Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 8: Thanh Dương khéo léo cướp phòng ngủ, Diệp Hồng tủi thân rơi lệ




Diệp Thanh Dương bày ra vẻ mặt mờ mịt:" Con không ngủ được, ra đây luyện hát."
"Đêm hôm khuya khoắt lại đi luyện hát! Mày bị điên à?" Vương Tuệ mắng.
Diệp Thanh Dương tủi thân oan ức:" Nhưng mà lúc khác mọi người đều thức, mọi người không cho con làm ầm ĩ. Buổi tối vừa lúc mọi người đi ngủ rồi, con lạnh đến mức không ngủ được, cho nên mới muốn luyện hát một chút."
Cậu nói, còn không quên nhìn về phía Vương Tuệ:" Chị, chị đừng giận, em luyện hát là vì tham gia thi đấu, nếu em thắng, lúc đó sẽ mang tiền thưởng về cho chị mua son môi, nước hoa."
"Tao không cần." Vương Tuệ sờ sờ bụng mình:" Tao vất vả lắm mới ngủ được, mày thiếu đòn đúng không, cút về ngủ! Bệnh thần kinh, đêm hôm còn luyện hát, mày là óc heo à?"
"Em lạnh quá, không ngủ được." Diệp Thanh Dương cúi đầu:" Thầy giáo nói maya hôm nay không khí lạnh từ phía Bắc tràn về, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, em ngủ một mình ở gác xép, chăn mền lại mỏng, lạnh không ngủ nổi."
Cậu nói xong, lại hát lên:
"Những hạt mưa tuyết băng giá lạnh rơi loạn xạ trên khuôn mặt
Dòng nước mắt nồng ấm quyện vào dòng mưa lạnh lẽo
Cảnh sắc trước mắt bỗng trở nên nhạt nhoà
Bóng dáng em lại vô tình chập chờn trong tâm trí
Em như một kẻ sát nhân chuẩn bị kết liễu anh
Từng vết dao cứa hằn lên trái tim anh đầy đau đớn
Tình yêu chênh vênh trên vách đá
Liệu có ai đủ can đảm mà đón lấy niềm đau..."
Vương Tuệ:"..."
Diệp Hồng lên tiếng nói:" Nào có lạnh như vậy, mày là con trai mà sao yếu ớt thế, đi ngủ ngay lập tức cho tao."
"Con không ngủ được." Diệp Thanh Dương đáng thương nói:" Trong sách nói, vận động sẽ không lạnh nữa, cho nên ngủ cái gì mà ngủ, lại hát tiếp nào!"
Diệp Thanh Dương nói, còn nhiệt tình mời Vương Tuệ:" Nào chúng ta cùng vẽ một cin rồng bên trái."
Lại nhìn về phía Diệp Hồng và chồng bà ta:" Bê phải cũng vẽ một cầu vồng."
Vương Tuệ:...
Diệp Hồng:...
Chồng Diệp Hồng:...
Diệp Thanh Dương thấy vẻ mặt bọn họ kinh ngạc đến ngây người, lại càng hưng phấn, cầm lấy cái loa bên cạnh vừa hát vừa nhảy:
"Một chút cũng không mệt mỏi
Tôi đã nhảy nhót suốt ba ngày ba đêm
Tâm tình tôi giờ đây nhẹ như bay
O.K.O.K gia nhập đội ngũ của tôi
No.K.No.K nhảy từ sáng sớm cho tới khi trời tối mịt
Always Always vui vẻ sẽ không bị thua thiệt
No way No way ai cũng không thể từ chối
Ba ngày ba đêm nửa đêm khiêu vũ không thể ngừng nghỉ..."
Diệp Hồng:...
Diệp Hồng liền xông tới chuẩn bị đánh cậu:" Này thì không mệt mỏi, này thì nhảy không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm, này thì làm loạn không cho tao nghỉ ngơi, mày cứ như vậy làm sao tao bớt lo đây."
Diệp Thanh Dương vừa bình tĩnh né tránh, vừa không quên chọc tức bà ta:" O.K.O.K gia nhập đội ngũ của tôi, No.K.No.K nhảy từ sáng sớm tới khi trời tối mịt..."
Diệp Hồng bị cậu chọc giận đến mức nhịp tim bất ổn, cố tình làm sao lại không thể đánh trúng cậu, trong lòng phát hoả, cầm chổi lên muốn đánh Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương ung dung không vội, nháy mắt nhảy lên bàn uống nước có khay trà bằng thủy tinh.
Tim Diệp Hồng suýt chút nữa ngừng đập.
"Mày xuống đây cho tao."
Diệp Thanh Dương lắc lắc ngón tay, trừng mắt nhìn bà ta nói:" No way No way, không ai có thể từ chối..."
Diệp Hồng giơ chổi đánh tới, "rầm" một tiếng, khay trà bằng thủy tinh suýt chút nữa bị đánh vỡ tan, đĩa hoa quả trên bàn trà bị gạt rơi tung toé.
Diệp Thanh Dương linh hoạt nhảy lên ghế salon, còn không quên cố ý gọi tới gọi lui, khiêu khích nói:" Ba ngày ba đêm, ngửa đêm khiêu vũ không ngừng nghỉ."
