Mạc Ngữ Phi là hai bàn tay trắng đi vào nhà Trầm Sở Hãn, bây giờ muốn rời đi, hắn cũng không mang theo thứ gì.
“Anh cũng không cần mang theo gì đâu, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi.” Mạc Ngữ Phi nói với Dịch Thừa Phong.
“Cậu có chắc chắn thành công không?” Dịch Thừa Phong hỏi, anh không phải là không tin tưởng Mạc Ngữ Phi, nhưng con đường phía trước còn chưa biết rõ ấy khiến anh không khỏi lo lắng thay cho hắn.
“Cứ đi xem thử.” Mạc Ngữ Phi cười nói xem như không có gì.
Trước khi Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong phải rời Hương Đảo để đến Úc, Trầm Sở Hãn lặng lẽ đến bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn tìm Dịch Thừa Phong.
“Tôi có thứ này muốn giao cho anh.” Nói rồi, Trầm Sở Hãn đưa qua một phong thư nho nhỏ.
Chỉ vừa cầm lấy, Dịch Thừa Phong đã biết thứ đặt trong phong thư chính là một tấm thẻ tín dụng, “Anh đây là…”
“Không nhiều lắm, mang theo dùng khi khẩn cấp cũng tốt, hai người phải đến một nơi xa như vậy.”
Nhìn người đàn ông ôn nhu mỉm cười trước mắt, con sói xám không dễ động tình như Dịch Thừa Phong cũng không khỏi cảm động. Anh thật lòng đối xử tốt với bọn họ.
“Mật mã là ngày sinh của Ngữ Phi…”
“Vì sao anh không giữ cậu ta lại?” Dịch Thừa Phong không nhịn được liền hỏi, anh biết là không nên hỏi, anh cũng không có lập trường để chất vấn chuyện giữa hai người, nhưng Dịch Thừa Phong thực sự hy vọng Trầm Sở Hãn có thể giữ Mạc Ngữ Phi lại, hạnh phúc của Mạc Ngữ Phi không hề nghi ngờ chính là ở trên người Trầm Sở Hãn, bất kỳ ai cũng đều nhìn ra, nhưng con hồ ly cố chấp kia không chịu chính là không chịu.
“Nếu cậu ấy quyết định phải đi…” Trầm Sở Hãn cúi đầu, “Cậu ấy lựa chọn rời đi, chứng tỏ lúc trước ở đây cậu ấy luôn có ý nghĩ này, tôi không thể thay đổi quyết định trong lòng cậu ấy được. Giữ không được, chung quy vẫn là giữ không được, tôi không phải không dò xét qua. Bây giờ toàn bộ đều là do cậu ấy quyết định, tôi tôn trọng quyết định này.”
Trước khi rời đi, Trầm Sở Hãn nắm chặt tay Dịch Thừa Phong, hai người đều hiểu đối phương muốn nói gì.
“Tôi là vệ sĩ của cậu ấy, tôi chỉ trung thành với cậu ấy.”
“Đừng nói cho Ngữ Phi việc tôi đến tìm anh.” Lưu lại những lời này, Trầm Sở Hãn rời đi. Trong bóng đêm, Dịch Thừa Phong đứng ngoài cửa lớn bệnh viện, vẫn đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang rời đi của Trầm Sở Hãn.
Một buổi sáng mùa đông nắng ấm, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong đáp máy bay rời khỏi thành phố Hương Đảo, lúc bọn họ rời đi, Trầm Sở Hãn đang ở trường học huấn luyện học viên.
Sở cảnh sát thành phố Hương Đảo, văn phòng Tổng cảnh ti, Trầm lão gia ngồi sau bàn làm việc hỏi Trầm Sở Thiên ngồi đối diện với ông, “Hồ ly kia đi rồi?”
“Phải.”
“Cứ đi như vậy?” Trầm phụ lộ ra vẻ mặt phức tạp, kết cục như vậy, nằm trong dự đoán của ông, nhưng lại vượt ra ngoài những gì ông dự liệu, “Âm thầm lặng lẽ đi như vậy?”
“Phải.”
“Anh con có nói gì không?”
“Không, chỉ là thấy anh ấy rất buồn.” Trầm Sở Thiên hừ một tiếng, có gì mà buồn, đi càng sớm càng tốt! Yên tĩnh một chút!
“Kêu anh con tạm thời quay về nhà ở đi. Sở Hãn đứa nhỏ này tâm tư quá kín đáo, ở một mình, khó tránh khỏi nghĩ đông nghĩ tây, vẫn là quay về nhà thì tốt hơn. Con cũng mang theo Tiểu Mạc về nhà ở một thời gian, giúp đỡ anh trai con.”
“Con biết rồi.”
Từ Hương Đảo đang vào mùa đông khởi hành, sau khi bay qua hơn nửa địa cầu, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong đi vào Úc đang giữa hè. Bước ra khỏi sân bay, ánh dương chiếu trên cao khiến Mạc Ngữ Phi cảm thấy có điềm tốt.
Sau khi ngủ ở khách sạn, Mạc Ngữ Phi tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
“Đi gặp ông ta sao?”
“Đương nhiên, việc này không nên chậm trễ.” Mạc Ngữ Phi vẻ mặt thoải mái đứng trước gương thay quần áo, chọn lựa trong đống cà vạt nhân viên phục vụ khách sạn đưa tới.
