Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào

Chương 47: Cậu muốn tình yêu của ai?




Diệp Thanh Dương cố tình cúp điện thoại, cho nên cậu cũng không vội báo tin cho Diệp Hồng, cậu còn đang bận dạy kèm cho Lục Cảnh Trừng đây.

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu giảng bài mạch lạc rõ ràng, nghi ngờ nói: “Sao cậu lại biết làm bài này? Mấy hôm trước tôi ôn bài với cậu có thấy cậu làm được đâu?”

Diệp Thanh Dương đành ngụy biện nói: “Lúc đấy tôi chưa hiểu rõ lắm, sau đó tôi cố gắng ôn tập lại là làm được thôi.”

“Thật không?”

Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Lục Cảnh Trừng cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa.

Diệp Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giảng bài cho hắn.

Thứ hai, tư, sáu cậu kèm Trương Dã, thứ ba, năm, bảy cậu kèm Lục Cảnh Trừng, cũng coi như là huề nhau, chỉ là mỗi lần cậu đến nhà Trương Dã, Lục Cảnh Trừng lại nhìn câui bằng ánh mắt như đi bắt quả tang vợ ngoại tình, làm cho cậu hơi chột dạ một chút.

“Quan hệ giữa cậu và Lục Cảnh Trừng là gì vậy?” Trương Dã nằm gục xuống bàn hỏi cậu: “Sao ngày nào cũng thấy cậu ta đến đón cậu vậy, lại còn không cho nán lại thêm một giây phút nào, tôi có phải thú dữ ăn thịt người đâu.”

“Cậu ấy chỉ quan tâm tôi thôi mà.” Diệp Thanh Dương nói: “Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ cho hai cậu học chung, cùng nhau tiến bộ, cậu ấy cũng không phải ngồi trong xe đợi tôi nữa.”

Nhưng mà Trương Dã có vẻ không đồng ý: “Một kèm một thành một kèm hai, tôi sợ cậu ấy làm ảnh hưởng tới tôi.”

“Tôi giảm giá cho cậu 50%.”

Trương Dã:!!!

“Cậu ấy có giá lắm đó, hẳn 50% đấy.”

Diệp Thanh Dương cười nói: “Cậu cứ suy nghĩ đi.”

“Không được.” Trương Dã từ chối: “Tôi có một dự cảm, nếu như học chung, cậu ta sẽ là Thái tử còn tôi chỉ là thư đồng cho Thái tử thôi, thầy giáo chắc chắn sẽ quan tâm Thái tử hơn, làm gì có thời gian dạy cho tôi nữa!”

Diệp Thanh Dương:…

Diệp Thanh Dương cảm thấy Trương Dã nói cũng đúng, rất có thể cậu sẽ làm như thế thật.

“Hai cậu ở cùng phòng kí túc xá, cậu cũng dạy kèm cho cậu ta à?” Trương Dã hỏi.

Diệp Thanh Dương gật đầu.

“Vậy cậu ta là sư huynh của tôi hở?”

“Coi như là vậy đi.”

“Tiền học phí của sư huynh là bao nhiêu vậy?” Trương Dã rấ tò mò: “Cũng bằng của tôi à?”

Diệp Thanh Dương:…

Diệp Thanh Dương đành phải vỗ vỗ mặt bàn: “Làm bài đi, nhanh lên, hỏi nhiều quá, chuyện riêng của sư phụ cậu biết làm gì?”

Trương Dã nghe vậy là hiểu ngay: “Chắc chắn là giá ưu đãi hơn đúng không, ầy, hai cậu thân nhau vậy cơ mà.”

“Biết là chúng tôi thân nhau rồi mà còn hỏi.”

Trương Dã hừ hừ một tiếng, cúi đầu làm bài tiếp.

Cuối tuần Diệp Thanh Dương cố ý không về nhà, ở lại kí túc xá giám sát Lục Cảnh Trừng học tập.

Lục Cảnh Trừng sống không còn luyến tiếc nhìn cậu hỏi: “Có nhất thiết phải vậy không? Hay là tôi mời cậu đi xem phim nhé?”

Diệp Thanh Dương chỉ vào bài tập toán trên bàn nói: “Làm cho xong rồi đi.”

Lục Cảnh Trừng đỡ trán: “Tôi không thích học đâu.”

Diệp Thanh Dương còn lươn lẹo hơn hắn: “Nhưng mà học tập yêu cậu.”

“Tôi từ chối tình yêu của nó.”

“Vậy cậu muốn tình yêu của ai?”

