Giáo Thảo Đại Học A Và Giáo Hoa Đại Học S

Chương 38




381.

Lần biểu diễn này, có thể ghi vào lịch sử của câu lạc bộ kịch.

Bởi vì có Hoa Thảo CP, nhiệt tình của sinh viên S đại và A đại đột nhiên tăng vọt, thiệp mời in ra đều bị cướp sạch sẽ, còn có một số người quen biết trong câu lạc bộ quyết định ngày biểu diễn cũng theo một cái ghế đến ngồi xem.

Sáu giờ, trước khi bắt đầu, phía dưới đã không còn một ghế trống.

Giáo thảo A đại trốn sau tấm rèm sân khấu kêu meo meo nhìn xuống phía dưới khán đài.

Giáo hoa S đại không một tiếng động đi đến phía sau cậu, tựa cằm lên bả vai cậu, nghiêng mặt sang hôn một cái lên má:" Đang tìm gì thế?"

"... Cmn em có thể tìm cái gì, anh nghĩ nhiều rồi." Giáo thảo A đại cãi sống cãi chết.

Giáo hoa S đại nở nụ cười:" Ba mẹ anh có chút việc, chắc là không tới kịp."

Giáo thảo A đại lập tức thở ra một hơi.

Một lát sau, giáo thảo A đại rút vai lại, gào gào thét thét nói:" Lão tử quan tâm ba mẹ anh có tới hay không làm gì? Cút cút cút, lão tử muốn tập thoại."

382.

Sáu rưỡi, trên sân khấu vang lên tiếng nhạc uyển chuyển du dương mà trầm lắng.

Lập tức, tấm màn sân khấu mở ra.

Giáo thảo A đại mặc trang phục diễn đứng trên sân khấu, môi răng mấp máy.

Cậu không biết hát xướng, trong thời gian ngắn cũng không thể học thành thạo, cho nên màn diễn xướng mở đầu này là do hai vị chủ tịch liên lạc với người khác thu âm.

Khẩu hình của giáo thảo A đại lặp lại theo tiết tấu âm nhạc, một luồng ánh chiếu trên người cậu, cậu nhấc tay áo dài, e thẹn che đi một nửa khuôn mặt, ngước mắt lên, một màn này đưa tất khán giả trở về thời kì dân quốc.

383.

Buổi biểu diễn thuận lợi kết thúc.

Thành viên của câu lạc bộ kịch từ hậu đài lần lượt đi ra sân khấu, giáo thảo A đại và giáo hoa S đại đứng ở chính giữa, cúi đầu hạ màn trong tiếng vỗ tay không ngừng của khán giả.

Tóc giáo thảo A đại còn đang bị mũ lính đè lên, lúc cúi chào hơi sơ ý, mũ lính liền rơi xuống.

Giáo hoa S đại nhanh chóng nhặt lên, đội lại cho cậu.

Khăn giả:"!!!"

Hiện trường không ngừng vang lên âm thanh thổn thức, thậm chí còn bùng nổ hơn vừa nãy.

Giáo thảo A đại làm bộ chỉnh mũ, đưa tay ra trước mặt trừng mắt với giáo hoa S đại còn đang cười như hồ ly.

Giáo hoa S đại làm như không thấy, còn cố ý khoác tay lên vai cậu.

Khán giả không hẹn mà cùng hét lên:" Oaaaa!!!"

Giáo thảo A đại:"..." Cmn.

Chào cảm ơn có thể nhanh hơn một chút được không?

Cậu cảm giác mấy cô gái dưới kia đều đang dán mắt vào bạn trai cậu.

384.

Sau khi dọn dẹp, cậu lạc bộ kịch để người ở lại lau chùi hội trường.

Có lẽ bởi vì thời gian câu lạc bộ kịch biểu diễn tương đối ngắn, hoặc là vì ý thức của sinh viên ở đây rất cao, hầu như không để lại rác thải gì. Mấy học tỷ giao nhiệm vụ xong xuôi, giáo thảo A đại không thể làm gì hơn ngoài cầm một cái chổi cùng hai người khác quét loạn hội trường, cuối cùng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nâng cằm nhìn giáo hoa S đại đứng trên sân khấu chỉ huy mấy học đệ thu đạo cụ.

Giáo hoa S đại còn chưa kịp thay váy, thân ảnh đứng trên sân khấu bận bận rộn rộn mông lung mờ ảo.

Giáo thảo A đại cảm thấy mình đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó rồi.

Chỉ là không nhớ ra được.

Cảm giác này càng ngày càng trầm trọng, giáo thảo A đại đang vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ôn hoà bên tai.

