hỏi cậu cuối tuần có về nhà hay không.Cô nhìn về phía gian phòng Diệp Hồng vừa chỉ vào.Bà ta thẹn quá hóa giận, lườm nữ cảnh sát nói: “Hai người đang làm cái gì vậy? Tôi báo cảnh sát là để các người đòi lại 60 nghìn tệ nó lừa của tôi, không phải để các người đến giúp cái này thằng nhóc này chỉ trích tôi, bây giờ các người đang làm cái gì vậy hả?”“Mày nói nhăng nói cuội gì đó, Diệp Thanh Dương, mày…”
Vương Tuệ nhíu mày, nói tiếp: “Tôi có chứng cứ khác, các người xem đi, nếu như nó không đầu tư kiếm tiền thì làm sao có thể mặc quần áo hàng hiệu được, nó lấy quần áo hàng hiệu này để lừa chúng tôi!”
Ông ta vừa nói vừa giơ bức ảnh selfie của Diệp Thanh Dương và Vương Tuệ lên cho cảnh sát xem.Nam cảnh sát quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng.
“Đó là quần áo của bạn cùng phòng của cháu.” Diệp Thanh Dương nói thật: “Bạn cùng phòng của cháu rất giàu còn rất tốt bụng nữa, cậu ấy thấy quần áo của cháu đa cũ nát lắm rồi nên mới đưa quần áo của cậu ấy cho cháu mặc, thế mới có chuyện hôm đó cháu mặc bộ quần áo này về nhà. Chứ cháu lấy đâu ra tiền mà mua, đắt lắm.”“Có phải con mụ kia lại lừa hai cô cậu đúng không?” Bà lão tỏ vẻ “tôi biết ngay mà”, “Lần trước cô ta cũng như vậy đấy. Tôi hỏi cô ta sao không cho thằng bé vào nhà ăn cơm, con mụ còn cãi lại tôi, bảo đứa bé kia nói dối, tôi già rồi lú lẫn mới tin nói, nhưng mà chính cô ta khóa cửa nhà lại, khóa cả cửa phòng bếp, còn viết giấy chửi con người ta.”“Nhanh cái chân lên. Hay để tôi làm giúp mấy người?” Nam cảnh sát nói.
“Bức ảnh này cũng không thể nói lên gì cả.” Nữ cảnh sát bất đắc dĩ nói: “Nếu ông bà thật sự bị cậu ấy lừa thì phải cung cấp chứng cứ xác thực chứ không phải những nội dung không liên quan.”Vương Tuệ im lặng.
“Sao lại không liên quan? Nếu nó không ăn mặc như vậy thì sao chúng tôi lại tin được, sao lại mang tiền đi đầu tư được?”
“Đúng vậy, tôi còn gửi lại cho nó 6000 tệ nữa.” Vương Tuệ nói.“Bức ảnh này cũng không thể nói lên gì cả.” Nữ cảnh sát bất đắc dĩ nói: “Nếu ông bà thật sự bị cậu ấy lừa thì phải cung cấp chứng cứ xác thực chứ không phải những nội dung không liên quan.”
“Mẹ của cô là người giám hộ của cậu ấy, cô là chị họ của cậu ấy, các người có quan hệ thân thích, cô chuyển tiền cho cậu bé cũng là chuyện bình thường.”“Có chuyện gì thế?” Bà lão ra vừa ra ngoài đã nhìn thấy cảnh sát đứng ở cửa, càng thêm nghi ngờ nói: “Chào hai đồng chí cảnh sát, cô cậu tìm tôi à?”
“Sao lại bình thường được, tôi có điên đâu mà đi chuyển tiền cho thằng súc sinh này!”“Thì chúng tôi đang giải quyết đây. Lúc bà báo án không phải bà đã nói Diệp Thanh Dương cướp nhà của bà, đuổi cả nhà bà ra ngoài hay sao, bây giờ chúng tôi đang điều tra chuyện nhà cửa mà?”“Nếu cái đó cũng là chứng cứ, vậy thì tất cả những người chuyển tiền đi đều có thể báo án bị lừa à, làm gì có chuyện như vậy.”“Chờ một chút.” Diệp Thanh Dương nói: “Dọn luôn cả đồ đạc của nhà cô chú đi, tôi sợ cảnh sát vừa đi mất các người lại về đây bắt nạt tôi.”
Nữ cảnh sát: …Vương Tuệ: …Diệp Hồng lần lại gào lên: “Không phải tôi làm!”
