Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 38: Anh hùng cứu mỹ nhân, gặp lại nữ chính




Ngày hôm sau Diệp Thanh Dương tỉnh lại thấy Lục Cảnh Trừng nằm bên cạnh mình còn sững sờ một hồi, mấy giây sau mới nhớ ra nửa đêm hôm qua Lục Cảnh Trừng leo lên giường cậu.
Diệp Thanh Dương ngồi dậy, rón rén xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó mới trèo lên thang giường gọi Lục Cảnh Trừng thức dậy.
Hôm nay Lục Cảnh Trừng dậy rất sớm, hiếm khi thấy hắn không ngủ nướng như thường ngày, bây giờ lại cảm khái nói: "Nếu sớm biết ở kí túc xá có thể ngủ thêm nhiều như vậy tôi đã chuyển vào kí túc xá từ tiểu học rồi!"
Không, Diệp Thanh Dương nghĩ, với cái tính bám giường của cậu thì phải ở từ mầm non.
Nhưng cậu lại nghĩ trường mầm non của Lục Cảnh Trừng có lẽ cũng không giống cậu, trường người ta là trường quý tộc, không phải dậy sớm, cho nên cũng không cần ở lại trường.
Người có tiền mà.
Cậu yêm lặng cảm khái một câu trong lòng, sau đó không nói gì nữa, chỉ miễn cưỡng ngáp một cái.
Hai người dừng lại trước cổng trường mua bữa sáng, cùng nhau sánh bước vào trường.
Đám Trần Nguy đã tới lớp từ lâu, chờ Lục Cảnh Trừng ngồi xuống mới mở miệng hỏi, nghe giọng điệu cứ như không thể chờ được nữa:"Ở kí túc xá cảm giác thế nào?"
"Quá sướng!" Lục Cảnh Trừng bóc hộp sữa chua: "Ông đây không cần đau khổ vì dậy sớm nữa rồi!"
"Thật không? Tao còn tưởng mày với Diệp Thanh Dương dính lấy nhau như hình với, cho nên mới thấy sướng chứ." Bách Nhạc nói.
Lục Cảnh Trừng nghe thế suýt chút nữa phun ngụm sữa chua trong miệng ra ngoài, điên rồi hả, hắn cũng không phải Diệp Thanh Dương, sao có thể vì chuyện này mà sung sướng chứ.
Diệp Thanh Dương mới là người phải kích động vì được dính lấy hắn như hình với bóng ấy!
Cảm xúc dâng trào!
Cực kì hưng phấn!
Mừng thầm trong lòng!
Ai, thật lợi cho Diệp Thanh Dương quá mà, Lục Cảnh Trừng thở dài trong lòng, thôi, ai cho hắn lương thiện đây.
Diệp Thanh Dương tối hôm qua bị Lục Cảnh Trừng giám sát ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách cả buổi, lúc này mới thoát khỏi tầm mắt của đối phương, lập tức thả lỏng, đọc tieur thuyết, ngủ, lướt weibo, một ngày nháy mắt đã trôi qua.
Chờ đến khi nghe thấy chuông tan học vang lên, tim Diệp Thanh Dương lại tan nát.
Đi học như thiên đường, tan học như tù ngục, cậu lại phải về nhà giam bị giám ngục giám sát học bài.
Ai, không thể ngờ được có một ngày cậu lại cảm thấy tiếng chuông tan học lại khiến người ta tâm tình não nề đến vậy.
Diệp Thanh Dương hai mắt rưng rưng thu dọn sách vở, cùng Lục Cảnh Trừng rời khỏi phòng học.
"Tối nay ăn gì?" Lục Cảnh Trừng hỏi cậu: "Cậu có đói không?"
Diệp Thanh Dương tất nhiên là đói: "Cậu muốn ăn gì?"
"Hôm qua ăn rau xào rồi, hôm nay đừng ăn rau xào nữa."
"Vậy cậu muốn ăn cái gì?"
Lục Cảnh Trừng suy tư một lát: "Ăn sườn bò đi, tôi mời."
"Cậu mời á?" Diệp Thanh Dương cảm thấy mình được hắn mời nhiều lắm rồi.
"Vậy cậu mời nhé?" Lục Cảnh Trừng quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Đối với cậu có lẽ là hơi đắt."