Dịch Thừa Phong yên lặng đứng một bên, anh vẫn mặc một bộ tây trang màu đen không đổi, mái tóc dài màu trắng bạc được buộc lại ở phía sau. Thấy bộ dạng ăn mặc lúc này của Mạc Ngữ Phi, Dịch Thừa Phong không biết Mạc Ngữ Phi trong lòng đến cùng đang nghĩ cái gì. Nếu Mạc Ngữ Phi lúc này đi, trở thành độc chiếm của người đàn ông có thế lực hơn… Dịch Thừa Phong quay mặt đi, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Tập đoàn cờ bạc của toàn châu Đại Dương hoàn toàn được khống chế trong tay Hách Nhĩ Phu, ông ta là bá chủ có thế lực nhất trong hắc bang nơi này. Trước kia, Hách Nhĩ Phu tung tin ra ngoài, nói muốn tìm một trợ thủ mới, mà Mạc Ngữ Phi sau khi có được tin tức này, lập tức nhờ người quen trong hắc đạo tiến cử. Mạc Ngữ Phi dự định nhờ vào sức mạnh của người đàn ông này để đoạt lại quyền lực hắn đã mất đi một lần nữa.
Đứng trong đại sảnh tiếp khách trên tầng thượng của sòng bạc xa hoa, sau khi được người thông báo, có một người đàn ông bộ dáng thư ký mời Mạc Ngữ Phi tiến vào, mà Dịch Thừa Phong thì được yêu cầu ở lại trong đại sảnh. Mạc Ngữ Phi sau khi hướng Dịch Thừa Phong ra hiệu liền theo người rời đi.
Đi vào văn phòng rộng rãi, nhìn thấy lão giả đầu tóc bạc trắng ngồi sau bàn làm việc lớn làm bằng gỗ sồi hiếm có, Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười, “Chào ngài.”
“Cậu chính là Mạc, mời ngồi.” Lão nhân khoát tay, ý bảo Mạc Ngữ Phi ngồi xuống trên sofa trước mặt ông.
“Tôi đã xem qua tư liệu của cậu.” Hách Nhĩ Phu nói.
“Như vậy ngài cảm thấy tôi phù hợp, hay không phù hợp?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi.
Lão nhân không nói gì, một đôi mắt giống như chim ưng quan sát Mạc Ngữ Phi, giống như đang đánh giá hắn. Mạc Ngữ Phi ngồi tự nhiên trên sofa, lại đổi tư thế ngồi một chút, giống như đang trưng bày chính mình. Mạc Ngữ Phi vẫn rất tự tin về vẻ ngoài của hắn, phong thái nho nhã, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, nhất định có thể chiếm được thiện cảm của người trước mắt.
Qua một hồi, Hách Nhĩ Phu cười, “Theo tôi được biết, cậu đã… chết rồi.”
“Ha, nghe được tiếng ngài gọi về, cho dù đã chết, cũng sẽ sống lại vì ngài dốc sức.”
“Tôi thấy đâu phải vậy,” Hách Nhĩ Phu cười nói, “Cậu chẳng lẽ không phải muốn lợi dụng tôi đối phó với người trong tộc trước đây của cậu sao?
“Ha, ông nói việc đó,” Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu cười, “Bọn họ sao đủ tư cách trở thành đối thủ của ông.”
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì.” Trong mắt lão nhân lóe lên tinh quang.
Mạc Ngữ Phi đương nhiên biết người đàn ông đã lăn lộn hơn năm mươi năm trong hắc đạo này có bao nhiêu khôn khéo, từ khi bắt đầu hắn đã không có dự định che giấu ý đồ của mình, “Không sai, tôi sẽ báo thù, hơn nữa tôi nhất định sẽ báo thù! Chẳng qua, tôi không có ý lợi dụng ngài.”
“Điều này sao có thể? Mạc, những lời này của cậu một chút sức thuyết phục cũng không có.” Hách Nhĩ Phi buông tay, lắc đầu cười.
“Đương nhiên có thể tin. Ngài chẳng lẽ không muốn nắm lấy một góc nhỏ trong ngành sòng bài ở Châu Á sao? Cho dù không cân nhắc đến tiền tài như nước sắp đến, thì chỉ riêng phần quyền lực này… sức ảnh hưởng bên trong công đoàn kết hợp với ngành sòng bài, chẳng lẽ ngài không muốn có? Cho tới nay, ngành sòng bài của mấy châu lục từng nơi đều vạch đất xưng vương, vẫn không có bang phái nào nắm giữ được hai châu lục, hay thậm chí là sức ảnh hưởng lớn hơn, ngài không muốn trở thành người đứng đầu?”
Hách Nhĩ Phu hơi im lặng một chút, sau đó cười lớn nói: “Tôi thế nhưng không muốn đắc tội với người của liên minh sòng bài Châu Á.”
“Đây không phải là đắc tội, tiên sinh, đây là thắng làm vua!”
Một câu nói ra làm Hách Nhĩ Phu trong mắt lóe lên tia sáng.
“Cho dù ngài không đến, chẳng lẽ người khác sẽ buông tha cho khối thịt Á Châu béo bở này? Nghĩ thử cứ cách ba năm một lần vì sao giải thi đấu vua sòng bài lại được tổ chức, chẳng lẽ thật sự là muốn tìm ra người chơi bài Poker giỏi? Ha, tôi tin bất kỳ nhà ảo thuật của đoàn xiếc nào cũng đều rất xuất sắc.”
Thấy Hách Nhĩ Phu im lặng không nói, nét mặt đăm chiêu, Mạc Ngữ Phi lại nói: “Hương Đảo là một nơi nhiều bang phái nhất trong ngành sòng bài Châu Á, nhưng đều không phải là bang phái nhỏ du nhập vào, chính là tiền vốn mỗi năm đều chảy vào sòng bạc nơi này… Tôi tin ngài phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng. Nếu có thể ở nơi này đạt được sự thống nhất, rồi tiến tới chiếm giữ Macao, Nhật Bản, Malaysia, từng bước xâm chiếm. Sau này, liên minh sòng bài Châu Á sẽ là thiên hạ của một người!”