Nữ cảnh sát cũng nổi giận: “Cô này, cô còn đang mang thai đấy, cô nói chuyện khó nghe như vậy có biết tích phúc cho con là như nào không thế?”
Vương Tuệ hừ một tiếng: “Tôi có nói gì quá đáng đâu.”“Sao lại bình thường được, tôi có điên đâu mà đi chuyển tiền cho thằng súc sinh này!”
Nữ cảnh sát: …
Nếu không phải nghề nghiệp không cho phép, nữ cảnh sát cảm thấy bây giờ mình rất muốn đi cãi lộn.
“Được rồi!” Nam cảnh sát nổi giận nói: “Gia đình các người xúm lại bắt nạt một đứa bé như vậy lại còn ở đây lý luận!”“Nhưng mà cái con mụ đó đúng là không phải người, ở nhà người ta còn bắt nạt con người ta. Có lần tôi với con dâu tôi đi lên lầu, thấy thằng bé bị nhốt ngoài cửa không cho vào nhà. Tôi bảo con mụ ra mở cửa cô ta còn mắng tôi, mắng cả thằng bé kia nữa. Tôi mới nói một câu rằng cô ta làm như vậy là không đúng, cô ta lại nghiến răng cứ như sắp ăn thịt tôi luôn vậy.”
“Ba mẹ cậu bé đã giao con cho các người, sợ con trai còn bé còn dại dột, ngay cả nhà cửa cũng cho các người ở, mà các người thì sao? Ở nhà của họ lại ngược đãi con trai họ, bây giờ còn báo cảnh sát để chúng tôi bắt cậu bé, các người còn có chút lương tâm nào không!”
Anh trừng mắt nhìn Diệp Hồng, “Đó là em trai ruột của bà đấy! Đây là cũng là cháu ruột của bà đấy! Bà làm như thế không sợ em trai bà dưới suối vàng ngủ không được yên à!”Vương Việt không làm gì được đành phải nói: “Các người đi đi.”
Diệp Thanh Dương cũng phối hợp đứng bên cạnh rơi nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương.
Diệp Hồng cảm thấy như bị một cục tức chặn trong cổ họng, đây không phải kết quả bà ta muốn, Diệp Thanh Dương không những không bị bắt đi mà bà ta còn bị mắng ngược lại.
“Đây là chuyện của nhà chúng tôi, không khiến hai người xen vào!”Nữ cảnh sát cũng nổi giận: “Cô này, cô còn đang mang thai đấy, cô nói chuyện khó nghe như vậy có biết tích phúc cho con là như nào không thế?”
“Chuyện của nhân dân cũng là chuyện của chúng tôi chúng tôi là cảnh sát nhân dân, vì nhân dân phục vụ, chúng tôi có nghĩa vụ phải giải quyết các vấn đề của nhân dân!”Ngay sau đó nam cảnh sát lập tức phát hiện tờ giấy “Ăn con mẹ mày” mà lần trước Diệp Hồng để lại cho Diệp Thanh Dương.Vương Việt quay người lại tức giận đi ra khỏi nhà.“Trước kia Tiểu Phàm ở trong phòng này, nhưng sau khi nó kết hôn thì để cho thằng này ở.”
“Đi ra ngoài!” Nam cảnh sát chỉ vào cửa phòng nói: “Đây là nhà của cậu bé. Đêm hôm rồi các người không muốn nghỉ ngơi nhưng người ta cũng phải nghỉ ngơi chứ, đi ra ngoài.”
“Ra ngoài cái đéo.” Diệp Hồng nói: “Đây là nhà của tôi!”
“Đây không phải là nhà của bà, đây là nhà của em trai bà, sau khi ông ấy mất thì con trai ông ấy có quyền thừa kế, không liên quan gì đến bà hết!”Diệp Hồng vội vã mở điện thoại của mình ra: “Cô xem đi, có lịch sử giao dịch.”
“Nhưng nó đã nói tôi có thể ở đây!”Còn nam cảnh sát thì mở ngăn kéo tủ, thấy bên trong có bức ảnh ba mẹ của Diệp Thanh Dương chụp chung và ảnh tốt nghiệp cấp 1 cấp 2 của cậu.
“Bây giờ thì không thể nữa, trước khi cậu bé đủ 18 tuổi các người có thể ở, bây giờ cậu ấy đủ 18 tuổi rồi, đã thành niên rồi, căn nhà này do cậu ấy làm chủ, cậu ấy đuổi các người ra ngoài, không muốn ở cùng các người nữa thì các người cũng không có quyền gì ở lại đây hết, đi ra ngoài!”Diệp Hồng vội vã đi theo muốn bàn bạc cách giải quyết với ông ta.