Diệp Thanh Dương: ...
"Chúng ta không thể ăn món khác vừa túi tiền hơn sao?"
"Ví dụ như?"
"Thịt xiên?"
"Được." Lục Cảnh Trừng đồng ý.
Hắn nhớ trước kia từng ăn ở một quán cũng không tệ lắm, nói với Diệp Thanh Dương: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi."
"Đừng đến chỗ nào mà một xiên 80 tệ nhé?" Diệp Thanh Dương sợ mình một đi không trở lại.
Lục Cảnh Trừng cạn lời: "Một xiên năm hào, loại nào cũng năm hào hết, được chưa?"
"Vậy được." Diệp Thanh Dương yên tâm đi cùng hắn.
Quán thịt xiên nướng cách trưởng khá xa, nhưng vì không có xe hai người đành phải đi bộ, đúng lúc cả hai đều không muốn về sớm làm bài tập cho nên chẳng ai có ý kiến gì.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, Diệp Thanh Dương nhạy cảm, đột nhiên nghe thấy có tiếng nữ sinh hét lên đầy sợ hãi.
Cậu vô thức dừng lại, ra hiệu cho Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng ngừng bước, cũng nghe thấy âm thanh run rẩy của nữ sinh kia.
Tiếng kêu cũng không lớn, nhưng nghe rất sợ hãi, dường như không dám chọc cho người đối diện tức điên lên.
Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người men theo âm thanh đi tới, chỉ thấy trong hẻm nhỏ cách đó không xa, Dư Uyển đang bị người ta chặn lại.
Diệp Thanh Dương theo bản năng nhìn Lục Cảnh Trừng, thầm nghĩ, đờ mờ nó chứ, không hổ là nam nữ chính, đây đúng là nhân duyên trời định, tỉnh tiết tiêu chuẩn của tiểu thuyết - anh hùng cứu mỹ nhân!
Cậu nhỏ giọng nói: "Anh Lục, hình như là học sinh trường chúng ta."
Lục Cảnh Trừng cũng nhận ra Dư Uyển, không vì cái gì khác, chỉ vì lúc trước khi còn huấn luyện quân sự Diệp Thanh Dương chú ý tới nữ sinh này hai, ba lần.
Hừ, thế mà lại là cô ấy!
Nghiệt duyên!
Hắn nhìn về phía Diệp Thanh Dương: "Sao? Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?"
Diệp Thanh Dương tỏ vẻ không đồng ý nhìn hắn: "Sao lại là tôi, chuyện kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thế này phải là cậu làm mới đúng chứ anh Lục! Cậu mới là anh hùng! Cậu mới là nhân vật chính!"
Tiến lên nam chính, tiêu sái cứu giúp nữ chính của cậu đi nào!
Như một anh hùng từ trên tiên giới hạ phàm, sau đó mở ra mối tình đầu thuần khiết của thiếu nam thiếu nữ!
Hai mắt cậu lấp lánh đầy sao nhìn Lục Cảnh Trừng cổ vũ nói: "Cố lên anh Lục, cậu làm được, cậu giỏi nhất!"
Lục Cảnh Trừng nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của cậu hướng về mình, tâm tình khó chịu cũng chậm rãi tiêu tan, ngược lại còn hơi ngượng ngùng.
Cái tên nay sao vẫn chưa học được cách kiềm chế vậy, đến lúc này rồi còn cảm thấy hắn là anh hùng, là nhân vật chính trong cuộc đời của cậu, thật là xấu hổ quá đi!
Chẳng lẽ cậu không thấy ngại sao?!
Ai, tình yêu thật đáng sợ, có thể làm cho lòng xấu hổ của con người ta bay mất tiêu.
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ cưng chiều nói: "Đúng thật là, chỉ có cậu nhiều chuyện."
Hắn đưa cặp sách cho Diệp Thanh Dương: "Cầm lấy."
Bộ dạng vô cùng gượng ép như không còn cách nào.
Diệp Thanh Dương cười khẽ, thầm nghĩ cái đồ ngạo kiểu, tôi giúp cậu theo đuổi vợ, để cậu biết mùi vị anh hùng cứu mỹ nhân là như thế nào, sau này nhớ phải cảm ơn tôi đấy!
Cậu nhận lấy cặp sách, nhìn Lục Cảnh Trừng hai tay đút túi, đi ra.