"Hi, chào buổi tối, con diễn tốt lắm."

Giáo thảo A đại quay đầu, thấy một người phụ nữa có khuôn mặt giống giáo hoa S đại đến tám phần đang ôm tay chồng, ôn nhu mỉm cười.

385.

Giáo hoa S đại dọn dẹp xong đạo cụ, quay về phòng nghỉ thay quần áo đã qua nửa giờ, trong nửa giờ đó, giáo thảo A đại lấy hết kĩ năng diễn xuất của mình từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, thái độ giống như đối mặt với nữ sinh diễn một vai nam sinh viên ôn nhu lễ độ trước mặt mẹ giáo hoa S đại.

Mẹ giáo hoa bị bộ dáng của cậu chọc cho cười khanh khách không ngừng:" Không sao, con cứ thả lỏng đi, sau này chúng ta chính là người một nhà, đừng gọi dì nữa, gọi một tiếng mẹ đi."

Giáo thảo A đại:"A?!"

Dì à, ngài có phải quá vội vàng rồi không?

Ba giáo hoa bất đắc dĩ nói:" Đừng doạ thằng bé."

Mẹ giáo hoa suy nghĩ một chút, đồng ý:" Được."

Giáo thảo A đại yên lặng lau mồ hôi lạnh.

Mẹ giáo hoa:" Nhưng mà dì vẫn muốn nghe còn gọi là mẹ mà, gọi một tiếng đi, một tiếng thôi."

Giáo thảo A đại"???"

386.

Cũng may giáo hoa S đại đến đúng lúc, ngăn chặn sự việc lúng túng phát sinh.

Mẹ giáo hoa thở dài, ánh sáng vui vẻ trong mắt cũng nhạt đi.

Giáo hoa S đại nhíu mày, có chút không đành lòng, khuyên nhủ:" Mẹ, không cần đau lòng, bây giờ em ấy sẽ đi ăn tối với chúng ta."

Giáo thảo A đại trong lúc vô tình bị sắp xếp đến rõ rõ ràng ràng:"???"

Cái gì vậy?

Có cho người ta chút mặt mũi nào không?

Lão tử nói muốn đi ăn cơm với anh bao giờ?

Mẹ giáo hoa vui mừng nhìn về phía giáo thảo A đại:" Có thật không?"

Giáo thảo A đại không kịp chuẩn bị đột nhiên đối diện với khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của bà, trong lòng âm thầm chửi thề không thể thốt ra, đành nuốt vào ttong bụng:" Thật đó dì."

Mẹ giáo hoa:" Vậy thì tốt~ chúng ta đi thôi. Hôm nay mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon, đảm bảo đủ cho hai đứa trẻ to xác các con ăn uống no nê."

Ba giáo hoa đồng tình với bà nhìn về phía hai người.

387.

Giáo thảo A đại:"..."

"Làm rất nhiều đồ ăn?"

Vậy là trước khi tới đã làm xong?

Mẹ nó, có phải cậu bị gài bẫy không?

Cuối cùng cũng biết công phu diễn xuất của bạn trai học từ đâu, thì ra là mẹ hắn dạy cho.

388.

Nhà giáo hoa S đại rất lớn, mặc đu là ở trong tiểu khu, nhưng mua những hai căn phòng trên dưới, phần ở giữa mở rộng, làm thành một biệt thự nhỏ hai tầng, nhìn qua rất ấm áp.

Lúc mới tiến vào nhà giáo thảo A đại còn hơi câu nệ, chỉ là mẹ giáo hoa cảm thấy giáo thảo A đại và ba giáo hoa có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, hơn nữa giáo hoa S đại lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, một lúc sau căng thẳng biến mất không còn một dấu vết.

Bốn ngườ vui vui vẻ vẻ ăn cơm tối.

Ba mẹ giáo hoa yoàn toàn không hỏi một câu nào về quá trình yêu đương của hai người họ, thật giống như giáo hoa S đại và giáo thảo A đại chỉ là hai người bạn tốt, tiện đường đến nhà hắn ăn một bữa cơm, không phải đi gặp mặt gia trưởng.

Nhưng mà sau bữa cơm, mẹ giáo hoa vẫn không nhịn được mà bắt ba giáo hoa cùng hắn đi rửa chén, lôi kéo giáo thảo A đại đến ngồi trong phòng khách, mỉm cười nhìn cậu.

Nụ cười này làm giáo thảo A đại sững sờ, nổi hết cả da gà.

Cậu cười gượng vài tiếng:" Dì à, hay là cháu qua đó giúp đỡ nhé."

Mẹ giáo hoa che mặt cười:" Không cần, chén bát còn không rửa được thì đừng nói đến thương vợ."

