Giao Tập

Quyển 2 - Chương 11




Nguy cơ bị truy sát trên diện rộng đã giảm bớt, nhưng Mạc Ngữ Phi lại không có ý định ra ngoài, cũng không tỏ ra muốn làm việc, hắn vẫn “ở” trong nhà, mỗi ngày đều tiêu tốn một đống thời gian trên máy tính. Hắn nói với Trầm Sở Hãn là lên mạng đầu cơ cổ phiếu, Trầm Sở Hãn không hề nghi ngờ về điều đó.

Dịch Thừa Phong đến thăm Mạc Ngữ Phi, hỏi dự định sau này của hắn. “Nghe nói cậu đang đầu cơ cổ phiếu, định làm việc này sao? Thu lợi hẳn cũng không tệ đâu nhỉ.”

Mạc Ngữ Phi cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói, “Thu lợi cái rắm, đều lỗ vốn hết.”

“Sao lại vậy?” Dịch Thừa Phong không tin với đầu óc kinh doanh khôn khéo của Mạc Ngữ Phi, đầu cơ cổ phiếu sẽ đến mức lỗ vốn như lời hắn nói.

“Đi theo tôi.” Mạc Ngữ Phi mang Dịch Thừa Phong vào thư phòng, mở bản ghi chép của hắn trên máy vi tính ra, ý bảo Dịch Thừa Phong đến xem.

Sau khi nhìn thấy, Dịch Thừa Phong thay đổi sắc mặt, “Cậu…”

“Trước khi anh cứu tôi, đã dùng tiền trong tài khoản cá nhân khẩn cấp của tôi, chỉ là không phải vẫn còn dư ra một chút sao.”

“Cho nên cậu dùng số tiền dư mua tin tức về hắc đạo trên Internet.” Dịch Thừa Phong kinh ngạc nói.

“Tôi lại không ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa nói không chừng sẽ bị giết. Đám trưởng lão kia cũng là nhìn thấy tôi lớn lên, rất rõ tính cách của tôi, chỉ cần tôi không chết, thì kẻ chết sau đó chắc chắn là bọn họ, tôi bây giờ chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bọn họ, nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ, cho nên tôi đành phải dùng cách này. Như vậy cũng không tồi, tuy tôi người ở trong này, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì tôi đều có thể biết.”

“Như vậy cậu…” Đối với kế hoạch của Mạc Ngữ Phi, Dịch Thừa Phong đã đoán được vài phần, anh chau mày lại.

“Tôi đang tìm người phù hợp hơn.” Mạc Ngữ Phi thản nhiên nói.

“Cậu muốn rời khỏi anh ta?” Cậu rõ ràng…” Trong lòng Dịch thừa Phong có chút thất vọng. Trầm Sở Hãn là người đàn ông tốt, Dịch Thừa Phong hy vọng Mạc Ngữ Phi và anh ta sống với nhau. Dịch Thừa Phong không cho rằng những ngày trước đây có cái gì tốt đẹp đáng để Mạc Ngữ Phi lưu luyến, đồng thời anh cũng cho rằng, Mạc Ngữ Phi mượn “cái chết” trước đây để rời khỏi hắc đạo, cùng Trầm Sở Hãn trải qua cuộc sống ân ái, đây chẳng lẽ không phải là thứ Mạc Ngữ Phi càng nên lựa chọn hay sao.

“Chẳng qua là lên giường với anh ta thôi mà, vậy thì sao chứ, anh cho rằng tôi thực sự sẽ ở cùng anh ta?” Giọng điệu của Mạc Ngữ Phi trở nên rất lạnh lùng, hai mắt hơi nheo lại.

“Đây chẳng lẽ không phải là…” Dịch Thừa Phong vốn muốn nói…Đây chẳng lẽ không phải là nguyện vọng của cậu sao? Nhưng anh không dám nói tiếp, anh sợ lời muốn nói ngay sau đó sẽ làm cho nam hồ ly nổi trận lôi đình. Anh biết loại lời này là tử huyệt của Mạc Ngữ Phi, không thể chạm vào.

“Tôi cùng với anh ấy, chỉ là tình duyên mong manh ngắn ngủi.” Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng vừa mới giả vờ đã biến mất, trong con mắt là một mảnh mờ mịt trống rỗng, “Thừa Phong, đừng ngu ngốc nữa, tôi là ai, anh ấy là ai, chúng tôi làm sao có thể. Anh đến cùng là sói, lại khờ khạo hơn tôi. Loại nam nhân dơ bẩn như tôi, vẫn là rời xa khỏi chính nhân quân tử như anh ấy thì tốt hơn.”