"Này, ồn ao quá đấy, làm cái gì vậy?" Lục Cảnh Trừng nghiêng đầu cười cười, tỏ vẻ khinh miệt, đôi mắt sắc bén cực kì có tính áp bức.
Dư Uyển như tìm được đường sống trong cõi chết ngẩng đầu lên, thấy nam thần trường mình đứng cách đó không xa, bễ nghễ nhìn đám lưu manh trước mặt.
Trong mắt cô tràn đầy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, còn xen chút khẩn cầu, con tim như được hồi sinh.
Đám lưu manh chặn đường Dư Uyển không biết Lục Cảnh Trừng, hung hăng gào lên: "Thằng nhóc kia, bớt lo chuyện bao đồng đi, không muốn chết thì cút đi cho tao."
Lục Cảnh Trừng nhìn bọn chúng đầy xem thường, nghĩ tới Diệp Thanh Dương còn ở phía sau hai mắt phát sáng dõi theo hắn, khí thế uy hiếp của bậc vương giả càng dâng cao, quả thực hận không thể biến thành Long Ngạo Thiên khiến người phàm không dám nhìn thảng vào mắt hắn.
Lục Cảnh Trừng vô cùng tiêu sát quật ngã từng tên lưu manh, cảnh cáo nói: "Lần sau còn đi bắt nạt người khác nữa tao chặt cả hai tay chúng mày."
Hắn nói xong, dùng tư thế của lão đại kéo Dư Uyển ra khỏi con hẻm.
Dư Uyển lén lút ngước mắt lên nhìn hắn, trái tim nhảy loạn.
Diệp Thanh Dương thấy hai người cùng nhau đi ra, trong lòng vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên hoan hô, hận không thể bắn pháo hoa chúc mừng.
Nam nữ chính rốt cuộc cũng tiếp xúc rồi!! Thật đáng mừng!! Có thể ăn mừng rồi!!! Người trợ công như cậu đây nhất định phải được ghi danh!!! Đến lúc ban thường nhất định phải được lì xì to nhất!
Lục Cảnh Trừng kéo Dư Uyển đến trước mặt Diệp Thanh Dương, buông tay ra, cầm lấy cặp sách của mình, cả hai dẫn theo Dư Uyển rời khỏi con hẻm.
"Cảm ơn." Dư Uyển chân thành nói.
"Báo cảnh sát không?" Lục Cảnh Trừng hỏi cô.
"Lúc tôi đi cứu cậu có bảo Diệp Thanh Dương quay video lại, trong điện thoại cậu ấy có bằng chứng cậu bị ba người kia bắt nạt, có muốn giao cho cảnh sát không?"
Dư Uyển hơi sửng sốt, suy tư hồi lâu mới lắc đầu nói: "Không cần đâu."
Cô mới có mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, tính cách cũng nhu mì yếu đuối, sợ mình báo cảnh sát rồi sẽ có người đến tìm mình trả thù.
"Tôi không biết bọn họ, cũng không biết vì sao bọn họ đột nhiên xuất hiện, tôi sợ bọn họ trả thù tôi." Dư Uyển nói.
"Vậy sau này cậu đừng đi đường này nữa, chọn đường có nhiều người mà đi." Lục Cảnh Trừng không cảm xúc nói.
Dư Uyển gật đầu.
Lục Cảnh Trừng giơ tay giúp cô gọi một chiếc xe: "Lên xe đi,về nhà sớm."
"Cảm ơn cậu." Cô cúi người chào Lục Cảnh Trừng, nghĩ đi nghĩ lại mới nói: "Tôi tên là Dư Uyển, cậu là Lục Cảnh Trừng đúng không?"
"Ừ." Lục Cảnh Trừng lạnh nhạt thừa nhận, người khác biết hắn cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Dù sao hắn cũng là nam thần trường học cơ mà, không biết mới lạ đấy.
"Nếu sau này cậu có gì cần giúp, cứ tới lớp Một tìm tôi." Dư Uyển dịu dàng nói.
"Ừ." Lục Cảnh Trừng trả lời qua loa.
Dư Uyển nhìn hắn một cái, lại nhìn Diệp Thanh Dương nở nụ cươi, lúc này mới lên xe.