Lục Cảnh Trừng nghiêng đầu nhìn qua: “Chắc chắn không phải của cậu.”

Diệp Thanh Dương cười khẽ: “Vậy thì để chị Yến yêu cậu.”

Lục Cảnh Trừng:…

… Vậy thì càng không muốn, cảm ơn.

Hai ngày cuối tuần cắm đầu vào sách vở, Diệp Thanh Dương còn đang giám sát hắn, vừa cổ vũ hắn cố lên vừa chữa lại lỗi sai cho hắn, có thể nói là cực kì bận rộn.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Buổi tối, Diệp Hồng cuối cùng cũng không chờ nổi nữa, lại gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương.

“Dương Dương, sao tuần này con không về.”

Diệp Thanh Dương dùng giọng điệu không muốn trả lời nói: “Có việc.”

“Có việc gì quan trọng hơn về nhà à?”

“Cô không cần quan tâm, có chuyện gì không?”

“Cô chỉ muốn hỏi xem con với người bạn kia bây giờ sao rồi?”

Diệp Thanh Dương giả bộ cả giận nói: “Cô có thể đừng hỏi chuyện này nữa được không? Đây là chuyện của con, liên quan gì đến cô, cô quan tâm làm gì? Con kiếm được tiền thì kà tiền của con, có thua lỗ thì cũng là con thua lỗ, con cũng không đòi tiền cô chú, cô bận tâm làm gì?”

“Cô cũng chỉ muốn tốt cho mày, sợ mày bị lừa thôi.”

“Có lừa cô đâu mà cô sợ, cậu ấy không liên lạc với con nữa, được chưa.”

Diệp Thanh Dương nói xong thì cúp máy.

Diệp Hồng ngơ ngác nhìn điện thoại, rồi lại quay sang nhìn chồng: “Chuyện này…”

“Thôi, không liên lạc nữa thì thôi.” Vương Việt nói.

“Không phải, nó đang nói dối.” Diệp Hồng vẫn không tin: “Nếu không liên lạc bữa thì tại sao cuối tuần này nó không về nhà? Nhất định là làm hoà rồi nhưng nó không muốn chia tiển cho chúng ta, cuối tuần không về lại còn nói dối. Cái thằng này đúng là đồ vong ơn bội nghĩa.”

“Thật à?” Vương Việt hỏi.

“Sao lại không, có tiền ai chẳng muốn kiếm. Nó nghèo lâu như vậy, bây giờ có tiền còn mua được hàng hiệu, sao mà từ bỏ được. Chắc chắn là làm hoà rồi, nếu không hôm nay nó đã không nói chuyện với giọng điệu như thế.”

Vương Việt cảm thấy cũng có lý.

“Hay là để con thử hỏi xem.” Vương Tuệ nói: “Nó giận ba mẹ nhưng chưa chắc đã giận con đâu.”

“Vậy con thử đi.” Diệp Hồng dặn thêm: “Lựa lời một chút.”

“Yên tâm, con biết điều hơn ba mẹ nhiều.” Vương Tuệ nói xong, rút điện thoại gọi điện cho Diệp Thanh Dương.

“Alo.”

“Dương Dương, nước hoa em mua cho chị thơm lắm, đồng nghiệp ở cơ quan chị ghen tị sắp chết luôn rồi.”

Diệp Thanh Dương cố ý cười: “Chị thích là được.”

“Thích chứ thích chứ, Dương Dương, sao tuần này em không về, đã hứa mua son cho chị rồi mà, nói mà không giữ lời vậy?”

Diệp Thanh Dương:… Nếu không phải tôi đang giả vờ thì chắc chắn tôi đã chửi chết chị rồi.

“Em có việc.”

“Việc gì vậy? Thế em đã mua son cho chị chưa?”

“Đợi mấy ngày nữa đi, bây giờ em không có đủ tiền, hai hôm nữa tiền về tay em sẽ mua cho chị.”

“Được.” Vương Tuệ cười nói: “Tuần sau nhớ về nhà đấy nhé.”

“Nói sau đi.” Diệp Thanh Dương cúp máy.

Diệp Hồng thấy con gái nói xong mới vỗ cho Vương Tuệ một cái: “Sao con chỉ hỏi mỗi chuyện mua son vậy, chuyện chính thì không hỏi chỉ có biết son với son thôi.”

Vương Tuệ nói: “Mẹ chẳng biết gì cả, nó có tiền mua son cho con nghĩa là bạn nó vẫn còn giúp nó kiếm tiền, nó còn nói là bây giờ không đủ tiền, mấy ngày nữa mới có mà, rõ ràng là vẫn kiếm ra tiền.”