“Cậu không phải.” Dịch Thừa Phong dứt khoát lắc đầu, “Nếu như cậu muốn lựa chọn rời khỏi anh ta, vậy vì sao cậu lại…”

“Lên giường với anh ấy?” Mạc Ngữ Phi từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút thật sâu một hơi, sau đó vẻ mặt say mê nhả khói thuốc ra không trung. Thuốc lá này vẫn là thứ trước đây Trầm Sở Hãn mua cho Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi sau khi được khuyên răn thì không hút nữa, nhưng cũng không vứt đi, mà bây giờ, hắn lại lấy nó ra.

“Vật phẩm thượng hạng như vậy, nếu không cắn lên một cái, thì làm sao tôi cam lòng chứ. Hơn nữa, anh ấy đã cứu tôi, lại cứu anh, cũng xem như là trả ơn đi. Lên giường với anh ấy thì sao, hồ ly bọn tôi sẽ đặt chuyện này ở trong lòng sao.” Hừ lạnh một tiếng, Mạc Ngữ Phi giống như tự chà đạp mình mà đáp: “Tình duyên giống như sương sớm mong manh… Bây giờ mặt trời đã hiện ra, sương sớm bị nắng chiếu vào, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.”

Nghe được nỗi thương cảm trong thanh âm của Mạc Ngữ Phi, Dịch Thừa Phong không nói gì, anh biết Mạc Ngữ Phi đang ở trong vực sâu của sự thống khổ, nhưng nỗi đau này là do hắn tự tìm đến, Dịch Thừa Phong muốn giúp cũng không giúp được.

“Thừa Phong, hãy chờ xem, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ không cần làm bảo vệ nữa đâu.”

Trong lòng Dịch Thừa Phong run rẩy, anh không phải là sợ cùng Mạc Ngữ Phi phiêu bạt khắp nơi, mà là biết Mạc Ngữ Phi sau khi rời khỏi Trầm Sở Hãn sẽ có bao nhiêu đau khổ, anh không khỏi cảm thấy khổ sở thay cho Mạc Ngữ Phi.

Rốt cuộc là đi, hay ở lại? Mạc Ngữ Phi luôn hỏi chính mình. Ở lại, dưới đôi cánh bảo vệ của người đàn ông này, đây là cuộc sống hắn thật sự muốn sao? Mối hận bị cướp đoạt tất cả chẳng lẽ liền buông ra như vậy? Hồ ly tâm địa hẹp hòi không thể vượt qua được cửa ải trong lòng ấy đi, với tình hình hiện giờ của Mạc Ngữ Phi, muốn vùng dậy, muốn lấy lại những vẻ vang trước đây thì nhất định phải dựa vào người đàn ông có thế lực hơn.

Nhìn thấy đôi mắt không ngừng để lộ tâm tư của Dịch Thừa Phong, Mạc Ngữ Phi gạt gạt tàn thuốc, cười nói: “Thừa Phong, anh cho rằng tôi bây giờ còn có cái gì? Chẳng qua chỉ là thân thể này mà thôi. Muốn ngóc đầu trở lại, thứ tôi có thể dựa vào cũng chính là đầu óc và thân thể. Như vậy, anh cho rằng tôi một mặt ở bên cạnh Trầm Sở Hãn, mặt khác lại lên giường với người đàn ông khác có thế lực hơn và có thể giúp tôi lần nữa có được quyền lực và của cải, Trầm Sở Hãn có thể chấp nhận sao? Có lẽ, anh ấy sẽ giả vờ chuyện gì cũng không biết, thờ ơ không quan tâm. Nhưng anh cho rằng tôi sẽ để chuyện này xảy ra sao?”

Chính là vì biết người đàn ông kia nhất định sẽ trốn ở một nơi lén lút đau lòng, sau đó vẻ mặt lại ung dung đi ra đối diện với hắn, đối xử với hắn giống như trước đây. Mạc Ngữ Phi dù xấu xa độc ác, cũng không muốn làm Trầm Sở Hãn bị tổn thương.

“Thà cắt đứt hoàn toàn, còn hơn là khiến anh ấy đau khổ. Tôi đây cũng là vì tốt cho anh ấy. Hơn nữa, sống cùng với hồ ly xuất thân từ loại nghề này như tôi, người nhà anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý.” Mạc Ngữ Phi nói không ngừng,  dù rằng là hắn đang phân tích cho Dịch Thừa Phong nghe, nhưng thực chất là hắn đang cố gắng thuyết phục chính mình.

Sau khi tiễn Dịch Thừa Phong đi, Mạc Ngữ Phi vẫn không dậy nổi tinh thần. Chỉ cần hơi nghĩ đến Trầm Sở Hãn, hắn sẽ cảm thấy đau lòng không sao nói rõ.

Ban đêm, Mạc Ngữ Phi kề cà không ngủ, Trầm Sở Hãn thấy hắn im lặng ngồi trên sân thượng, liền gọi hắn: “Ngữ Phi, trễ lắm rồi, đi ngủ thôi.”

