Diệp Thanh Dương nhìn Lục Cảnh Trừng đi cùng Trần Nguy và Bách Nhạc ra hành lang nửa buổi mới về, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Lục Cảnh Trừng vẫn là vẻ mặt chán chường như vừa nãy, Trần Nguy có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, còn Bách Nhạc thoạt nhìn qua có hơi đau đầu.
Ba người lần lượt về chỗ của mình, lần đầu tiên Diệp Thanh Dương cảm thấy đáng tiếc vì cậu không phải bạn cùng bàn của Lục Cảnh Trừng.
Chắc là Lục Cảnh Trừng đang không vui, cậu nghĩ, hắn tránh né cậu cả nửa ngày rồi.
Cậu gục lên hai cánh tay nằm xuống bàn, rốt cuộc cậu nên làm thế nào đây?!
Diệp Thanh Dương lòng đầy phiền muộn nhìn Lục Cảnh Trừng, chuyện tình cảm là thứ phiền phức nhất trên đời, nếu Lục Cảnh Trừng là con gái thì tốt, vậy thì cậu có thể đáp lại tình cảm của Lục Cảnh Trừng, cậu cảm thấy bản thân mình quý mến Lục Cảnh Trừng hơn bất cứ ai khác. Nhưng mà Lục Cảnh Trừng lại là con trai. Cậu không phải gay, chuyện này đúng là làm khó cậu mà!
Diệp Thanh Dương nằm nhoài ra bàn, cảm thấy đây là ngày buồn bực nhất từ khi cậu sinh ra đến giờ.
Buổi chiều, lúc tan học, Diệp Thanh Dương nhanh chóng thu dọn sách vở, vác cặp sách chạy đến chỗ ngồi của Lục Cảnh Trừng.
Trần Nguy ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Diệp Thanh Dương thấy Trần Nguy nhìn cậu như thế, đoán chắc rằng cậu ta đã biết chuyện giữa cậu và Lục Cảnh Trừng rồi.
Lục Cảnh Trừng thu xếp sách vở xong đứng lên nói với Trần Nguy một tiếng: “Đi thôi.” Sau đó hắn đi cùng Diệp Thanh Dương rời khỏi phòng học.
Trần Nguy quay đầu lại hỏi Bách Nhạc: “Làm sao bây giờ?”
Bách Nhạc thở dài: “Kệ đi.”
Đổng Dục chẳng hiểu mô tê gì: “Có chuyện gì mà tao không biết sao?”
“Mày không biết nhiều chuyện lắm.” Trần Nguy nói.
Lục Cảnh Trừng vẫn đi ăn cơm với Diệp Thanh Dương như thường, sau đó hai người trở về kí túc xá.
Diệp Thanh Dương hỏi hắn: “Cậu có vấn đề gì còn chưa hiểu không, tôi có thể giải thích cho cậu.”
“Không cần đâu.” Lục Cảnh Trừng nói bằng giọng nhàn nhạt: “Vấn đề của tôi thì nhiều lắm, cậu không giải thích hết được đâu.”
“Không sao.” Diệp Thanh Dương hết mực dịu dàng: “Chúng ta sẽ giải thích từng cái một.”
“Thôi.” Lục Cảnh Trừng lấy bài tập ngữ văn ra: “Tôi không muốn học.”
Diệp Thanh Dương:…
“Nhưng cậu đã nói rồi mà, nếu tôi thi được điểm cao hơn cậu tôi có thể giám sát cậu học bài.” Diệp Thanh Dương khẽ nói.
Lục Cảnh Trừng im lặng một lúc mới trả lời: “Vậy cứ coi như là tôi thất hứa đi.”
Diệp Thanh Dương:!!!
Diệp Thanh Dương sợ ngây người, Lục Cảnh Trừng nói cái gì cơ? Sao hắn có thể nói ra những lời này chứ?!
“Rõ ràng cậu không phải người như thế!” Diệp Thanh Dương nói.
Lục Cảnh Trừng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Dương, hắn nói: “Vậy tôi là người như thế nào?”
Diệp Thanh Dương nhìn vào mắt hắn, nhất thời không biết phải nói gì.
Lục Cảnh Trừng cười hiền hoà: “Cậu cũng biết mà, tôi không thích học, đây mới là con người thật của tôi.”
Lục Cảnh Trừng nói xong, cảm thấy bài tập ngữ văn hắn cũng không muốn làm nữa.