Diệp Hồng thấy cũng đúng.

“Thế mà nói lại nói dối mẹ, cái thằng ăn cháo đá bát, kiếm được tiền chỉ muốn hưởng một mình, không quan tâm gì đến người nhà hết.”

“Thì tại ba mẹ không tin nó trước còn gì, nó đã không muốn nói ba mẹ còn cứ hỏi, nó nói rồi thì lại không tin, không tin thì nó cũng kệ luôn không phải là đỡ nhức đầu hơn à.”

“Ba mẹ có cách nào kiếm được nhiều tiền ba mẹ có muốn nói cho người khác không? Chắc chắn là không chứ gì. Mình kiếm được tiền mình tiêu, nhiều người kiếm được tiền thì tiền của mình lại ít đi một tí, đúng chưa?”

Diệp Hồng mím môi: “Đợi tuần sau nó về nhất định phải nói chuyện với nó.”

“Ba mẹ nói chuyện gì kệ ba mẹ, con sẽ bảo nó kiếm tiền giúp con nữa, ba mẹ có tin hay không thì tùy nhưng mà tiền là tiền của con, ba mẹ không nhúng ta vào được.” Vương Tuệ nói xong ôm bụng đi vào phòng ngủ.

Diệp Hồng nhìn Vương Việt nói: “Hay là cứ để Tuệ Tuệ thử trước xem, nếu Tuệ Tuệ kiếm được thì chúng ta hãy thử, còn nếu nó bị lừa thì chúng ta cũng không tổn thất là bao.”

“Ừ.” Vương Việt đồng ý: “Để nó thử trước đi.”

Nhưng mà Diệp Thanh Dương không đồng ý.

Buổi chiều thứ sáu, Vương Tuệ vừa nói xong cậu đã lắc đầu từ chối: “Không được không được, bạn em thấy em nghèo nên nới giúp em thôi, cậu ấy không muốn giúp người khác, người ta tự mình kiếm tiền đã vất vả lắm rồi, lại còn phải chia cho em một ít nữa, sao có thể chia cho nhiều người hơn nữa được.”

Vương Tuệ vội vã khuyên cậu: “Dương Dương, chị là chị của em mà, bây giờ em kiếm được tiền sao có thể mặc kệ chị của mình được.”

“Em có thể mua son cho chị, mua nước hoa cũng được, nhưng việc này thì em không đồng ý được.”

Cậu càng từ chối, Vương Tuệ càng muốn làm, cả nhà ba người thay nhau khuyên cậu, đạo lý tình thân nói nghe mỏi cả tai.

Diệp Thanh Dương nói: “Nhưng bạn em làm việc này cũng không phải chưa từng bị lỗ, nếu bị lỗ thì sao?”

“Không sao không sao.” Vương Tuệ nói: “Thế thì cứ coi như chị mất tiền đi.”

“Hay là thôi.” Diệp Thanh Dương giả vờ đau đầu: “Em thật sự không đồng ý được.”

“Thì em cứ nói là tiền của em, đừng nhắc tới chị là được, kiếm được tiền lời chúng ta chia nhau, bị lỗ chị cũng không trách em đâu.”

“Thật không?”

“Thât.” Vương Tuệ thề.

Diệp Thanh Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vậy cũng đươc chị trích ra một chút tiền đi, một hai ngàn gì đó là đủ rồi, không cần nhiều đâu.”

“Được.” Vương Tuệ quay người lấy 3000 tệ đưa cho cậu: “3000 kiếm được nhiều không?”

Diệp Thanh Dương lắc đầu: “Em cũng không biết, em đã nói là em nhìn không hiểu rồi, nếu chị cũng giống cô chú bắt em đi hỏi thì thôi vậy, lần trước em hỏi xong suýt chút nữa cậu ấy đã nghỉ chơi với em rồi, không có lần thứ hai đâu.”

Vương Tuệ gật đầu: “Không sao đâu, người có bản lĩnh thường hay nóng nảy, không thích bị người khác nghi ngờ, em cầm lấy đi, bao giờ có tiền lãi thì chia cho chị là được.”

“Nếu lỗ thì sao?” Diệp Thanh Dương hỏi.

“Lỗ thì thôi.” Vương Tuệ không tin mình lại đen đủi như vậy.

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Vậy cũng được, mong là chúng ta sẽ không lỗ.”

“Ừ.”

Cậu chỉ ở nhà một ngày, trưa hôm sau ăn cơm xong thì về ký túc xá luôn.