“Em muốn ngắm sao. Không cần lo cho em, anh đi ngủ trước đi.”

Trầm Sở Hãn nhìn một hồi, rồi rời đi. Mạc Ngữ Phi châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ, ánh mắt hắn dần dần ướt át. Sớm biết đau như vậy, thì thà đừng quen biết còn hơn. Luôn tự nhận là hồ ly máu lạnh, độc ác, đa nghi, lần đầu tiên phát hiện bản thân hóa ra còn có một mặt ẩn giấu khác.

Kết quả của việc ngồi trên sân thượng đầu đông quá nửa đêm chính là… Mạc Ngữ Phi phát sốt.

Trầm Sở Hãn thân mật chăm sóc, ân cần hỏi han, “Lần sau không được phép như vậy nữa.”

Mạc Ngữ Phi cười nói: “Đang suy nghĩ vài chuyện, không chú ý là đã suy nghĩ quá lâu.”

Nấu cháo trắng, Trầm Sở Hãn hầu hạ Mạc Ngữ Phi ăn, uống thuốc, sau đó bọc lấy hắn để sưởi ấm, “Muốn anh mang em đến bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn, để cậu ấy khám thử không.”

Chỉ là cảm cúm, sao có thể vì chút bệnh nhỏ này mà kinh động đến âm dương sư đại nhân. Mạc Ngữ Phi vội ngăn cản nói: “Không cần đâu, uống thuốc, ngủ một đêm là được rồi.”

Buổi tối, Trầm Sở Hãn ôm lấy Mạc Ngữ Phi, người sau cười không ngừng, “Nếu là cảm mạo, chắc chắn đã truyền sang cho anh.”

“Anh không sợ.”

Nhìn người đàn ông bên cạnh, Mạc Ngữ Phi biết, anh vì mình mà ngay cả sự phản đối của người nhà cũng không sợ, đương nhiên càng không sợ hãi chút bệnh nhỏ này. Ngẫm nghĩ, Mạc Ngữ Phi say mê trước khuôn mặt anh tuấn của Trầm Sở Hãn, tay bắt đầu không đứng đắn. Trầm Sở Hãn một tay đè lại bàn tay đang sờ đông sờ tây của Mạc Ngữ Phi ở trong chăn.

“Đừng làm bậy.”

Mạc Ngữ Phi cười quyến rũ, thân thể dán chặt vào Trầm Sở Hãn, “Đột nhiên muốn rồi.”

“Em đang bị bệnh.”

“Cái này làm sao xem là bị bệnh được.”

“Anh phải nói với em.” Trầm Sở Hãn nghiêm mặt nói, “Chúng ta… vẫn là hạn chế một chút thì tốt hơn.”

Thấy Trầm Sở Hãn trước là một vẻ nghiêm trang, sau đó lại là vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng, Mạc Ngữ Phi liền cười. Từ sau lần đầu tiên làm tình, nam hồ ly tựa hồ mỗi đêm đều quấn lấy người yêu của hắn. Mới đầu, vì muốn cùng người mình thích nếm thử tình sự, Trầm Sở Hãn cũng nhiệt tình, sau đó vì suy nghĩ đến sức khỏe, anh đã cùng Mạc Ngữ Phi trao đổi qua về việc giảm bớt số lần làm tình. Mạc Ngữ Phi lấy lùi làm tiến, chỉ nói tùy ý Trầm Sở Hãn quyết định. Trên thực tế, Mạc Ngữ Phi cứ cách một hay hai đêm là lại ám chỉ ý muốn thân thiết, hoặc là dứt khoát kéo trực tiếp Trầm Sở Hãn đến trên người hắn, Trầm Sở Hãn yêu thương hắn sẽ không nỡ cự tuyệt, cái gọi là “giảm bớt” và không giảm bớt tựa hồ giống nhau.

“Hạn chế? Anh đang nói chính mình à.” Mạc Ngữ Phi cười nói, “Phải biết là, kẻ mỗi lần xin tha đều là em nha.”

Trầm Sở Hãn lập tức cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Vẫn là… hạn chế thì tốt hơn…”

“Nhưng em bây giờ rất muốn.” Mạc Ngữ Phi nói xong, xoay mình đè lên trên người Trầm Sở Hãn, giở mánh khóe, đông véo tây sờ.

“Đừng ồn ào…” Trầm Sở Hãn cười rồi nắm lấy tay Mạc Ngữ Phi, ngăn lại.

“Rất muốn mà.” Mạc Ngữ Phi nói rồi nhích tới, cười ha ha, chóp mũi không ngừng ma sát hai má, cổ và trước ngực của Trầm Sở Hãn, còn đưa tay cách lớp áo ngủ nhéo đầu nhũ của Trầm Sở Hãn.

“Ngữ Phi!” Trầm Sở Hãn hô khẽ một tiếng.