“Hai cô cậu xử lý án như vậy đấy à?” Diệp Hồng nổi giận giậm chân bình bịch: “Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát tới đây để đuổi tôi đi đấy à? Tôi đéo đi đấy!”
“Vậy thì mời bà về đồn cảnh sát với chúng tôi.” Nữ cảnh sát nói: “Chúng ta thảo luận việc bà và gia đình bà đã cướp nhà và hành hạ con nhà người ta như thế nào.”
Cô nhìn Diệp Hồng nghiêm túc nói: “Lúc bà ngược đãi Diệp Thanh Dương, chắc là cậu bé vẫn chưa thành niên đâu nhỉ?”Cảnh sát thấy bà ta chột dạ, càng chắc chắn với suy đoán của mình, cơn tức giận với hành vi của cả nhà Diệp Hồng cũng theo đó mà tăng lên.
Diệp Hồng lập tức run sợ
Vương Việt không làm gì được đành phải nói: “Các người đi đi.”
“Chúng tôi không thể đi được, nếu chúng tôi đi các người cũng phải đi, tôi sợ chúng tôi đi rồi các người lại quay về quấy rối cậu bé.”“Hai cô cậu xử lý án như vậy đấy à?” Diệp Hồng nổi giận giậm chân bình bịch: “Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát tới đây để đuổi tôi đi đấy à? Tôi đéo đi đấy!”“Không đúng.” Diệp Thanh Dương đạo: “Đồ đạc đạc của cháu đều đang ở gác xép, đó mới là mới cháu thường ở”
Vương Việt không còn cách nào, đành phải tìm kế hoãn binh, đi ra khỏi phòng.
“Chờ một chút.” Diệp Thanh Dương nói: “Dọn luôn cả đồ đạc của nhà cô chú đi, tôi sợ cảnh sát vừa đi mất các người lại về đây bắt nạt tôi.”Diệp Hồng: …
Vương Việt:!!!Vương Tuệ như vừa tỉnh mộng vội vàng mở điện thoại di động ra, nhưng mà lịch sử trò chuyện của chị ta với Diệp Thanh Dương hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.Đối với gia đình Diệp Hồng mà nói, Diệp Thanh Dương chỉ xứng ở gác xép, ba căn phòng ngủ trong nhà đều đã có chủ nhân rõ ràng, Diệp Thanh Dương không xứng ở căn phòng đó, để cho cậu ngủ nhờ trên giường của Vương Phàm mấy hôm đã là nhượng bộ lắm rồi.Vương Việt cũng không còn cách nào, lúc trước Diệp Thanh Dương chỉ nói chuyện này với nhà bọn họ, bọn họ không có thói quen ghi âm, bây giờ đào đâu ra chứng cứ.
Vương Việt cắn răng nói: “Diệp Thanh Dương mày đừng có mà quá đáng.”
“Người quá đáng là ông mới đúng.” Nam cảnh sát nói: “Làm sao? Ông muốn trả thù cậu ấy à? Tôi nói cho ông biết, đây là xã hội pháp trị, tốt nhất là ông đừng làm chuyện gì trái pháp luật.”
“Dọn dẹp đi.” Nữ cảnh sát chắp tay sau lưng nói: “Chúng tôi sẽ theo dõi các người dọn dẹp, cái nào nên mang đi thì mang đi, còn không thì đừng nên táy máy làm gì.”
“Dọn dẹp xong chúng tôi phải đi đâu?” Vương Tuệ hoảng sợ nói: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, tôi còn đang mang thai nữa, tôi không đi!”
“Không đi cũng phải đi.” Nữ cảnh sát dứt khoát nói: “Nếu cô không biết đi đâu có thể theo chúng tôi về cục cảnh sát, chúng tôi lấy lời khai cũng chỉ cần một đêm thôi.”Nữ cảnh sát gật gật đầu: “Cũng được, với loại người như thế, cháu phải dùng đến pháp luật, cháu phải biết rằng, tuy ba mẹ cháu đã mất nhưng xã hội vẫn sẽ giúp đỡ cháu. Cô chú cũng sẽ giúp cháu, cho nên cháu không việc gì phải sợ, có vấn đề gì cứ báo cảnh sát là được. Nếu lần sau họ lại quay lại nữa cháu cứ gọi điện trực tiếp cho cô chú. “
Vương Tuệ: …Diệp Hồng vội vàng nói: “Tại vì nó mới chuyển đến kí túc xá ở, cho nên đồ đạc cũng chuyển hết tới ký túc xá rồi.”
