Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tề Đông Đông, Khương Duật Bạch không có một người bạn thân nào.
Cậu và Tề Đông Đông đều là cong, cho nên cậu cũng chả rõ bình thường trai thẳng sẽ chung đụng ra sao với bạn bè.
Có lẽ việc uống chung một chai nước đối với trai thẳng mà nói là chuyện bình thường rất hay thấy, dẫu gì bây giờ Lục Cẩm Duyên vẫn chưa biết tính hướng của cậu.
Nghĩ đến đó, Khương Duật Bạch đè xuống sự mất tự nhiên trong lòng, cố gắng để vẻ mặt mình không kinh ngạc quá.
Lục Cẩm Duyên nhìn cậu, bỗng dưng đưa chai nước qua, cười hỏi: “Hay là cậu cũng muốn uống?”
Khương Duật Bạch không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối: “Tôi không uống.
”
Lục Cẩm Duyên hơi nhíu mày, ánh mắt dời về miệng chai mình vừa uống xong, không tiện nói thêm cái gì, thuận tay đặt chai nước lên bàn.
Khương Duật Bạch rũ lông mi xuống, cầm đũa gạt gạt bún, thấy không nóng lắm nữa thì bèn chuẩn bị ăn tiếp.
Có vết xe đổ lúc nãy, lần này cậu ăn rất cẩn thận nhã nhặn, nhai nhấm nháp từng miếng nhỏ rồi nuốt xuống, gần như không phát ra âm thanh gì.
Ăn được vài miếng, lại thấy không làm lơ được ánh mắt chòng chọc trên đầu mình, không nhịn được ngẩng lên hỏi: “Cậu không ăn à?”
“Ăn chứ.
” Lục Cẩm Duyên cười híp mắt đáp lại, cầm đũa gắp quả trứng cút nằm im lìm trong bát qua cho cậu, “Thấy cậu ăn hết trứng cút đầu tiên nên cho thêm hai quả nữa nè.
”
Khương Duật Bạch nhìn hai quả trứng cút nho nhỏ kia, định nói gì đó, cuối cùng đến bên miệng lại thành: “Cảm ơn.
”
Từ lúc hai người quen nhau tới giờ, hình như cậu vẫn luôn nói cảm ơn với Lục Cẩm Duyên.
Chốc lát, hai người một trước một sau ăn hết bát bún.
Lục Cẩm Duyên bưng bát lên húp cạn súp cà chua, vô cùng mỹ mãn theo sau lưng bạn học Khương, hỏi rằng: “Chiều nay có tiết không?”
Khương Duật Bạch lắc đầu: “Không có.
”
“Thế về ký túc xá chung nhé?” Lục Cẩm Duyên đưa ra lời mời.
Khương Duật Bạch rẽ sang một con đường nhỏ khác: “Tôi muốn đến siêu thị trước, mua chăn ga.
”
“Thế tôi cũng đi siêu thị.
” Lục Cẩm Duyên xỏ tay vào túi quần, thay đổi phương hướng mà đi theo, “Đúng rồi, tối qua ngủ giường của tôi dậy thấy thế nào?”
Giọng điệu của hắn rất đứng đắn, tựa như chỉ đang đơn thuần quan tâm đến trải nghiệm của người ngủ trên giường mình.
Chân Khương Duật Bạch hơi dừng lại, không khỏi nhớ tới luồng hơi thở quanh quẩn bên mình đêm qua, không chỉ chẳng khiến người ta chán ghét, mà còn giúp người luôn ngủ không sâu như cậu có một giấc an ổn.
Đương Nhiên, cậu sẽ không nói nhiều như thế với Lục Cẩm Duyên, rụt rè trả lời một câu: “Khá tốt.
”
“Vậy là được rồi.
” Lục Cẩm Duyên nở nụ cười, “Đi thôi, tôi giúp cậu chọn chăn ga.
”
Trường đại học A mở một siêu thị cỡ lớn, trên cơ bản những đồ dùng hằng ngày của sinh viên đều có thể mua được ở đó.
Thời gian này siêu thị không có nhiều người lắm, nhưng bọn họ vừa vào cửa vẫn hấp dẫn phần lớn ánh mắt.
Lục Cẩm Duyên tập mãi thành quen đi tới quầy thu ngân, lễ phép hỏi: “Chào dì, cho con hỏi chăn ga ở chỗ nào ạ?”
Dì thu ngân chỉ về phía xa, “Chăn ga đều xếp ở kệ hàng cao nhất bên đó.
”
“Cảm ơn dì.