Lục Cảnh Trừng cho tài xế nhà mình đến đón cậu, hỗ trợ cậu làm trò.

Vương Tuệ nhìn thấy thế, về nhà nói với Diệp Hồng: “Dương Dương đúng là bắt được con cá lớn rồi, cái xe vừa nãy em mới tra xong, mấy chục triệu đấy, trời ạ.”

Diệp Hồng cũng khiếp sợ: “Bao nhiêu cơ? Có phải con nhìn thừa mấy số 0 đúng không?”

“Con mấy tuổi rồi mà còn nhìn nhầm số?” Vương Tuệ phản bác lại: “Ầy, sao hồi đó con không thi vào trường đó nhỉ, nếu gặp được người giàu có như vậy con sẽ gả cho người ta, bây giờ người ngồi trên xe phải là con mới đúng.”

Diệp Hồng thở dài, biết trước thì đã không để Diệp Thanh Dương bắt được may mắn này, nếu đổi thành con trai con gái bà ta thì tốt. Hầy!

Kế hoạch của Diệp Thanh Dương coi như là đã thành công một nửa. Sáng thứ hai đi học cậu nghe giáo viên chủ nhiệm Trình Yến tuyên bố: “Thứ năm thứ sau tuần này sẽ thi tháng, thời gian làm bài giống như đi thi đại học, cuối tuần này sẽ không bắt các em học thêm nữa, cố gắng thi cho tốt nhé.”

Cả lớp nghe xong đều đau khổ gào khóc.

Trình Yến nhìn đám học sinh mỉm cười, sau giờ học lại gọi Diệp Thanh Dương ra ngoài nói chuyện: “Lần trước em tiến bộ rất nhiều, hy vọng lần này em có thể giữ vững phong độ, tiến bộ thêm thì càng tốt.”

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”

Trình Yến cũng không nói nhiều, sợ gây áp lực cho cậu, cổ vũ xong thì cho cậu về lớp.

Diệp Thanh Dương còn chưa về đến lớp của mình đã bị Trương Dã chặn lại ở cửa lớp Chín.

“Cậu biết gì chưa, thứ năm tuần này là thi tháng đó!” Trương Dã vừa nói vừa nắm tay Diệp Thanh Dương: “Sư phụ, xin hãy cứu đồ nhi một mạng.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Diệp Thanh Dương vỗ vỗ đầu chó của Trương Dã: “Đồ nhi ngoan, sư phụ sẽ cứu con.”

“Vậy sư phụ có thể tạm thời bỏ qua sư huynh, thứ ba đến giảng bài cho con không?”

“Sư huynh con cũng phải thi tháng, con biết mà.”

“Đại sư huynh thần thông quảng đại, con tin chắc sư phụ không cần dạy huynh ấy cũng có thể vượt qua kiếp nạn này.”

“Bát Giới, không được tham lam.”

Trương Dã cầm tay cậu, giả đò khóc lóc.

Diệp Thanh Dương vỗ vỗ vai cậu ta: “Yên tâm, sư phụ sẽ ôn tập cho con với tốc độ nhanh nhất, không phải lo.”

Lục Cảnh Trừng và Bách Nhạc vừa đi vệ sinh về, còn chưa vào lớp đã nhìn thấy một màn kịch thầy trò tình thâm giả dối vô cùng như thế.

Bách Nhạc ồ lên một tiếng: “Tình huống này làm tao nhớ đến một câu thơ.”

Y nhìn về phía Lục Cảnh Trừng, nói bằng giọng thiết tha: “Cầm tay nhau đôi mắt nhìn đẫm lệ, lời trên môi nghẹn không thể nói ra. Người có tình vốn đau lòng ly biệt, thu lạnh lẽo nay tỉnh rượu nơi nào.”

Lục Cảnh Trừng nhìn Bách Nhạc cười lạnh một tiếng: “Phải là ‘Cầm tay nhau đôi mắt nhìn đẫm lệ, lời trên môi nghẹn không thể nói ra. Khói sóng mờ như trải dài ngàn dặm, trời mênh mông chiều nước Sở đượm buồn’ rồi mới đến ‘Người có tình vốn đau lòng ly biệt, thu lạnh lẽo nay tỉnh rượu nơi nào’ con giời ạ.”

Bách Nhạc:….

“Nhớ cũng không nhớ cho kỹ còn dám đi khoe khoang, về nhà chép phạt 100 lần đi.” Lục Cảnh Trừng vô tình nói, chân bước về phía Diệp Thanh Dương.