Diệp Hồng hoàn toàn bị cậu chọc giận đến điên lên, cẩm chổi đánh lung tung, Vương Việt sợ hãi vội vàng ngăn nà ta lại:" Diệp Hồng, em bình tĩnh đã, thả chổi xuống, như vậy là không được."
Diệp Thanh Dương linh hoạt cử động, nhảy đến bên cạnh cửa phòng Diệp Hồng, cậu xoay người vào trong, trực tiếp khoá trái cửa.
Diệp Hồng và Vương Việt còn chưa kịp phản ứng lại.
Cậu nằm trên giường của Diệp Hồng, chậm rãi xoay người, cầm loa hét to:" Cô ơi con sai rồi, con không dám nữa, cô đừng đánh, con đi ngủ ngay bây giờ đây."
Giọng điệu chân thành, tình cảm tha thiết, thậm chí còn có mấy phần e ngại đáng thương.
Diệp Hồng tức giận lao đến phá cửa:" Mày mở cửa ra, mở cửa ra cho tao, hôm nay tao không đánh chết mày thì mày không biết mày mang họ ai nữa rồi."
Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại, miệng nói tay cầm loa:" Con không dám, con sợ cô đánh con, cô đập nhẹ một chút, đập hỏng lại tốn tiền sửa đấy."
Diệp Hồng:...
Diệp Hồng thu lại cái chân đang chuẩn bị đạp cửa, đây là phòng ngủ của bà ta, đạp hỏng rồi người chịu thiệt vẫn là bà ta.
Diệp Hồng nghiến răng nghiến lợi, không thể không lừa dối nói:" Mày ra đây, cô không đánh mày, mày đóng cửa lại thì cô ngủ làm sao?"
Diệp Thanh Dương tiếp tục nói qua loa:" Con không dám, con sợ... Cô có thể đến phòng con ngủ, con buồn ngủ quá, con ngủ trước đây."
Nói xong, cậu tắt loa đi, đeo tai nghe lên, hoà mình trong tiếng nhạc chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Hồng nói cả buổi thấy không ai trả lời, tức giận bắt đầu gõ cửa.
Vương Tuệ thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói:" Mẹ, đừng gõ nữa, thai nhi trong bụng con cũng bị mẹ gõ tỉnh rồi."
"Tối nay còn chưa đủ ầm ĩ sao? Cứ như vậy đi, mẹ và ba vào gác xép ngủ, con về phòng."
Diệp Hồng nhìn con gái, chỉ chỉ gác xép:" Chỗ đó mà ngủ được à? Mẹ và cha con làm sao mà ngủ nổi đây, mẹ chẳng phải chỉ muốn lấy lại phòng ngủ thôi sao?"
" Mẹ còn chưa thấy à?" Vương Tuệ liếc bà ta:" Có bản lĩnh thì mẹ túm nó từ phòng mẹ ra ngoài đi, không có bản lĩnh thì vào gác xép ngủ, mẹ không ngủ nhưng con muốn ngủ lắm rồi."
Vương Tuệ nói xong còn bất mãn liếc nhìn phòng ngủ của Diệp Hồng, nghĩ đến Diệp Thanh Dương nửa đêm không ngủ còn đánh thức mình thì lại thấy phiền.
"Đúng là đồ rác rưởi, sao lúc cha mẹ nó chết không mang theo nó luôn đi, để lại cũng chỉ biết gieo hoạ cho người, còn không bằng chết theo cha mẹ nó, bớt làm phiền người khác."
Vương Tuệ xem thường chửi một câu, quay người đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa.
Diệp Hồng nhìn chồng mình, Vương Việt thở dài, nói với bà ta:" Cứ ngủ qua đêm nay đi, cũng không còn cách nào khác."
"Anh ngủ tạm, em không đi."
Diệp Hồng nói, nằm lên ghế salon, ôm gối:" Em ngủ ở ghế salon."
Vương Việt không thể ép bà ta, không còn cách gì hơn ngoài ôm cái chăn của Diệp Thanh Dưong từ trong gian gác xép đến, cùng Diệp Hồng ngủ trên ghế salon.
"Sao cái số tôi lại khổ thế này, tôi đã tạo nghiệt gì đây?"
Vương Việt an ủi bà ta:" Ngủ trước đi đã."
Diệp Hồng càng nghĩ càng giận, thoáng chốc đã ngồi dậy, đi vào gác xép, cầm lấy cặp sách của Diệp Thanh Dương, tiện tay móc ra hai quyển vở bắt đầu xé.
Vương Việt vội vàng ngăn bà ta lại:" Em xé sách của nó làm gì?"
"Em tức giận!"
"Xé hai quyển là được rồi, em xé hết nó cũng không có tiền mua lại, đến lúc giáo viên gọi phụ huynh đến chẳng phải chúng ta lại tốn thời gian sao?"
Diệp Hồng nghe xong, càng thêm buồn bực!
"Sao em lại gặp phải một thằng súc sinh như vậy chứ?"
Vương Việt khuyên Diệp Hồng một hồi, dỗ bà ta đi ngủ.
Diệp Hồng nhìn căn nhà rối tinh rối mù, đành phải cầm chổi và chổi lau nhà lên, quét dọn xong mới ngủ.
Bà ta cảm thấy bản thân quá oan ức, ôm gối yên lặng khóc một hồi, khóc mệt rồi ngủ.
Mà Diệp Thanh Dương lúc này cũng đã mơ xong một giấc.