” Lục Cẩm Duyên cúi đầu, sau đó quay người đi tới gần cậu, “Đi thôi, đi xem chăn ga.
”
Chăn ga nằm ở tầng cao nhất của kệ hàng, mẫu loại gồm có bông, nhung và tơ tằm, đầy đủ mọi thứ.
Khương Duật Bạch ngẩng đầu nhìn, nhón chân muốn lấy một túi chăn ga xuống.
Nhưng kệ chăn ga thật sự cao quá, cậu duỗi thẳng cánh tay rồi mà vẫn khó lắm mới chạm được vào chiếc túi, muốn mang nó xuống có hơi quá sức.
Thật ra ban nãy cậu đã nhìn thấy cái ghế bên cạnh rồi, chỉ cần đứng lên chắc chắn sẽ lấy được dễ dàng.
Nhưng lúc này Lục Cẩm Duyên còn đang sau cậu, cậu không muốn người ta thấy mình lùn, đành phải cố gắng kiễng mũi chân lên cao hơn chút.
Một chút nữa, một chút nữa thôi…
Một giây sau, thân thể cậu mất đi cân bằng, ngã ngửa.
“Cẩn thận.
” Sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc dễ nghe, một bàn tay lớn kịp thời giữ chặt bả vai cậu, tấm lưng gầy cũng va vào lồng ngực rắn chắc ấm áp.
Gầy thật.
Đây là suy nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu Lục Cẩm Duyên.
Suy nghĩ thứ hai: Thơm quá.
Hắn không ngửi nhầm, từng sợi hương thơm nhè nhẹ lưu lại trên giường hắn chính là mùi của bạn học Khương…
Khương Duật Bạch phản ứng kịp, tiến về phía trước một bước, thoát khỏi vòng ôm của đối phương, lúng túng giải thích: “Đứng không vững.
”
Lục Cẩm Duyên cũng khôi phục tinh thần, ngữ điệu như thường: “Tôi lấy cho, cậu muốn cái nào?”
Mua xong chăn ga, Khương Duật Bạch xếp hàng trả tiền, Lục Cẩm Duyên đứng ngoài cửa nghịch điện thoại, màn hình giao diện đột nhiên nhảy ra một khung đối thoại WeChat.
Thẩm Chiêu: Anh Lục! Cơm của em đâu! Anh đây là ngồi máy bay qua Mỹ mua cơm sao?
Thẩm Chiêu: (sụp đổ khóc to.
jpg)
Lục Cẩm Duyên ngước mắt nhìn bầu trời trong vắt như vừa mới được giặt rửa, sau đó gõ chữ đáp lại: Chuẩn bị về, chờ đi.
Lúc này, có một nữ sinh đi ngang qua hắn, giọng điệu hưng phấn hỏi: “Lục Cẩm Duyên? Là cậu sao?”
Lục Cẩm Duyên liếc nhìn đối phương, mặt không đổi sắc trả lời: “Không phải, cậu nhận lầm người.
”
“Hả?” Nữ sinh vô cùng ngạc nhiên, “Tớ đâu có nhận nhầm! Ảnh cậu chơi bóng rổ vẫn còn dán đầy trên tường ký túc xá bọn tớ!”
Lục Cẩm Duyên: “…”
Hắn ôn hòa nói lại đầy chắc chắn: “Thật sự không phải.
”
Nữ sinh bị thái độ kiên định của hắn làm cho lú lẫn, nhất thời không khỏi hoài nghi bản thân: “Thật không phải ư? Nhưng… cậu trông rất giống giáo thảo mà…”
Lục Cẩm Duyên vừa nói chuyện với cô, vừa chú ý tới cửa siêu thị, thấy bạn học Khương đi ra bèn lập tức tiếp đón: “Tôi cầm cho cậu.
”
“Không cần, không nặng.
” Khương Duật Bạch từ chối.
Lục Cẩm Duyên cũng không kiên trì, để bạn học Khương đi trước, mình thì theo phía sau.
“Sao có thể không phải Lục Cẩm Duyên chứ…” Nữ sinh đứng tại chỗ đau đầu suy tư, chợt vỗ mạnh đầu một cái, “Khương Duật Bạch! Người kia hình như là Khương Duật Bạch!”
Đưa mắt nhìn hai bóng lưng đã đi xa, nữ sinh tự nhủ: “Quả nhiên, trai đẹp đều chơi với trai đẹp…”
*
Một tuần sau khu Khương Duật Bạch chuyển vào, nghiễm nhiên đã chính thức trở thành một phần tử của ký túc xá 611 khoa Tài Chính.
Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể hòa hợp với bạn cùng phòng đến mức này, lấy Lục Cầm Duyên dẫn đầu, thường nhiệt tình giúp đỡ khiến cậu không biết đáp lại như nào.
Bọn họ không học cùng khoa, thời khóa biểu cơ bản khác nhau, lúc rảnh cậu đều ở phòng vẽ, ra ngoài còn có việc phải làm, phần lớn thời gian ở ký túc xá đều ngủ, thỉnh thoảng còn bị ép tham gia mấy hoạt động tập thể của ký túc xá.
Trừ việc bạn cùng phòng thích bán khỏa thân dạo chơi khắp ký túc xá cậu vẫn chưa cách nào làm quen được ra, thì những việc khác đều đã dần thích ứng.
Thay đổi lớn nhất của cậu hay chăng là có thêm một quán ruột để ăn.
Từ sau hôm nếm thử bún cà chua ở nhà ăn, Khương Duật Bạch thường xuyên tới đó dùng bữa.
Mà Lục Cẩm Duyên thì luôn xuất quỷ nhập thần xuất hiện đằng sau, đề cử mỹ thực ở nhà ăn cho cậu, còn cùng ăn với cậu trên một bàn.
Ăn xong xuôi, một trong hai người đi mua cơm mang về cho những người còn lại ở ký túc xá.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Khương Duật Bạch hiểu rõ Lục Cẩm Duyên là kiểu người đối xử với bạn bè rất tốt, bình thường có mấy hành động thân mật cũng chỉ để giúp cậu hòa nhập được với môi trường mới thôi.
“Tiểu Bạch, chiều nay trường có trận đấu bóng rổ, cậu muốn đi xem không?” Lục Cẩm Duyên đặt lồng cơm xuống, thuận miệng hỏi thử.
Khương Duật Bạch chớp mắt, “Trận đấu bóng rổ?”
“Đúng vậy đúng vậy, không phải giải đấu bóng rổ Đại học Quốc gia sắp tới rồi sao? Hôm nay là trận đấu trong trường, chọn ra đội bóng đại diện đại học A đi thi đấu.
” Thẩm Chiêu vừa xới cơm vừa mặt mày hớn hở giải thích, “Đến lúc đó anh Lục chắc chắn sẽ đánh cho bọn họ thất bại thảm hại, nhất là đại học B bên cạnh ấy!”
Lại là một lĩnh vực cậu chưa bao giờ tiếp xúc, Khương Duật Bạch mờ mịt gật đầu.
Lục Cẩm Duyên nghiêng mặt: “Cậu muốn xem không?”
“Tôi…” Khương Duật Bạch do dự, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật, “Tôi không hiểu gì về bóng rổ cả.
”
“Gì cơ?” Thẩm Chiêu mém tí phụt nước, vẻ mặt không thể tin chỉ vào cậu, “Vẫn còn có con trai không chơi bóng rổ ư?”
Khương Duật Bạch rũ mắt xuống, bàn tay không tự giác siết chặt trang sách.
Lục Cẩm Duyên tỉnh bơ tiếp lời: “Không chơi bóng rổ rất bình thường mà, chẳng phải cậu cũng không vẽ tranh à?”
Thẩm Chiêu ngớ người: “Không phải… Sao có thể đánh đồng chơi bóng rổ và vẽ tranh được?”
“Ăn cơm của cậu đi, lúc ăn không được nói chuyện.
” Lục Cẩm Duyên cảnh cáo liếc hắn, ánh mắt mềm mại nhìn qua chỗ Khương Duật Bạch, “Không xem cũng không sao, tôi vốn định nhờ cậu đưa nước cho tôi thôi.
”
“Đưa nước?” Khương Duật Bạch lặp lại lần nữa, ngữ điệu nghiêm túc hỏi, “Đội bóng rổ của cậu không chuẩn bị nước uống cho mọi người à?”
“Cái gì cơ?” Thẩm Chiêu thấy chết không sờn tiếp tục xen vào, “Nữ sinh xếp hàng chờ đưa nước cho giáo thảo có thể ôm bảy vòng quanh sân bóng rổ đấy, anh Lục anh còn sợ không có nước uống sao?”
Lục Cẩm Duyên mỉm cười thân thiết hỏi ngược lại: “Tiểu Chiêu à, có phải sau này cậu không muốn tôi mua cơm cho cậu nữa đúng không?”
Thẩm Chiêu lập tức gào khóc thảm thiết: “A a a a a a! Anh Lục à đừng gọi em là Tiểu Chiêu a a a a a a!”