“Đây là kế hoạch của cậu.” Hách Nhĩ Phu cao giọng nói.
Mạc Ngữ Phi cười, “Không sai. Chẳng qua mấy lão hồ ly kia của Mạc gia không nghe thủng lời tôi.”
“Tôi thật sự không hiểu, cho dù là lợi dụng cậu kiếm tiền, cũng tốt hơn là giết cậu, bọn họ vì sao nhất định phải lấy mạng cậu?” Hách Nhĩ Phu cố tình nói.
“Vì hồ ly chúng tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ bản thân mình.” Mạc Ngữ Phi cười, thản nhiên nhìn thẳng vào Hách Nhĩ Phu.
“Như vậy, tôi làm sao tin tưởng cậu?”
“Toàn bộ đều ở đây, ngài nói thử?” Trong giọng điệu của Mạc Ngữ Phi mang theo vẻ vâng lời khó mà hình dung, hắn dựa lên tay vịn sofa, lấy tay chống đầu, mỉm cười nhìn Hách Nhĩ Phu, truyền đến một loại ám chỉ.
Hách Nhĩ Phu vừa rồi còn sắc mặt nghiêm túc lại cười to lần nữa, cười đến hai vai dựng thẳng, sau đó ông ta đứng lên, “Tôi già rồi, tôi bây giờ đối với tiền tài và tính cách đã không còn ham muốn mãnh liệt như năm đó. Bây giờ thứ có thể làm cho tôi hưng phấn… chỉ có quyền lực! Kinh doanh sòng bài của tôi thành nơi đẳng cấp nhất thế giới, đây chính là toàn bộ những gì mà tôi mong muốn!”
Lời nói thẳng thắn truyền đến cho Mạc Ngữ Phi một thông điệp tương tự, người đàn ông trước mắt này, nói rõ việc muốn lợi dụng Mạc Ngữ Phi, lợi dùng Mạc Ngữ Phi trở thành công cụ kiếm tiền, thành thương pháo xông pha chiến trận, trong tương lai, Mạc Ngữ Phi nhất định phải thay người đàn ông này kiếm về lợi nhuận ông ta mong muốn, giành được quyền thế trong lý tưởng của ông ta, tương tự, khi Mạc Ngữ Phi công thành đoạt đất, cũng có thể hoàn thành kế hoạch báo thù của hắn.
“Nói như vậy, ngài muốn thuê tôi?” Mạc Ngữ Phi cũng đứng dậy.
“Sau khi tôi tìm người phác thảo xong hợp đồng thì sẽ cho cậu xem,” Đàn ông làm việc lớn, cũng không thoát khỏi dây dưa dài dòng, “Cậu nếu như có ý đề cập đến. Tôi sẽ bảo ngươi sắp xếp cậu ở trong khách sạn. Tôi biết cậu trước kia vẫn ở trong khách sạn, là vì phục vụ thuận tiện.” Hách Nhĩ Phu nói, Mạc Ngữ Phi đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông ta, ông ta đang nói cho Mạc Ngữ Phi biết, ông ta đối với việc đi lại của Mạc Ngữ Phi rất rõ ràng.
“Cảm ơn ngài. Tôi muốn trước tiên thực tập nửa năm ở sòng bạc nhỏ nhất dưới quyền của ông, có thể không?” Mạc Ngữ Phi đề nghị.
“Ha ha, đương nhiên.” Biết Mạc Ngữ Phi nhất định đến có chuẩn bị, Hách Nhĩ Phu cảm thấy ông không cần phải nhắc nhở Mạc Ngữ Phi cái gì nữa. Đi đến cửa văn phòng, Hách Nhĩ Phu dừng bước, “Đúng rồi, có một chuyện trước tiên phải nói với cậu.”
Mạc Ngữ Phi cung kính lắng nghe.
“Tôi có đứa con trai, Kiều Ni, nó… Ách, tính tình nhanh nhẹn cởi mở, vẫn chưa trưởng thành lắm, tôi hy vọng cậu…” Hách Nhĩ Phu không nói tiếp, dùng ánh mắt hỏi dò Mạc Ngữ Phi đứng bên cạnh.
“Tôi biết nên làm thế nào.” Mạc Ngữ Phi khom người đáp.
“Ừ, rất tốt.” Hách Nhĩ Phu nói xong, xoay người trở về văn phòng.
Mạc Ngữ Phi lộ ra một chút cười lạnh. Cởi mở? Nhanh nhẹn? Chưa trưởng thành lắm? Một công tử bột hai mươi tuổi đầu, ăn chơi đến độ hầu như xuất chúng, tiếng xấu bên ngoài, quả thực có thể hình dung như vậy. Mạc Ngữ Phi hiểu được, Hách Nhĩ Phu đang hướng hắn ám chỉ, đừng mơ tưởng dụ dỗ con của ông ta đến làm quân bài trong tay.
Hách Nhĩ Phu thực sự lo lắng quá nhiều, Mạc Ngữ Phi hoàn toàn hiểu rõ tên công tử bột kia chỉ là một cậu ấm không ra gì, ở trong Tập đoàn không có thực quyền, đối với cha cậu ta cũng không có sức ảnh hưởng. Chẳng qua là dựa vào sự nuông chiều của ông cha nên mới hống hách mà thôi, mớ lộn xộn do chơi đùa quá trớn cũng có cha cậu ta ra mặt thu dọn. Đồng thời Mạc Ngữ Phi cũng hiểu được, Hách Nhĩ Phu xem thường hồ ly trong gia tộc làm nghề ***, ông ta là muốn Mạc Ngữ Phi cách xa con trai ông ta một chút.