Mỗi khi được giọng nói có từ tính kia của Trầm Sở Hãn gọi tên, tim Mạc Ngữ Phi không nhịn được mà đập thình thịch, hắn lần đầu tiên cảm thấy tên mình dễ nghe đến như vậy. Mạc Ngữ Phi cười xấu xa, bất chấp tất cả nhào lên, hôn môi Trầm Sở Hãn, liếm liên tục, giống như thú cưng lấy lòng chủ nhân.

“Ngữ Phi…” Lo lắng Mạc Ngữ Phi vẫn còn đang bệnh, thân thể yếu ớt, Trầm Sở Hãn không muốn làm tiêu hao thể lực của hắn, nhưng thân thể mềm mại ấm áp trong ngực, hơi thở mê hoặc người khác, còn có dáng vẻ quyến rũ mất hồn, khắp nơi đều làm hao mòn ý chí của anh.

“Ôm em.”

Trong lúc dùng dáng vẻ mang theo chút trừng phạt hôn thật sâu Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn đặt hắn ở dưới thân, Mạc Ngữ Phi nhiệt tình mở rộng thân thể ngay lập tức hùa theo.

Lúc tiến vào, độ ấm nóng của xúc cảm mềm mại trong nội bích ẩm ướt trơn nhẵn cơ hồ khiến con người hòa tan, cùng cảm giác thoải mái khi được bao chặt lấy khiến Trầm Sở Hãn say mê thật sâu trong đó. Nhìn thấy biểu hiện say mê kia trên khuôn mặt đang ngẩng lên của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi càng cuốn chặt lấy anh hơn.

Trong lúc luật động, khoái cảm như thủy triều, mất hồn thực cốt, “Rất tuyệt…” Bám vào bả vai Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi thở gấp nói.

“Ừ…” Trong thanh âm trầm thấp mang theo sức hấp dẫn, cực kỳ phiến tình, nghe được tiếng rên rỉ của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi cơ hồ nhịn không được.

“Đừng quên em. Sở Hãn, có thể quên bất kỳ kẻ nào, nhưng đừng quên em…” Mạc Ngữ Phi ở bên tai Trầm Sở Hãn thấp giọng nói, lặp đi lặp lại, vui sướng cực hạn lúc cao trào cùng với bi thương ở sâu trong lòng trộn lẫn với nhau, Mạc Ngữ Phi không thể khống chế được dòng nước mắt chảy xuống.

Muốn dùng phương thức như vậy để Trầm Sở Hãn nhớ rõ hắn, đây là cách mà nam hồ ly có thể nghĩ ra được. Cho dù sau này Trầm Sở Hãn sống chung với kẻ khác, cũng hy vọng anh có thể nhớ tới Mạc Ngữ Phi, nhớ rằng hắn yêu anh. Rõ ràng hy vọng Trầm Sở Hãn sau khi chia tay có thể quên hắn, vì như vậy có lẽ sẽ bớt đau đớn hơn một chút, nhưng Mạc Ngữ Phi lại không mong Trầm Sở Hãn thực sự quên hắn, hắn muốn Trầm Sở Hãn vĩnh viễn nhớ tới hắn. Mâu thuẫn, trằn trọc, bản thân Mạc Ngữ Phi cũng không biết hắn rốt cuộc là muốn gì.

Bất chấp thân thể bị bệnh, Mạc Ngữ Phi vẫn ôm chặt Trầm Sở Hãn rồi cùng anh nóng bỏng triền miên, thậm chí còn ngồi cưỡi lên trên thắt lưng Trầm Sở Hãn, hai tay chống đỡ trước ngực anh, say mê vặn vẹo phần eo.

Sau mấy lần triền miên, Mạc Ngữ Phi mệt đến độ nói không nên lời, dựa vào trong lòng Trầm Sở Hãn nghỉ ngơi. Trầm Sở Hãn ôm lấy Mạc Ngữ Phi, được thân thể cao hơn nhiệt độ bình thường ôm lấy mang lại cảm giác rất thoải mái, vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến người ta không nỡ buông ra.

Nhìn Mạc Ngữ Phi trước ngực, trong lòng Trầm Sở Hãn lướt qua một tia bất an, anh có thể quan sát thấy người nằm bên cạnh trong lòng cũng bất an tương tự, nhưng bóng ma đó đến cùng là gì, anh lại không thể nào biết được.

Một lòng muốn dỗ con hồ ly này vui vẻ, nghĩ một chút, Trầm Sở Hãn nhẹ nhàng hôn lên thái dương Mạc Ngữ Phi, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Ngữ Phi…”

“Hử?”

“Sắp đến Giáng Sinh rồi, em có muốn đi du lịch không?”

Mạc Ngữ Phi lại hử một tiếng, không trả lời.