*
Chiều đó chỉ còn lại mình Khương Duật Bạch trong ký túc xá.
Cậu ngủ một giấc dậy, cầm điện thoại mới thấy Tề Đông Đông đã liên tục gửi cho cậu hơn mười tin nhắn.
Tề Đông Đông: Tớ đến xem giáo thảo chơi bóng rổ nè!
Tề Đông Đông: A a a a a a giáo thảo ra sân rồi!
Tề Đông Đồng: A a a a a a a a a giáo thảo dẫn bóng rồi!!
Tiếp đó, một bức hình đập vào mắt cậu.
Trên tấm ảnh, Lục Cẩm Duyên đang nhảy lấy đà để ném bóng, khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể trông thấy xương hàm rõ ràng sắc nét cùng với cơ bắp vô cùng rắn rỏi, một cỗ hormone mạnh mẽ như nhào ra khỏi màn hình quấn lấy cậu.
Khác với sự ôn hòa nhã nhặn thường ngày, Lục Cẩm Duyên trên sân bóng dường như toả ra ánh hào quang, lại tựa như con sói đang chuẩn bị săn mồi.
Lúc cậu còn ngây người, khung chat lại nhảy ra một tin nhắn.
Tề Đông Đông: Đúng rồi, mém tí quên luôn bây giờ cậu và Lục Cẩm Duyên là bạn cùng phòng! Bé yêu cậu sao thế, không tới cổ vũ cho bạn cùng phòng hả?
Khương Duật Bạch: Tớ ngủ trưa.
Tề Đông Đông: Gì cơ? Cậu ngủ trưa?
Tề Đông Đông: Ngủ trưa sao có thể quan trọng bằng việc xem giáo thảo chơi bóng rổ chứ?
Khương Duật Bạch: …
Khương Duật Bạch: Cậu cũng hiểu về bóng rổ à?
Tề Đông Đông: Cái này có gì mà không hiểu? Thằng con trai nào mà chưa từng chạm vào bóng rổ thì chỉ có thể là nhà quê thôi!
Khương Duật Bạch khẽ thở hắt ra một hơi, chẳng lẽ cậu phải dành thời gian đi học cách chơi bóng rổ sao?
Tề Đông Đông: À quên, bé yêu cậu ở với giáo thảo cũng một thời gian rồi, chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì với hắn à?
Khương Duật Bạch: Cảm giác gì?
Tề Đông Đông: Cảm giác muốn ngủ với hắn đấy!
Khương Duật Bạch: …
Khương Duật Bạch: Không có.
Tề Đông Đông yên lặng chốc lát, sau đó gửi tin nhắn tới tiếp: Bé yêu à, cậu là gay không sai chứ?
Khương Duật Bạch: Không phải cậu giúp tớ xác nhận rồi sao?
Lúc đó cậu vẫn còn học trung học, hoa khôi xinh nhất trường tỏ tình với cậu, bị cậu từ chối xong bèn khóc hỏi rằng: “Cậu có phải gay không đấy?”
Sau khi về cậu có tìm kiếm vài tài liệu liên quan, càng xem càng lú, nhịn không được nói với bạn thân của mình.
Ngờ đâu Tề Đông Đông thở dài một hơi, thẳng thắn một mạch về tính hướng của mình với cậu, sau đó tích cực cho cậu làm một bài kiểm tra.
Kết quả của bài kiểm tra này, cậu đúng là gay.
Tề Đông Đông: Là tớ… Nhưng tới bây giờ cậu vẫn chưa hề yêu ai là con trai, cho cậu xem phim gay cậu cũng không muốn xem, thậm chí còn không có cảm giác gì với Lục Cẩm Duyên, này là có vấn đề đấy!
Khương Duật Bạch suy tư trong một phút, gõ chữ trả lời: Tớ xác thực không thích con gái.
Tề Đông Đông: Bé yêu à cậu hoàn toàn thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến, bây giờ tớ cũng không dám xác định cậu có phải vô tính luyến không đấy!
Khương Duật Bạch: Vô tính luyến là gì?vô tính luyến: sự không bị hấp dẫn tình dục, hay không quan tâm đến các hoạt động tình dục.
Tề Đông Đông: Thế này đi! Tớ gửi cho cậu mấy cái tài nguyên, cậu hãy ngồi xem thật kỹ, sau đó nói tớ biết cảm giác của cậu!
Khương Duật Bạch: Tài nguyên gì?
Một lúc lâu sau, Tề Đông Đông gửi cho cậu một liên kết web.