Vương Tuệ im lặng.
“Đi dọn đồ đi.” Nữ cảnh sát nhắc lại.“Dọn dẹp xong chúng tôi phải đi đâu?” Vương Tuệ hoảng sợ nói: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, tôi còn đang mang thai nữa, tôi không đi!”
“Tôi không chấp nhận!” Diệp Hồng nói: “Các người có tư cách gì mà đuổi tôi đi, tôi muốn tố cáo các người!”Bà lão thở dài: “Sau đó tôi bảo con dâu đi hỏi thăm người trong khu, muốn giúp giúp đứa bé kia một chút, nhưng mà quản lý nói đây là chuyện riêng trong gia đình, chúng tôi cũng không tiện nhúng tay. Hầy!”
“Được thôi.” Nữ cảnh sát rất bình tĩnh: “Nhưng mà muốn tố cáo thì bà không thể chỉ thu dọn đồ xong rồi đi đơn giản như vậy đâu.”“Không đi cũng phải đi.” Nữ cảnh sát dứt khoát nói: “Nếu cô không biết đi đâu có thể theo chúng tôi về cục cảnh sát, chúng tôi lấy lời khai cũng chỉ cần một đêm thôi.”
“Nhanh cái chân lên. Hay để tôi làm giúp mấy người?” Nam cảnh sát nói.“Đi ra ngoài!” Nam cảnh sát chỉ vào cửa phòng nói: “Đây là nhà của cậu bé. Đêm hôm rồi các người không muốn nghỉ ngơi nhưng người ta cũng phải nghỉ ngơi chứ, đi ra ngoài.”
Vương Việt quay người lại tức giận đi ra khỏi nhà.
Diệp Hồng vội vã đi theo muốn bàn bạc cách giải quyết với ông ta.
Vương Tuệ thấy vậy cũng chạy ra ngoài.“Vậy thì mời bà về đồn cảnh sát với chúng tôi.” Nữ cảnh sát nói: “Chúng ta thảo luận việc bà và gia đình bà đã cướp nhà và hành hạ con nhà người ta như thế nào.”Người mở cửa là một người đàn ông đeo kính, nhìn qua khá là nho nhã.
Nam cảnh sát nhìn bọn họ, nhíu mày, “Xem ra gia đình này không muốn trả lại nhà cho cháu đâu.”
“Cũng đúng thôi, nhà đẹp như vậy, lại còn ở suốt mấy năm trời, sao mà cam lòng từ bỏ được.” Nữ cảnh sát cười nhạo nói.“À!” Bà lão vỗ đùi một cái: “Đứa bé đó thì tôi nhớ rõ ấy chứ. Số thằng bé cũng khổ, ba mẹ mới mua nhà còn chưa ở bao lâu đã xảy ra chuyện không may, cô thằng bé chuyển vào đó ở cùng cho tiện chăm sóc, thế thì cũng tốt thôi.”
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Dương: “Sau này cháu định làm thế nào?”Diệp Hồng lại phủ nhận.
Diệp Thanh Dương lau nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Cháu sợ bọn họ lại đến làm phiền cháu, cho nên cháu muốn để người khác thuê căn nhà này, cháu sẽ tiếp tục ở kí túc xá, như vậy cũng tiện cho việc học của cháu.”Đồ vật trong tủ không nhiều, thứ có giá trị nhất chỉ là mấy bộ quần áo và một ít đồ linh tinh khác.
Nữ cảnh sát gật gật đầu: “Cũng được, với loại người như thế, cháu phải dùng đến pháp luật, cháu phải biết rằng, tuy ba mẹ cháu đã mất nhưng xã hội vẫn sẽ giúp đỡ cháu. Cô chú cũng sẽ giúp cháu, cho nên cháu không việc gì phải sợ, có vấn đề gì cứ báo cảnh sát là được. Nếu lần sau họ lại quay lại nữa cháu cứ gọi điện trực tiếp cho cô chú. ““Đúng là cô cháu đã chuyển cho cháu 60 nghìn tệ, nhưng đó là bà ta chủ động chuyển cho cháu. Lúc ba mẹ cháu vừa mất, trong nhà còn có hơn năm mười nghìn tệ để dành, cô cháu nói cháu còn nhỏ tuổi, cầm tiền không an toàn, bà ấy sẽ giúp cháu cất giữ số tiền đó, vậy nên lúc nhận được số tiền kia cháu còn tưởng còn tưởng rằng bà ấy thấy cháu sắp thành niên rồi mới chuyển lại tiền của ba mẹ cháu cho cháu, thì ra là không phải.”