“Anh muốn nghỉ phép mấy ngày, cùng em đi du lịch. Em luôn ở trong nhà nhất định cũng cảm thấy rất buồn chán.” Nếu như cũng nhau đi du lịch vài ngày, có lẽ có thể khiến hồ ly buông xuống hoặc là ném đi bóng ma kia.

“Ừ.”

“Còn có, tết âm lịch, anh muốn mang em về nhà anh, có được không?” Trên mặt Trầm Sở Hãn mang theo nụ cười khao khát, “Người trong nhà anh đều rất tốt, bọn họ nhất định sẽ rất thích em. Luôn muốn gặp cha mẹ, có đúng không?” Khẽ vỗ về cánh tay Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn kiên trì dỗ, anh là thật lòng, hy vọng Mạc Ngữ Phi có thể trở thành người nhà, người yêu của anh.

Gặp cha mẹ? Mi tâm Mạc Ngữ Phi đột nhiên nhảy dựng. Hắn biết Trầm Sở Hãn đối xử thật lòng với hắn, thì ra đã tính đến bước này. Ý của anh là muốn Trầm gia chính thức tiếp nhận con hồ ly xấu xa như mình.

“Nói sau đi.” Mạc Ngữ Phi nói qua loa, không dám để Trầm Sở Hãn nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của hắn, hắn vội vàng kéo chăn che lấy hơn nửa khuôn mặt. Không thể đồng ý, lại không muốn kiên quyết từ chối, Mạc Ngữ Phi dường như khó xử. Sự thẳng thắn thành khẩn của Trầm Sở Hãn khiến hắn vui vẻ, nhưng cũng khiến hắn đau khổ.

“Ừ.” Trầm Sở Hãn gật đầu nói, xoa nhẹ tóc Mạc Ngữ Phi, “Muộn rồi, ngủ đi.”

Mạc Ngữ Phi tuy rằng mỏi mệt, nhưng ngủ không được. Đêm đã khuya, nhìn khuôn mặt đang ngủ của người nằm bên cạnh, Mạc Ngữ Phi khẽ hôn thái dương của anh, giống như Trầm Sở Hãn đã từng làm như vậy với hắn, tràn ngập yêu thương cùng tiếc nuối.

Ngày hôm sau, sau đêm nhiệt tình thiêu đốt, Mạc Ngữ Phi hướng Trầm Sở Hãn ngả bài.

“Tôi tìm được chỗ dựa vững chắc mới rồi, tôi phải đi.” Mạc Ngữ Phi giống như thoải mái nói ra lời này, cười nhìn Trầm Sở Hãn.

Trầm Sở Hãn vô cùng kinh ngạc, im lặng một hồi, vẫn không nói gì.

“Anh không nên bất ngờ, tôi làm sao có thể sống ở đây cả đời? Cho dù là được bao dưỡng, cũng nên tìm chủ nhân có tiền hơn.” Trong giọng điệu bình thường của Mạc Ngữ Phi mang theo vài phần lạnh lùng cay nghiệt.

Sau khi im lặng hồi lâu, Trầm Sở Hãn thấp giọng nói: “Đi đâu?”

“Úc.”

“Khi nào?”

“Ba ngày sau.”

Nhanh như vậy! Trầm Sở Hãn mở lớn mắt nhìn về phía Mạc Ngữ Phi. Anh không phải không biết Mạc Ngữ Phi giấu anh làm một vài chuyện, anh cố gắng đối xử ôn nhu với hắn, hy vọng Mạc Ngữ Phi có thể vĩnh viễn ở lại, anh cũng cảm thấy bản thân đủ để khiến Mạc Ngữ Phi lưu lại. Không nghĩ tới, đến cuối cùng hồ ly vẫn nói tới việc phải đi. Xem ra, đủ loại ân oán trước đây, con hồ ly kia vẫn không thể buông xuống và thông suốt được.

Trầm Sở Hãn vẫn như cũ im lặng không nói, không thể chịu đựng được loại trầm mặc khiến người ta đau khổ, khiến người ta dây dưa này, Mạc Ngữ Phi dứt khoát xoay người rời đi. Không thể đối mặt với cục diện tàn nhẫn này, hắn lựa chọn trốn tránh.

Chỉ là trong một đêm, người yêu vốn thân mật khắng khít, lại trở thành kẻ xa lạ.

Trầm Sở Hãn vẫn đối xử với Mạc Ngữ Phi giống như trước đây, ôn nhu chăm sóc, hết mực quan tâm, nhưng giữa hai người không hề có đối thoại, cũng không hề trao đổi ánh mắt. Cả hai đều đang tránh né ánh mắt đối phương. Mạc Ngữ Phi chột dạ, hắn biết sự vô tình của bản thân chắc chắn đã làm tổn thương Trầm Sở Hãn rất sâu, nhưng đã ra chân vào tình thế bắt buộc rồi, hắn không thể quay đầu lại nữa.