Tề Đông Đông: Tớ vơ vét hết cả kho tài nguyên đặc biệt chọn ra mấy bộ phim tươi mát, không có khẩu vị nặng, cậu xem thử trước nhé.
Khương Duật Bạch: …
Xoắn xuýt một hồi, cậu liếc mắt nhìn thời gian, nhắn vào nhóm ký túc xá 611: Mọi người bao giờ về?
Thẩm Chiêu: Tối nay đội bóng liên hoan, bọn tôi đi ăn chực!
Chu Phong: Tiểu Bạch, cậu đi không?
Khương Duật Bạch: Tôi không đi đâu, chơi vui nhé.
Nhận được đáp án mình muốn rồi, cậu trở mình xuống giường, như có tật giật mình mà kéo rèm cửa lại thật kín, cẩn thận xác nhận cửa ký túc xá đã khóa kỹ rồi mới nhẹ nhàng ngồi vào bàn.
Bật máy tính lên, nhấn vào liên kết là thấy mấy tệp văn bản.
“Tệp văn bản: Bài tập thi đua tiếng Anh.
”
“Tệp văn bản: Bài tập thi đua Toán học.
”
…
Khương Duật Bạch đầu toàn dấu chấm hỏi, gửi nhầm tệp rồi à?
Nhưng mà Tề Đông Đông thích học hành từ bao giờ thế?
Cậu nghi ngờ nhấn vào tệp văn bản thi đua tiếng Anh, thứ cất giấu bên trong chính thức hiện ra.
Khương Duật Bạch hít sâu một hơi, tựa như tráng sĩ chặt tay dứt khoát nhấn mở video.
tráng sĩ chặt tay: trong Tam Quốc, tráng sĩ bị rắn độc cắn liền lập tức chặt tay, ví von trong tình huống nguy cấp có thể quyết định thật nhanh, biết lấy bỏ làm cho.
Đây là một bộ phim có cốt truyện, nhân vật chính là hai thiếu niên Âu Mỹ có tướng mạo thanh tú, chất lượng hình ảnh SD, tiếng Anh thuần túy không phụ đề, Khương Duật Bạch nghe hiểu không chút trở ngại nào.
chất lượng SD: mức trung bìnhNgay lúc diễn biến phim vẫn còn lành mạnh, cửa ký túc xá bỗng vang lên một tiếng “két”.
Bởi vì đang đeo tai nghe, lại hết sức chăm chú vào nội dung phim nên Khương Duật Bạch không phát hiện ra.
Chỉ thấy lờ mờ trong ký túc xá, Lục Cẩm Duyên tưởng bạn học Tiểu Khương kéo kéo rèm ngủ bù rồi cho nên cố gắng thả nhẹ bước chân.
Sau khi vào trong lại phát hiện Khương Duật Bạch đang ngồi trước bàn, tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính.
Ánh sáng màu lam yếu ớt từ màn hình hắt thẳng lên mặt càng làm lộ rõ hàng mi cong dài của cậu hơn, tỏa ra một loại mỹ cảm lạnh lùng.
Lục Cẩm Duyên lặng yên không chút tiếng động tới gần, suy nghĩ kĩ lại thì cố ý tạo ra chút âm thanh, sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ làm cậu giật mình.
Nhưng Khương Duật Bạch vẫn không hay biết gì.
“Khụ khụ…” Hắn đành phải hắng giọng, lên tiếng nhắc nhở, “Bạn học Tiểu Khương, đang xem gì vậy?”
Quả nhiên, giọng nói bất ngờ vang lên khiến Khương Duật Bạch sợ tới run rẩy, lập tức tháo tai nghe xuống, ánh mắt nhìn hắn như con vật nhỏ bị kinh hãi.
“Dọa cậu rồi hả?” Lục Cẩm Duyên bước tới sau lưng cậu, cười nhìn màn hình, “Xem cái gì mà chuyên tâm vậy?”
Khương Duật Bạch quay mặt, biểu tình thoạt nhìn rất bình tĩnh, bịa chuyện vớ vẩn: “Tôi đang xem… một bộ phim nói về tình anh em giúp đỡ lẫn nhau…”
Vừa dứt lời, bộ phim liền kết thúc phần cốt truyện mở đầu dài dòng và nhàm chán, bắt đầu vào chủ đề chính.
Vì vậy, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người anh em Âu Mỹ ngồi trên ghế salon, giúp nhau cởi quần áo, thân thể triền miên nhấp nhô một chỗ.
Khương Duật Bạch: “…”
Lục Cẩm Duyên: “…”.