“Cháu cảm ơn ạ.” Diệp Thanh Dương yếu ớt nói: “Lúc trước bị bọn họ bắt nạt cháu sợ quá nên không dám báo cảnh sát, bây giờ cháu sẽ không sợ bọn họ nữa.”
“Vậy thì tốt.” Nữ cảnh sát nói, viết cho Diệp Thanh Dương số điện thoại của mình: “Có vấn đề gì có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào.”Nữ cảnh sát nhìn chiếc giường lò xo chỉ dài 1m50, còn có rất nhiều đồ đạc tạp nham chất thành đống trong góc, cuối cùng mới nhìn sang chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, trong lòng tràn đầy thương cảm.
Diệp Thanh Dương chân thành nói: “Cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo.” Nữ cảnh sát xoa đầu của cậu, đi cùng người cộng sự của mình ra khỏi nhà.
Sau khi cô vào thang máy, đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay nhấn thang máy lên tầng 8.
Nam cảnh sát thấy vậy thì hỏi: “Chị định đi gặp bà lão ở số nhà 802 à?”
Nữ cảnh sát gật đầu, “Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Bọn đi tới tầng 8, gõ cửa nhà số 802.
Người mở cửa là một người đàn ông đeo kính, nhìn qua khá là nho nhã.“Bản ghi âm đã ở ngay đây rồi, giọng nói này chẳng lẽ không phải giọng của bà à!” Nữ cảnh sát nói.
Nam cảnh sát chủ động nói: “Chào anh, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi muốn hỏi bà cụ nhà anh một vài chuyện.”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn bọn họ nhưng vẫn gật đầu, gọi mẹ mình ra nói chuyện.
“Có chuyện gì thế?” Bà lão ra vừa ra ngoài đã nhìn thấy cảnh sát đứng ở cửa, càng thêm nghi ngờ nói: “Chào hai đồng chí cảnh sát, cô cậu tìm tôi à?”
“Đúng, chúng tôi muốn hỏi bà một chuyện, bà có còn nhớ cậu bé tên Diệp Thanh Dương ở nhà số 601 tầng 6 không?”
“À!” Bà lão vỗ đùi một cái: “Đứa bé đó thì tôi nhớ rõ ấy chứ. Số thằng bé cũng khổ, ba mẹ mới mua nhà còn chưa ở bao lâu đã xảy ra chuyện không may, cô thằng bé chuyển vào đó ở cùng cho tiện chăm sóc, thế thì cũng tốt thôi.”
“Nhưng mà cái con mụ đó đúng là không phải người, ở nhà người ta còn bắt nạt con người ta. Có lần tôi với con dâu tôi đi lên lầu, thấy thằng bé bị nhốt ngoài cửa không cho vào nhà. Tôi bảo con mụ ra mở cửa cô ta còn mắng tôi, mắng cả thằng bé kia nữa. Tôi mới nói một câu rằng cô ta làm như vậy là không đúng, cô ta lại nghiến răng cứ như sắp ăn thịt tôi luôn vậy.”Diệp Hồng: …
Bà lão thở dài: “Sau đó tôi bảo con dâu đi hỏi thăm người trong khu, muốn giúp giúp đứa bé kia một chút, nhưng mà quản lý nói đây là chuyện riêng trong gia đình, chúng tôi cũng không tiện nhúng tay. Hầy!”
“Vậy bà cảm thấy tính cách Diệp Thanh Dương như thế nào? Có hay nói dối không?”
“Có phải con mụ kia lại lừa hai cô cậu đúng không?” Bà lão tỏ vẻ “tôi biết ngay mà”, “Lần trước cô ta cũng như vậy đấy. Tôi hỏi cô ta sao không cho thằng bé vào nhà ăn cơm, con mụ còn cãi lại tôi, bảo đứa bé kia nói dối, tôi già rồi lú lẫn mới tin nói, nhưng mà chính cô ta khóa cửa nhà lại, khóa cả cửa phòng bếp, còn viết giấy chửi con người ta.”
“Tôi thấy cô ta đang cố ý muốn để cô cậu cho rằng đứa bé kia là người hay nói dối, không tin lời nó nữa, để tất cả mọi người mắng nó như cô ta, chắc như vậy con mụ mới hài lòng.”
Bà lão lắc đầu, “Họ hàng mà thế đấy, ba mẹ thằng bé mà biết chị ruột của mình đối xử với thằng bé như vậy chắc cũng tức chết mất thôi.”