Hừ, dụ dỗ, tôi còn thấy chướng mắt đó! Mạc Ngữ Phi ở trong lòng thầm nói.
Dịch Thừa Phong thấy Mạc Ngữ Phi đi ra, lập tức nghênh đón, dùng ánh mắt thân thiết nhìn Mạc Ngữ Phi, người sau hướng anh lộ ra một nụ cười thoải mái.
Sau đó có một nhân viên công tác mang Mạc Ngữ Phi đến xem căn phòng mới của hắn. Lại lần nữa vào ở trong căn phòng tổng thống tại khách sạn xa hoa, Mạc Ngữ Phi có loại cảm giác xa lạ, hắn không cảm thấy thoải mái, trái lại, hắn lại nhớ đến ngôi nhà ấm áp giản dị của Trầm Sở Hãn.
Đêm khuya, Mạc Ngữ Phi ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm nơi đất khách, điếu thuốc trong tay cháy lên làn khói màu lam nhạt.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, hiện tại tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Mạc Ngữ Phi. Lúc Mạc Ngữ Phi gặp Hách Nhĩ Phu lần đầu đã từng rất lo lắng, muốn chiếm được tín nhiệm của đối phương, nhất định phải trả một cái giá tương đương. Vừa nghĩ đến có lẽ phải dùng thân thể lấy lòng lão già tóc bạc kia, cho dù ông ta còn có tinh lực, Mạc Ngữ Phi cũng không muốn. Hách Nhĩ Phu tuy không đề cập đến việc thiết lập mối quan hệ bạn giường này giữa Mạc Ngữ Phi và ông ta, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ không lợi dụng Mạc Ngữ Phi, trái lại dâng hắn cho người khác. Mạc Ngữ Phi âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải cẩn thận ứng phó chuyện này.
Trở thành quản lý cấp cao tân nhiệm của Tập đoàn Holden dưới quyền Hách Nhĩ Phu, Mạc Ngữ Phi đi nhậm chức, quản lý một khu sòng bạc quy mô bậc trung. Hắn biết Hách Nhĩ Phu đang quan sát hắn, xem thử hắn rốt cuộc có năng lực hay không, hắn biết người dưới quyền Hách Nhĩ Phu cũng đang quan sát hắn, xem thử vị hồ ly đến từ đất nước xa xôi này có thể làm được những gì.
Mạc Ngữ Phi không ngay lập tức dựa theo kế hoạch của hắn tiến hành cải cách sòng bạc, mà là án binh bất động, quan sát trước, rồi mới hành sự. Hắn muốn làm đủ phận sự, đồng thời muốn xem rõ thử trong Tập đoàn những người nào là chướng ngại vật cản trở bước tiến của hắn.
Mỗi ngày đều rất bận rộn, mỗi ngày đều rất căng thẳng, ở trong đầu lúc nào cũng tính toán thật nhanh, cẩn thận vượt qua cạm bẫy có thể có, đối phó với mọi vấn đề về quan hệ giữa người với người. Mạc Ngữ Phi tập trung toàn bộ sinh lực vào trong sòng bài, đồng thời cũng mượn công việc không hề nhàn hạ để quên đi chuyện hắn không muốn nhớ.
Sau khi dần quen với môi trường mới hoàn toàn xa lạ, Mạc Ngữ Phi hơi thở dài nhẹ nhõm, sau đó, hắn bắt đầu bắt tay vào tiến hành cải cách.
Đưa lên bản kế hoạch kinh doanh mới, Mạc Ngữ Phi đưa ra dự toán, chuẩn bị tiến hành sửa sang lại sòng bạc.
“Nhất thiết phải tốn số tiền này sao?” Trong Tập đoàn có người đưa ra nghi ngờ.
Sửa sang chỉ là ngụy trang, chẳng qua là mượn cơ hội quảng cáo thu hút khách đến sòng bạc, đồng thời mở rộng một chút thanh thế, Mạc Ngữ Phi tin rằng Hách Nhĩ Phu sau khi xem qua bản kế hoạch của hắn, nhất định sẽ gật đầu.
Quả nhiên, Hách Nhĩ Phu đồng ý. Trong Tập đoàn lập tức nổi lên đồn đại, có người trực tiếp ám chỉ Mạc Ngữ Phi là tân sủng của Hách Nhĩ Phu. Mạc Ngữ Phi không những không loại bỏ những lời đồn này, ngược lại hắn càng thả ra nhiều tin tức khó xử hơn nữa. Thanh danh đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng, hồ ly xuất thân từ ngành *** còn để tâm đến thứ hư vô kia sao? Hắn, con hồ ly này chính là muốn mượn uy phong của Hách Nhĩ Phu, giúp trải bằng đường đi dưới chân mình.
Sòng bạc trước khi đến Tết Nguyên đán đã được sửa sang xong, quan chức cấp cao của Tập đoàn Holden đều sẽ đến tham dự nghiệm thu công trình, cùng nhau tham quan sòng bạc mới tinh sau khi được sửa sang qua. Mạc Ngữ Phi mua sắm thêm quần áo mới, chuẩn bị ở trước mặt người khác làm nổi bật chính mình.
“Cậu đây là làm gì vậy?” Trong cửa hàng quần áo ở phố người Hoa, thấy Mạc Ngữ Phi chọn từng bộ áo dài nam bằng lụa màu sắc diễm lệ, Dịch Thừa Phong thật sự khó hiểu. Trước đây, Mạc Ngữ Phi thích mặc tây trang, hơn nữa chỉ chọn màu trắng, sao hắn lại đột nhiên thích cái loại tơ lụa thêu hoa này.