Trầm Sở Thiên trong lúc vô tình từ chỗ điệp viên yêu thú dưới quyền của y nghe được tin tức như vầy: Có một yêu thú hồ ly muốn đến làm việc tại trùm sòng bạc do Tập đoàn Holden sở hữu ở Úc, Trầm Sở Thiên cực kỳ kinh ngạc. Từ trong lời kể của điệp viên mơ hồ cảm giác được con hồ ly kia rất giống Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên trước tiên liền chạy đi tìm Mạc Ngữ Phi xác nhận.

“Nghe nói anh muốn đi Úc?” Trầm Sở Thiên trực tiếp hỏi.

“Phải.” Mạc Ngữ Phi gật đầu.

“Anh, anh đây là ý gì! Anh không phải cùng anh trai tôi… Anh không phải… Anh trai tôi còn nói muốn mang anh về nhà tôi…” Trầm Sở Thiên hoàn toàn bị Mạc Ngữ Phi làm cho hồ đồ, con đại hồ ly này rõ ràng cùng đại ca thân mật như vậy, vốn cho rằng hắn về sau dự định sẽ phòng thủ bên cạnh đại ca, thậm chí Trầm Sở Thiên đã bắt đầu tiếp nhận sự thực này, mà hắn bây giờ lại nói muốn rời đi!

“Hừ, nhà cậu có cái gì tốt mà tới, lại không phải là hoàng cung.” Mạc Ngữ Phi bĩu môi cười lạnh nói.

“Anh trai tôi đối xử với anh như vậy, anh, anh không phải tuyên bố muốn đi theo anh trai tôi sao?”

“Chẳng qua là được anh ta nhặt về nuôi một thời gian mà thôi. Tôi cũng không nói sẽ luôn đi theo anh ta, cậu đừng hiểu lầm!” Mạc Ngữ Phi vội nói, bày ra tư thế vội vàng muốn rũ bỏ.

“Anh, anh sao có thể nói như vậy!” Trầm Sở Thiên tức giận đến độ mặt đều đỏ lên, quát.

“Ha, đúng vậy,” Mạc Ngữ Phi cố gắng nói lời lạnh nhạt, “Nếu như không phải anh trai cậu ở trên giường xuyên vào tôi đến sảng khoái, anh ta sao giữ được tôi. Nói trắng ra, chuyện chính là như vậy.”

Dùng giọng điệu cực kỳ xem thường nói lời tổn thương lòng người, Mạc Ngữ Phi đồng thời cũng cảm thấy được nỗi đau khắc khoải. Nói dối, lời hắn nói toàn bộ đều là nói dối! Nhưng bây giờ không nói dối thì còn có thể nói gì? Hắn không thể không rời khỏi Trầm Sở Hãn, không hy vọng Trầm Sở Hãn bởi vì hắn rời đi mà thương tâm, nhưng rời khỏi Trầm Sở Hãn khẳng định sẽ làm tổn thương tâm mình. Bởi vậy, thông qua em trai anh kể lại những lời này, làm tổn thương anh, để anh quên hắn, không còn vướng bận nữa. Làm như vậy, có lẽ thời gian Trầm Sở Hãn thương tâm sẽ ngắn một chút đau, cũng sẽ kết thúc nhanh hơn một chút. Biết rõ làm như vậy là hoàn toàn sai, nhưng Mạc Ngữ Phi không thể không tồi tệ đến cùng.

“Ba,” Một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt Mạc Ngữ Phi, đánh đến độ mặt hắn không khỏi hướng sang một bên, một bên mặt lập tức sưng lên, trong miệng trào lên mùi máu tươi nhàn nhạt. Mạc Ngữ Phi cũng không để ý, đây là thứ hắn đáng nhận.

“Anh! Đồ khốn! Anh là tên cực kỳ khốn nạn!” Trầm Sở Thiên rống to, ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên cực kỳ tức giận.

Mạc Ngữ Phi bình tĩnh quay mặt lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trầm Sở Thiên đang tức giận, câu khóe miệng lên hừ nhẹ, “Sao, tôi nói trúng rồi, cậu trái lại tức giận, chậc, chậc, tức giận sẽ làm tổn hại sức khỏe, Trầm giám sát.”

“Anh, anh! Anh thật quá đáng! Vậy mà nói ra được những lời này! Anh quên anh trai tôi đối với anh như thế nào rồi sao?” Trầm Sở Thiên rống to.

Quên? Mạc Ngữ Phi trong lòng than thở, hắn cả đời này sẽ không quên được người đàn ông kia, anh ở trong lòng, trên thân thể Mạc Ngữ Phi, lưu lại rất nhiều dấu vết không thể xóa bỏ. Sao có thể quên anh được chứ?