Lục Cảnh Trừng gấp sách lại, đứng dậy bình tĩnh nói: “Con người thật của tôi, không phải học sinh gương mẫu, tính cách cũng chẳng tốt lành gì, vậy nên mấy lời tôi nói trước kia cậu đừng coi là thật. Tôi đi nghỉ ngơi đây, cậu học bài đi, cậu hợp với việc học hơn tôi, cho nên mới tiến bộ nhanh như vậy. Nếu cậu cố gắng hơn chút nữa rất có thể sẽ được chuyển đến lớp trọng điểm đấy, môi trường ở đó tốt hơn lớp chúng ta rất nhiều.”
Hắn nói xong, quay người đi về phía giường ngủ.
Diệp Thanh Dương nhìn bóng lưng của hắn, không tự chủ được mà thốt lên: “Đây là cách mà cậu đối xử với tôi sao?”
Lục Cảnh Trừng dừng lại, nghe thấy Diệp Thanh Dương hỏi tiếp: “Sau này cậu cũng đối xử với tôi như vậy ư?”
Lục Cảnh Trừng cúi thấp đầu: “Không phải.”
Hắn nói: “Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, ban đầu có lẽ sẽ hơi khó chịu, nhưng mà sau này chắc là không đến mức gượng gạo như thế đâu.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Vậy chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Lục Cảnh Trừng gật đầu: “Tất nhiên rồi, nếu cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi làm bạn với cậu chỉ để nhờ vả cậu thôi sao?”
Lục Cảnh Trừng không nói gì.
Hắn thật sự không biết phải nói gì, hắn cảm thấy thật ra hắn chẳng giúp gì được cho Diệp Thanh Dương cả.
Diệp Thanh Dương rất thông minh, cậu có thể tự nghĩ ra cách kiếm tiền, lúc gặp phải khó khăn cậu cũng tự mình giải quyết được mà không cần hắn phải trợ giúp.
Hắn có giúp cậu hay không thì cũng thế thôi, ví dụ như lúc chuyển vào ký túc xá, là do hắn khăng khăng muốn giúp, Diệp Thanh Dương mới miễn cưỡng đồng ý.
Có rất nhiều thứ hắn luôn tự cho là mình đúng, tự cho là Diệp Thanh Dương thích hắn, tự cho là mình giúp đỡ Diệp Thanh Dương rất nhiều, nhưng mà có lẽ mọi chuyện không như hắn nghĩ.
Cuối cùng chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Lục Cảnh Trừng mở to mắt nhìn, trong cổ họng như có cái gì nghẹn lại, hắn nói: “Vậy thì, không cần tìm tôi đâu.”
“Nhờ người khác, cũng được.”
Nhưng Diệp Thanh Dương lại không nghĩ như vậy
Từ trước tới giờ, Lục Cảnh Trừng lúc nào cũng rất kiêu ngạo, sống một cách quang minh chính đại, chân thành lại thẳng thắn, mang đến cho người ta cảm giác rất chân thực.
Cho nên Diệp Thanh Dương thích ở cạnh Lục Cảnh Trừng, dung túng tất cả ưu điểm và khuyết điểm của hắn, muốn mang lại sự vui vẻ cho hắn.
Vậy mà bây giờ cậu lại khiến hắn buồn lòng.
Diệp Thanh Dương hiểu hết chứ, Bách Nhạc hiểu được cái gì cậu cũng hiểu được cái đó, cậu biết bây giờ cậu và Lục Cảnh Trưng cần thời gian để bình tĩnh lại, chờ mười ngày nửa tháng sau, nếu có thể tiếp tục làm bạn là tốt nhất, còn nếu không thể, vậy thì quyết định bước qua đời nhau thôi.
Đời trước khi còn học trung học cậu cũng từng được tỏ tình, mỗi một lần như vậy cậu đều xử lý rất tốt, nhưng mà lần này, cậu cảm thấy mình rất ích kỷ, trong ngoài bất nhất, vừa không chấp nhận tình cảm của Lục Cảnh Trừng nhưng vẫn muốn làm bạn với người ta.
Cậu biết như thế là không tốt, nhưng cậu không muốn để mất Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng là niềm vui duy nhất của cậu ở thế giới này, cả hai đời cậu chưa từng gặp được một người nào khác như hắn. Diệp Thanh Dương không muốn trở thành một người xa lạ với hắn, cậu không làm được, mà cậu cũng không muốn Lục Cảnh Trừng coi cậu như người dưng.
Trên đời này sẽ có rất nhiều người chỉ gặp Lục Cảnh Trừng một lần rồi sẽ lướt qua, nhưng người đó chắc chắn không thể nào là Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương cúi đầu, lại nghĩ nếu Lục Cảnh Trừng là con gái thì tốt quá rồi.