“Địa bàn của người nước ngoài, đương nhiên phải làm cho phong thái Trung Quốc được chú ý chớ.” Mạc Ngữ Phi kéo vạt áo của bộ áo dài nam kiểu Trung Quốc lên nhìn kỹ, cười nói.
Dịch Thừa Phong phát hiện, từ khi đến Úc, Mạc Ngữ Phi từng chút thay đổi, hắn dường như kiên định tâm tư, trở thành kẻ hoàn toàn khác so với trước đây.
Mặc vào áo dài nam kiểu Trung màu đen thêu đóa hồng mẫu đơn lớn diễm lệ, Mạc Ngữ Phi xoay một vòng trước mặt Dịch Thừa Phong, “Thế nào, đẹp không?”
Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng có phần quá diễm lệ. Trước đây Mạc Ngữ Phi ở trong hộp đêm luôn là một bộ dáng áo trắng nho nhã, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ giả trang này, Dịch Thừa Phong vẫn không quen lắm.
“Những thứ này đều cần thiết.” Mạc Ngữ Phi vung tay lên, ý bảo người phục vụ gói bộ quần áo tơ lụa hắn nhìn trúng lại, đồng thời nói với Dịch Thừa Phong: “Bây giờ đã không còn giống xưa nữa, Thừa Phong.”
Lúc Mạc Ngữ Phi mặc áo dài kiểu Trung hoa lệ xuất hiện trước mặt mọi người, Dịch Thừa Phong nghe được thanh âm có người âm thầm hít khí. Vẻ tuấn tú của Mạc Ngữ Phi đương nhiên là khỏi phải nói, hắn bây giờ càng có nét quyến rũ khó mà hình dung, giống như phô bày ra phong tình ẩn giấu ngày trước vậy, trong khi đó khuôn mặt thanh tú lại có loại cảm giác mạnh mẽ, khiến người khác muốn tiến lên, nhưng không dám làm xằng, lại không khỏi khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Chỉ là sòng bạc quy mô nhỏ trong Tập đoàn, Hách Nhĩ Phu cũng không ở bên trong tuần tra trước khi tham dự lễ khai trương. Mạc Ngữ Phi lúc này căn bản không để những quan chức cấp cao khác vào mắt, tự mình đi đến phía trước, theo sau hắn là các quản lý sắp sửa phụ trách phần triển khai hoạt động trong sòng bạc này.
Mạc Ngữ Phi chỉ bảo, vừa đi vừa nói.
“Sòng bạc là nơi mở ra vì những người thực sự dám mạnh tay, không phải là vì cái loại côn đồ nhỏ nhoi muốn kiếm chút tiền tiêu vặt kia, khách hàng nam muốn vào nhất định phải ăn mặc đúng mực, hiểu cái gì là đúng mực không?”
Quản lý an ninh ở bên cạnh liên tục gật đầu.
“Nếu là khách hàng nữ thì có thể nới lỏng tiêu chuẩn cho phù hợp, nhưng cũng phải ăn mặc chỉnh tề, cái loại phụ nữ vừa thấy liền biết là gái gọi thì tuyệt đối không được phép vào! Nếu bị tôi thấy được, nhân viên tuần tra trực ban chuẩn bị cuốn gói cút đi! Tôi không sợ không tuyển được nhân viên, dựa vào tiền lương và phúc lợi của công ty, không làm chính là tổn thất của mấy người!”
“Vâng, vâng.”
Người phục vụ chia bài mặc Kimono trong sòng bạc đứng trật tự trong đại sảnh, Mạc Ngữ Phi chậm rãi đi qua mọi người, nhìn kỹ từng người một. Người chia bài đều đã trải qua huấn luyện và sát hạch, nên hắn tương đối yên tâm. Trong đó phục vụ nữ có một bộ phận có thể cung cấp dịch vụ cho khách hàng, thường gọi là… CAT.
GIRL, các cô chịu sự quản lý của sòng bạc, được sòng bạc bảo vệ, là nhân viên được phép hành nghề ***.
Nhìn cách ăn mặc của mấy cô nàng CAT, Mạc Ngữ Phi cười nhạo thành tiếng, nói với quản lý bên cạnh hắn, đồng thời cũng nói với mấy cô gái kia: “Cách ăn mặc của các cô sau này phải có chuyện gia chuẩn bị, nhất định phải tạo được vẻ trang nhã thanh cao. Các cô gái, không nên tùy tiện phơi bày thân thể, liếc một cái có thể nhìn rõ thì còn có thể là hàng thượng đẳng sao? Sau này trong dự thảo kinh doanh tôi sẽ tăng thêm một khoản chi phí mua sắm trang phục, tuyệt đối không được mua hàng rẻ tiền! Đơn giản mà nói, nếu nhìn thấy GIRL CAT đeo đồng hồ kim cương, các người cảm thấy khách hàng lúc này còn có thể chỉ cho mấy đồng đô la tiền boa thôi sao?”
Vươn tay nâng lên bàn tay của một cô gái bên cạnh, Mạc Ngữ Phi nhìn móng tay có màu sắc tươi đẹp của cô, chau mày lại, “Nếu như các người còn giữ suy nghĩ muốn ở đây câu được con rùa vàng, vậy thì phải đồng ý bỏ ra mồi câu lớn.”