Tâm Mạc Ngữ Phi đang than khóc, nhưng lời nói ra trên miệng lại là lời vô tình nhất, “Hừ, anh ta đối với tôi thế nào?” Đưa tay xoa xoa hai má sưng phù, Mạc Ngữ Phi làm ra một bộ dáng tỉnh ngộ, “Còn có thể đối với tôi như thế nào, chính là rảnh rỗi ở trên người tôi, đùa bỡn thân thể tôi một chút để mua vui.”

“Anh…“ Trầm Sở Thiên không biết phải nói gì mới tốt. Con hồ ly vô lương tâm này, thật quá đáng, thật đáng căm ghét!

“Họ Trầm kia, cậu nếu không có việc gì thì nhanh cút đi, đại gia tôi không có thời gian ở cùng cậu. Tôi nhìn thấy khuôn mặt này của cậu liền chán ghét!” Mạc Ngữ Phi ngồi xuống ghế sofa, nhấc chân lên, bày ra vẻ mặt chán ghét.

“Anh! Tôi nói cho anh biết, tôi mới không muốn anh ở cạnh anh trai tôi! Anh đừng cho rằng tôi không biết anh là loại người gì. Tôi ước gì anh mau chóng cút đi! Nhưng, nhưng…” Trầm Sở Thiên hận nghiến răng, do dự một chút, lúc này mới không thể không nói: “Nhưng anh trai tôi anh ấy thích anh, anh ấy đối với anh là thật lòng! Anh làm tổn thương anh ấy như vậy, tổn thương tình cảm của anh ấy, anh thật khốn nạn!”

“Hử, nghiêm túc chứ?” Mạc Ngữ Phi nhún vai, sau đó giơ tay phải đào đào lỗ tai, “Tôi không nghe lầm chứ, là thật sao? Sao trên thế giới này còn có loại từ này tồn tại a? Cậu lầm rồi.”

Thấy dáng vẻ không có gì quan trọng kia của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên càng thêm đau lòng. Y biết rằng bản thân đến lần này sẽ không có kết quả, nhưng y vẫn giữ trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng có thể đứng trên quan điểm của người thứ ba mà khuyên nhủ con hồ ly này một chút, hy vọng hắn có thể ở lại. Bây giờ xem ra y thật sự nhầm rồi!

Bộ dáng vô cùng đau đớn của Trầm Sở Thiên khiến cho Mạc Ngữ Phi trong lòng ngũ vị tạp trần, nghe được Trầm Sở Thiên nói ra tình ý của Trầm Sở Hãn đối với hắn, Mạc Ngữ Phi càng thêm tin rằng Trầm Sở Hãn thực sự yêu hắn. Biết người đàn ông kia yêu hắn như vậy, Mạc Ngữ Phi không khỏi chua xót. Có thể được người đàn ông mình yêu mến yêu sâu đậm, thì thật hạnh phúc. Càng là như vậy, khi không thể không rời khỏi anh, thì phần đau khổ kia càng thêm sâu sắc.

Nghiêng mặt qua che giấu lệ quang trong mắt, Mạc Ngữ Phi hít thật sâu, hồi phục tâm tình, ho nhẹ một tiếng, bỏ đi thanh âm nghẹn ngào trong cổ họng, sau đó nghiêng mắt nhìn Trầm Sở Thiên, “Cậu nói xong rồi? Vậy cậu có thể đi rồi đó.”

“Tôi đi, tôi đương nhiên sẽ đi. Tôi cuối cùng muốn nói với anh, anh nhất định sẽ hối hận! Loại người như anh, nhất định sẽ bị trừng phạt!” Trầm Sở Thiên hung hăng trừng Mạc Ngữ Phi nói lời cuối cùng, sau đó xoay người rời đi, rầm một tiếng ra sức đóng cửa phòng.

Sau khi Trầm Sở Thiên rời khỏi, Mạc Ngữ Phi khóa trái chính mình trong phòng, đầu óc hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ không được. Trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói “Anh ấy đối với anh là thật lòng” kia. Càng nghĩ lại, thì càng nản lòng thối chí. Hối hận, khẳng định là có, Mạc Ngữ Phi bây giờ đã hối hận rồi, nhưng không có đường lùi, chỉ có thể tiếp tục lảo đảo tiến về phía trước.

Ở lại, đối với hai người tựa hồ không có lợi gì rời đi, trả lại cho Trầm Sở Hãn cuộc sống yên ổn trước đây, đối với hai người mà nói chính là tốt sao? Nhưng không đi, chẳng lẽ… thật sự muốn chiếm lấy cả cuộc đời của người đàn ông kia? Như vậy Trầm Sở Hãn sẽ hạnh phúc sao? Như vậy Mạc Ngữ Phi sẽ hạnh phúc sao? Mạc Ngữ Phi nội tâm xung đột.