Giáo thảo A đại:"..."

Không phải, chờ chút, lão tử mới là chồng cơ mà!

Ngài chơi hơi quá đáng rồi!

"Darling, nhìn con rất đẹp trai, so với trong ảnh còn hoàn hảo hơn." Mẹ giáo hoa đưng một chút, thở dài nói:" Nếu không phải thằng nhóc kia cứ luôn giấu giấu diếm diếm, năm mới dì đã có thể nhìn thấy con rồi, còn muốn mời con về nhà ăn cơm nữa."

Giáo thảo A đại dở khóc dở cười:" Dì à dì cứ nói đùa, con trai của dì đẹp hơn con."

Cậu thừa nhận giáo hoa S đại đẹp hơn cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn đẹp trai hơn."

Mẹ giáo hoa thừa dịp con trai không có mặt không chút lưa tình giẫm hắn một phát:" Quên đi, nếu nó có một chút nhan sắc thừa hưởng từ dì hoặc ba nó, cùng không đến nỗi bây giờ mới yêu đương."

Giáo thảo A đại thiếu chút nữa đem bản danh sách hơn hai trăm người muốn lên giường với hắn phun ra.

Nói tới đây, mẹ giáo hoa bỗng nhiên sáng mắt lên:"Hồi bé nó còn đẹp hơn bây giờ đấy, con có muốn xem không?"

389.

Mẹ giáo hoa sống rất tinh tế, còn rất thích chụp hình.

Cho nên ảnh chụp của giáo hoa S đại từ nhỏ đến giờ đều được cất giữ cẩn thận trong quyển album ở thư phòng.

Mẹ giáo hoa lấy ra từng cuốn, như cầm bảo vật đưa cho giáo thảo A đại.

"Đây là ảnh lúc nó vừa ra đời, mắt còn chưa mở lông mày đã nhíu rồi, ba nó nói thằng nhóc này lớn lên sẽ rất thần bí làm cho người ta phát bực..."

"Đây là ảnh lúc nó tập đi lần đầu tiên, đi chưa được mất bước đã ngã rồi, lúc đó nó đau lâm, cứ bám vào người dì khóc suốt, mắt cứ như vòi nước tuôn ra ào ào..."

"Ảnh này chụp lần đầu tiên thằng bé đén trường, ôm cặp sách nhỏ giả bộ oan ức bám lấy tay áo dì, nếu không phải ba nó nhắc nhở dì thì dì còn tưởng nó không nỡ rời xa dì đấy, ai ngờ nó chỉ muốn đi mua kẹo cho nó thôi, thằng nhóc thối mới tí tuổi đã xấu bụng..."

"Tấm này là lần đầu tiên nó cắt tóc, đầu nấm nhỏ, rất đáng yêu phải không? Đáng tiếc lên cấp hai rồi nó không nghe lời dì nữa, chạy đi cạo trọc đầu, làm dì tức chết..."

"Còn có tấm này, là lần đầu tiên nó diễn kịch ở trường, diễn vai công chúa Bạch Tuyết. Hình như lúc đó cô bé diễn vai Bạch Tuyết bị đau bụng không thể lên sân khấu, cô giáo cho nó diễn thay. Cũng may khi ấy nó còn nhỏ, mặt mũi cũng chưa nảy nở, con xem, mặc váy không cần trang điểm mà nhìn cứ như con gái."

390.

Giáo thảo A đại lẳng lặng nhìn tấm hình kia.

Trong bức ảnh, giáo hoa S đại nho nhỏ mặc một chiếc váy công chúa màu xanh lam, lười biếng ngồi trên sân khấu lắc lắc hai chân, tóc dài hơn đầu nấm kia một chút, cụp vào bên tai, nơ hồng hình con bướm cài trên đỉnh đầu, ngũ quan rõ ràng xinh đẹp.

Phía trên sân khấu treo một băng rôn cổ vũ ghi "Chào mừng lễ kỉ niệm 60 năm thành lập Nhất Tiểu"

Giáo thảo A đại thật lâu không nói tiếng nào.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ....

... Khuôn mặt này cmn lão tử quá quen.

... Chờ chút, nói cách khác, mối tình đầu của lão tử và bạn trai hiện tại của lão tử là cùng một người? Cmn vậy mà lại là cùng một người?!

_________________________________

Editor: Còn hai chương nữa là hoàn chính văn rồi, tui sẽ làm hết trong ngày mai, còn 10 phiên ngoại nữa sẽ làm dần dần trong tuần tới, tính ra cái hố đầu tiên này lấp nhanh ghê =))))))