Bên cạnh có tiếng cười nho nhỏ truyền đến, Mạc Ngữ Phi không cần quay đầu lại cũng có thể nghe ra là ai đang cười. Mấy tên thần tử lâu năm của Holden kia có ai không lén lút cười nhạo xuất thân của Mạc Ngữ Phi, còn có người ở trước mặt Hách Nhĩ Phu nói đùa, nói sòng bạc sau này đều phải biến thành hộp đêm. Mạc Ngữ Phi trong lòng âm thầm cười lạnh.
Người đánh bạc giỏi tất sẽ háo sắc, nếu khách đánh bạc gặp được một người đẹp ở sòng bạc, thì anh ta lần sau còn có thể đến nữa. Người kinh doanh sòng bạc đều biết một câu – không sợ đến không đánh bạc, chỉ sợ khách đánh bạc không đến. Cũng không ngẫm lại mấy trận đấu quyền anh, lễ hội biểu diễn, cùng với danh mục các loại trình diễn đa dạng tràn ngập quanh năm tại thành phố Las Vegas nổi danh thế giới, mục đích tổ chức thực sự của bọn họ là gì.
Sau khi tham quan xong, có người nói rằng nơi đây có phải quá mức xa hoa hay không. Mạc Ngữ Phi trong lòng cười thầm, thế nào, so với nơi của gã tốt hơn thì gã không vui.
“Không.” Mạc Ngữ Phi đơn giản nói.
“Xa hoa như vậy, có phải sẽ có khách đánh bạc vừa thấy liền sợ, không dám tiến vào hay không.” Lại có người đưa ra vấn đề mới.
“Đánh bạc là thiên tính của con người. Còn có, 80% tiền tập trung vào 20% người có tay nghề, mối hàng đẳng cấp nào cũng phải tranh thủ, lựa chọn của anh đấy à?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi, “Người có tiền mới có thể đánh bạc hào phóng, cái loại đi làm lãnh tiền lương cố định sao có thể chi ra trăm tám mươi vạn đồng để chơi Blackjack, thưa ngài.”
“Nhưng tổng số khách hàng… Nếu như nói trong sòng bạc thoạt nhìn vắng vẻ, chỉ sợ sẽ mất đi một vài khách hàng tiềm năng.”
Những người này tựa hồ chính là đến để đả kích Mạc Ngữ Phi.
“Thưa ngài, nếu lần sau Tập đoàn công ty xây dựng siêu thị hoặc là định thu mua các chợ bán sỉ, thì tôi sẽ tiến cử anh đi quản lý.” Mạc Ngữ Phi nói rồi nhìn người kia một cái, ánh mắt lạnh lùng lướt tới, người bị nhìn không khỏi run lên, ngoan ngoãn ngậm mồm lại, không lên tiếng nữa.
Sòng bạc sau khi sửa sang thì khai trương lại lần nữa, kinh doanh rất tốt, khởi đầu thuận lợi. Mạc Ngữ Phi đương nhiên sẽ không thỏa mãn với thành tích này, hắn muốn nhiều hơn. Mạc Ngữ Phi nói với bản thân, không cần nóng vội, cứ từ từ mà tiến.
Tết Nguyên đán, Mạc Ngữ Phi một mình trải qua ở trong phòng khách sạn, hắn chỉ muốn ở yên tĩnh một mình, biết suy nghĩ của nam hồ ly, Dịch Thừa Phong ẩn thân ở ngoài phòng, cẩn thận không để Mạc Ngữ Phi nhìn thấy anh.
Trước đây vào thời điểm này, tổng hội có rất nhiều người trong tộc Mạc thị đến chúc Tết tộc trưởng, lễ vật phong phú, ra vào giống như yến hội… Nghĩ đến đây, Mạc Ngữ Phi đột nhiên phì cười, đã không còn gì lưu luyến nữa, hắn đã từng chết một lần, không còn là người Mạc gia nữa.
Trong đầu đột nhiên lại vụt qua một câu nói, “Anh muốn mang em về nhà anh…” Tâm Mạc Ngữ Phi đột nhiên bị tác động.
Nhà, đây là chữ nam hồ ly trước đây không hề nghĩ qua. Tuy rằng có người sinh ra hắn, còn có người trong tộc, nhưng Mạc Ngữ Phi không xem những người đó như là người thân, hắn đối với bọn họ chỉ có căm hận. Đánh ngã từng đối thủ, giẫm đạp người khác dưới chân để leo lên địa vị cao, trở thành tộc trưởng, cho dù vào lúc này, Mạc Ngữ Phi không chốn nương thân, ở trong phòng khách sạn tuy rằng thoải mái, nhưng không hề ấm áp. Lại đến sau này, sau khi may mắn thoát chết và được nhặt về, những ngày bên cạnh Trầm Sở Hãn chính là khoảng thời gian ấm áp nhất, hạnh phúc nhất trong nhiều năm qua của Mạc Ngữ Phi. Nghĩ đến đây, Mạc Ngữ Phi không khỏi lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Ở bên kia đại dương, thành phố Hương Đảo, tương tự cũng đang là năm mới.
Anh em Trầm gia trong khoảng thời gian gần đây đều ở trong nhà cha mẹ. Hai anh em sau khi trưởng thành lần lượt chuyển ra khỏi nhà cha mẹ, căn phòng trước đây của bọn họ vẫn được cha mẹ giữ nguyên, bài trí bên trong cũng chưa từng động qua, cho nên Trầm Sở Thiên lúc về nhà thăm cha mẹ luôn nói đùa là “về nhà mẹ đẻ”.
Lần này vì đi cùng với anh trai, Trầm Sở Thiên dứt khoát mang theo Mạc Ngữ Luân cùng “về nhà mẹ đẻ” ở.