Lục Cảnh Trừng nhìn chiếc xe lăn bánh, lại quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương, thấy hai mắt cậu như đang lóe sáng, tràn đầy vui mừng.
"Ánh mắt này của cậu là gì đây?"
Ánh mắt kích động đó!
Là ánh mắt vô cùng cảm khái!
Anh Lục rốt cuộc cũng sắp yêu rồi!
Hôm nay nhất định là một ngày không tầm thường, nhất định phải được ghi lại trong sử sách, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, nữ chính âm thầm hứa hẹn, hạt mầm duyên phận từng ngày từng ngày yên lặng sinh sôi.
Tình yêu tuyệt mỹ, khóc chết tôi rồi, đường này tôi gặm, gặm, gặm!
"Không có gì." Diệp Thanh Dương khống chế kích động trong lòng, nỗ lực trợ công: "Cậu ấy thế mà lại là học sinh lớp Một, lớp Một đó, là lớp chuyên đó. Anh Lục, nếu cậu có gì không biết có thể đến hỏi cậu ấy, lúc nãy cậu ấy cũng nói nếu cậu có gì cần giúp có thể nhờ cậu ấy mà."
Lục Cảnh Trừng không chịu: "Cậu không biết tôi ghét nhất là đám học sinh lớp chuyên đó sao?"
Chà chà, nhìn cái thiết lập này xem, có bao nhiêu tiêu chuẩn!
"Nhưng cô bạn này hình như không giống vậy, cậu xem cô ấy rất dịu dàng đó." Diệp Thanh Dương nỗ lực giúp hắn sớm ngày tự vả.
Lục Cảnh Trừng nhíu mày: "Cậu quan sát cũng tỉ mỉ quá ha?"
Tôi mà còn cần quan sát? Đó là thiết lập tính cách của cậu ấy đó, được không?
"Làm gì có, chỉ là tôi có cảm giác thế thôi. Nhưng mà cậu ấy đúng là thảm thật, gặp phải chuyện như vậy, anh Lục cậu nói xem đám người kia có bắt nạt cậu ấy nữa không? Cậu có muốn giúp đỡ một chút không, ví dụ như đi học về cùng cậu ấy một tuần? Như vậy cũng an toàn hơn."
Lục Cảnh Trừng:...
Lục Cảnh Trừng nheo mắt một cái, ghé sát vào Diệp Thanh Dương: "Cậu còn muốn đi học về cùng cô ta?"
Không phải tôi, là cậu !!!
Diệp Thanh Dương chỉ hận rèn sắt không thành thép, sao hắn chẳng thông suốt tý nào vậy, thẳng thắn quá đi!
"Chủ yếu là do cậu thôi." Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ nói: "Cậu không lo cậu ấy mấy hôm nữa lại gặp phải đám lưu manh đó sao? Tục ngữ nói rất đúng, đã thương thì thương cho trót, tiễn phật tiễn tới Tây thiên. Anh Lục, nếu cậu đã cứu cậu ấy rồi nhất định cậu cũng không muốn sau này cậu ấy lại xảy ra chuyện nữa, đúng không?"
Lục Cảnh Trừng lạnh lùng nở nụ cười: "Liên quan gì đến tôi?"
"Tôi cứu cô ta một lần là vì gặp chuyện bất bình, cũng đã hỏi cô ta xem có muốn báo công an hay không, còn bảo cậu giúp cô ta quay lại chứng cứ. Cô ta đã từ chối báo cảnh sát, như vậy chắc chắn đã phải chuẩn bị cách ứng phó rồi, hoặc là nhờ bố mẹ người thân đưa đón, không thì cũng là đi cùng bạn bè."
"Làm gì có đạo lý nào là làm việc tốt một lần nhất định phải bận tâm cả đời chứ."
Lục Cảnh Trừng vươn tay đè vai cậu,hơi cúi đầu nói: "Ngược lại là cậu đấy, cậu hình như rất quan tâm thì phải?"
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Dương: Tôi vì cậu mới quan tâm đó!
Anh Lục: Cậu vẫn nên quan tâm chính mình thì hơn.
Dương Dương: Cái đồ đầu óc chậm chạp này!
Độc giả: Cậu mới là người đầu óc chậm chạp ấy!
Dư Uyển sẽ không làm loạn đâu, không cần lo lắng.