Từ sau khi Mạc Ngữ Phi rời đi, Trầm Sở Thiên phát hiện anh trai cực kỳ trầm mặc, vẻ mặt của anh trai không thể nói rõ là có bao nhiêu buồn bã và thống khổ, nhưng nụ cười hơi mang vẻ đau buồn càng khiến cho Trầm Sở Thiên đau lòng. Con hồ ly kia có cái gì tốt, vong ơn phụ nghĩa, máu lạnh vô tình, ngay cả tay áo cũng không vung lên liền bỏ lại tất cả mà đi, Trầm Sở Thiên càng nghĩ càng tức. Vốn không xem trọng đoạn tình cảm lưu luyến này của anh trai, luôn cảm thấy người tốt như anh trai kết đôi với con hồ ly kia thật sự là lãng phí, nhưng anh trai lại khăng khăng thích hắn, Trầm Sở Thiên cũng chậm rãi tiếp nhận con hồ ly kia. Bây giờ hồ ly đi rồi, nên bắn pháo hoa ăn mừng mới đúng, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng cô độc lẻ loi của anh trai, Trầm Sở Thiên cũng chẳng thấy vui nổi.
Đồ tồi! Đi cũng không để người khác dễ chịu!
Được cha mẹ yêu cầu tạm thời chuyển về ở trong nhà, Trầm Sở Hãn cẩn thận cất giữ toàn bộ tâm sự, cố gắng không để cho u buồn hiện lên trên mặt, nhưng anh không vui vẻ nổi, vì thế thường một mình trốn trong thư phòng.
Người nhà đều biết tâm sự của Trầm Sở Hãn, mỗi người đều thật cẩn thận, cố tránh mở ra một chút đề tài, Trầm Sở Thiên không có chuyện gì liền đùa giỡn khiến người khác vui vẻ. Trầm Sở Hãn thật sự cảm kích sự quan tâm của người nhà, nhưng nỗi đau ở sâu trong lòng không có cách nào để loại trừ nhanh như vậy, mỗi ngày mỗi ngày, anh vẫn một mình đối mặt với vết thương.
Dịp Tết âm lịch, toàn thành phố cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Người Trầm gia theo thông lệ sẽ vào sáng sớm mùng một Tết âm lịch vào miếu cầu phúc, sau đó Trầm Sở Hãn cũng ra ngoài gặp cấp trên và đồng nghiệp, chuyện xã giao nên làm đã làm xong thì anh cũng không chịu bước ra khỏi nhà một bước.
“Anh hai sao lại ở nhà,” Trầm Sở Thiên thấy khó hiểu, “Không phải là do anh họ của em lây bệnh chứ.”
Mạc Ngữ Luân dựng thẳng ngón trỏ bên môi, dùng tay ra hiệu im lặng, “Anh nhỏ tiếng một chút.”
“Ai, anh ấy không nghe thấy đâu.” Trầm Sở Thiên buồn bã nói.
Trầm Sở Thiên chuồn vào trong thư phòng lén nhìn anh trai đang làm gì, kết quả phát hiện Trầm Sở Hãn chỉ là yên lặng ngồi, ngay cả sách cũng đều không xem.
“Anh hai.”
Nghe được có người gọi, Trầm Sở Hãn quay đầu, nụ cười ôn nhu trên mặt giống như trước kia, nhưng Trầm Sở Thiên biết tâm anh trai đã không còn quay về giống như trước nữa. Đều do con hồ ly kia!
“Ngồi một mình ở đây làm gì vậy?”
“Không, không làm gì cả. Muốn yên tĩnh một chút thôi.”
“Đến đây, ra ngoài, ra ngoài ngồi.” Trầm Sở Thiên kéo Trầm Sở Hãn dậy, y không muốn để anh trai một mình ở trong phòng miên man suy nghĩ, lúc này phải phân tán lực chú ý của anh trai thật nhiều.
Kéo Trầm Sở Hãn vào phòng khách, Trầm Sở Thiên ấn anh xuống trên sofa, tự mình đi pha ấm trà mới. Mạc Ngữ Luân vốn đang xem ti vi thấy anh trai đến, vội vàng đứng dậy nhường vị trí sofa đối diện ti vi, lại đưa khay kẹo cho Trầm Sở Hãn.
“Em ăn đi, anh không thích thứ này lắm.” Trầm Sở Hãn cười nói với Mạc Ngữ Luân, anh ấn Mạc Ngữ Luân ngồi lại chỗ cũ. Trầm Sở Hãn rất quý người yêu của em trai, xem cậu như một người em trai khác của mình.
Mạc Ngữ Luân biết Trầm Sở Hãn quý cậu, cậu ở trước mặt Trầm Sở Hãn nghiêm túc trầm tĩnh không dám làm nũng hay càn rỡ, cậu cũng không phải là sợ Trầm Sở Hãn, nhưng lúc đối diện với anh lại luôn không thể buông xuống vẻ rụt rè giống như khi đối mặt với người yêu. Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Luân đặt tay lên đùi xem ti vi.
Trầm Sở Hãn vốn không có ý định xem ti vi, anh chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút, bị em trai kiên quyết kéo đến phòng khách, tâm tư cũng không đặt ở trên chương trình ti vi. Ngồi một lát, ánh mắt Trầm Sở Hãn chuyển đến trên mặt Mạc Ngữ Luân bên cạnh.
Tiểu hồ ly này rõ ràng đã trưởng thành. Nhớ lần đầu lúc được Trầm Sở Thiên mang đến Trầm gia, cậu rụt rè đứng sau lưng Trầm Sở Thiên, ngượng ngùng lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Trầm Sở Hãn, khi đó trên hai má của Mạc Ngữ Luân còn có điểm mũm mĩm trẻ con, da thịt non nớt, khiến người khác có cảm giác muốn nhéo một cái. Hơn một năm qua đi, trên người Mạc Ngữ Luân có thêm mùi vị trưởng thành, người cũng tự nhiên chín chắn hơn.
Trầm Sở Hãn chăm chú nhìn bên mặt của Mạc Ngữ Luân, trên khuôn mặt anh em gia tộc hồ ly mơ hồ có đường nét tương tự, ánh mắt đưa tình ngập nước, thuộc về phong thái quyến rũ đặc biệt của hồ ly, cùng sắc khí đàn ông vô ý lộ ra, giống như đang quyến rũ, lại giống như không phải… Trầm Sở Hãn si ngốc ở trên khuôn mặt tương tự kia tìm kiếm, tìm kiếm…
Bưng khay trà ra ngoài, Trầm Sở Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh trai đang chăm chú nhìn Tiểu Mạc, si mê cùng thống khổ trên mặt thoáng nhìn liền thấy rõ, Trầm Sở Thiên hiểu rõ Trầm Sở Hãn đang nhìn cái gì, y liền tức giận. Trầm Sở Thiên bước nhanh qua đặt khay xuống, Trầm Sở Hãn nghe được tiếng bước chân cũng hồi tỉnh lại, anh vội vàng thu hồi ánh mắt. Mạc Ngữ Luân lúc này mới chú ý đến bản thân vẫn luôn bị anh trai nhìn chằm chằm bây giờ cũng tỉnh táo lại, quay mặt sang giống như đang hỏi dò mà nhìn về phía Trầm Sở Hãn.
“Anh hai, có chuyện gì muốn nói sao?” Mạc Ngữ Luân hỏi.
“Anh hai không có lời gì muốn nói, là anh có lời muốn nói!” Trầm Sở Thiên kéo Trầm Sở Hãn ở trên sofa dậy, rồi kéo anh về thư phòng, lưu lại Mạc Ngữ Luân trên sofa đang không rõ nội tình gì.
Ép Trầm Sở Hãn vào trong ghế, Trầm Sở Thiên hỏi: “Anh vừa rồi đang nhìn gì!”
Trầm Sở Hãn cúi đầu, một hồi sau, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Tiểu Mạc nhà em mới không sợ anh nhìn, sợ ở đây là người anh nhìn trong mắt không phải là Tiểu Mạc!” Trầm Sở Thiên nói trúng tim đen.
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì, là anh ta có lỗi với anh! Anh ta đã đi rồi, đi rồi! Cũng không trở về nữa đâu! Anh – ta – sẽ – không – trở – về – đâu!” Trầm Sở Thiên nói rõ ràng từng chữ, “Anh, anh tỉnh lại đi, anh ta đã bỏ mặc anh, đi dựa vào người đàn ông khác, anh ta đi để theo đuổi thứ anh ta muốn, anh đừng tiếp tục u mê không tỉnh nữa, đừng nghĩ về anh ta nữa!” Trầm Sở Thiên rống một tràng.
Giống như có hàng loạt đạn pháo đoàng đoàng trút ra một trận, Trầm Sở Thiên cảm thấy phiền não lấp kín ở trong lòng được giải tỏa không ít, ngay sau đó y liền hối hận. Y quá xúc động, làm sao có thể nói với anh trai loại lời làm tổn thương người khác thế này chứ. Trầm Sở Thiên chột dạ, khó xử cười nói, “Anh, ý của em là…”
Trầm Sở Hãn khua khua tay, “Anh hiểu.”
“Anh, anh đừng giận em, là em quá kích động, em trong lòng quýnh lên liền…”
Trầm Sở Hãn không nói gì, chỉ cầm lấy tay em trai.
“Anh…” Trầm Sở Thiên trong lòng chua xót, anh trai luôn như vậy, dường như vĩnh viễn sẽ không tức giận, anh chôn vùi toàn bộ tâm sự ở trong lòng, một mình lặng lẽ nghiền ngẫm thống khổ. Trầm Sở Thiên biết anh trai thật lòng thích hồ ly kia, cho nên càng thêm khổ sở thay cho Trầm Sở Hãn.
Đưa tay ôm Trầm Sở Hãn, Trầm Sở Thiên ôm lấy đầu anh, ôm anh vào trong lòng mình, “Anh…”
Trầm Sở Hãn ôm chặt em trai, im lặng thở dài.
Rất muốn nói với Trầm Sở Hãn “Em giới thiệu bạn mới cho anh”, nhưng Trầm Sở Thiên không dám nói, y biết anh trai trong chuyện tình cảm rất cố chấp, luôn nắm chặt lấy thái độ “thà ít mà tốt.” Anh trai muốn buông xuống đoạn tình cảm này để bắt đầu lại lần nữa, chỉ sợ còn cần thêm nhiều thời gian.
“Em đi đi, anh muốn một mình yên tĩnh một lát.” Trầm Sở Hãn từ trong lòng Trầm Sở Thiên ngẩng đầu dậy, sau đó đẩy y ra.
“Ừ.” Tuy rất muốn ở lại nói chuyện với anh trai, để anh trai không nghĩ ngợi lung tung nữa, chẳng qua Trầm Sở Thiên vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Trầm Sở Hãn ngồi một mình cười khổ, anh không phải cố ý muốn nhìn chằm chằm Tiểu Mạc, nhưng không thể nào ngăn cản chính mình ở trên khuôn mặt kia tìm kiếm một hình bóng tương tự nào đó. Tâm của anh, vẫn không thể yên bình lại.