Yên lặng rời đi như vậy, lặng lẽ biến mất trong sinh mệnh của anh. Thời gian trôi qua, đau đớn sẽ giảm bớt, sớm muộn cũng có một ngày, Trầm Sở Hãn sẽ dần quên đi, sẽ có cuộc sống mới, hy vọng anh có thể gặp được một người bạn đời thật ôn nhu, yêu anh, chăm sóc anh, sau đó anh sẽ giống như một người đàn ông bình thường, bộn bề việc gia đình, công việc, người nhà, bạn bè, những đứa con đáng yêu… Điều này so với việc ở cùng với một con hồ ly không tốt đẹp gì xuất thân từ nghề *** chắc hẳn là hạnh phúc hơn nhiều. Mạc Ngữ Phi càng tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc sau này của Trầm Sở Hãn, trong lòng càng buồn bực. Trầm Sở Hãn nếu có thể có được hạnh phúc, hắn hẳn là phải vui mừng mới đúng, nhưng,nước mắt như thế nào cũng nhịn không được.

“Hu hu…”  Đơn giản biến thân thành hồ ly, Mạc Ngữ Phi cuộn tròn trên sofa, dùng cái đuôi che mặt lại, thân thể co rúm, phát ra tiếng nức nở giống như bị thương.

Trầm Sở Hãn tan tầm về đến nhà, nhìn đến hai má sưng lên của Mạc Ngữ Phi, anh chau mày lại, vội nói: “Sở Thiên đã tới?”

“Hừ.” Mạc Ngữ Phi hừ một tiếng, xem như thừa nhận.

“Xin lỗi, anh, anh thay nó nhận lỗi với em.”

Đến lúc này rồi, người đàn ông này còn muốn thay người khác nhận lỗi! Mạc Ngữ Phi thật sự không biết nên nói như thế nào với Trầm Sở Hãn mới tốt, anh bị thương tổn đến thế này, nhưng còn vì chuyện nhỏ này mà thay người khác nhận lỗi!

Chậm rãi đi đến bên cạnh Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi ngẩng mặt lên nhìn anh, lộ ra nụ cười mê hoặc, “Tôi còn cho rằng… anh không định nói chuyện với tôi nữa.”

Trầm Sở Hãn liền im lặng, sau đó mất tự nhiên quay mặt đi.

“Đã muốn nói xin lỗi, thì thể hiện thành ý đi.” Mạc Ngữ Phi cười đưa tay vòng qua cổ Trầm Sở Hãn, thân thể kề sát qua, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lâu ngày không chạm vào khiến hắn không kìm nổi, say mê nheo mắt lại, “Ôm em…”

Cánh tay bị kéo ra, buông xuống, Mạc Ngữ Phi kinh ngạc nhìn Trầm Sở Hãn lùi ra một khoảng. Động tác ngăn cản cánh tay Mạc Ngữ Phi của Trầm Sở Hãn rất nhẹ nhàng, ý cự tuyệt truyền đến lại kiên quyết đến bất ngờ.

“Vì sao?” Mạc Ngữ Phi rất kinh ngạc, lại không phải chưa làm qua, làm sao lại không cần.

Trầm Sở Hãn hơi lắc đầu, “Không nên…”

“Anh có ý gì!” Mạc Ngữ Phi thẹn quá hóa giận, “Anh con mẹ nó nói cái gì, cái gì mà kêu không nên, anh chẳng lẽ chưa từng ôm tôi? Có gan nói lại lần nữa xem!”

“Không…” Chỉ có một từ, nhưng rõ ràng nói ra tâm ý của Trầm Sở Hãn.

Mạc Ngữ Phi bị cự tuyệt đau đến công tâm, tay chân luống cuống, hắn không nghĩ đến Trầm Sở Hãn sẽ cự tuyệt hắn. Một lần cuối cùng, hắn hy vọng cái ôm cuối cùng này, có thể lưu lại cho hắn ký ức sau cùng về Trầm Sở Hãn, bởi vậy hắn cực kỳ mong ngóng. Bây giờ mong muốn vỡ tan, Mạc Ngữ Phi như thế nào cũng khó tiếp nhận, dưới tình thế cấp bách thốt ra: “Không! Anh nói ‘không’, vậy anh vì sao không nói không để em đi! Vì sao anh không giữ em lại! Vì sao, vì sao!”

Trầm Sở Hãn quá hiểu Mạc Ngữ Phi, một người đàn ông tràn ngập hư vinh, muốn phong độ, muốn phô trương, muốn cao cao tại thượng, vừa tự phục lại kiêu ngạo, hắn sẽ không cam lòng sống bình thản. Hơn nữa, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho những người đã làm tổn thương hắn, rốt cuộc, hắn đợi được một cơ hội chuyển mình, nam hồ ly kia sẽ không để vuột mất.

“Nếu như bỏ lỡ, em nhất định sẽ hối hận, sẽ canh cánh trong lòng cả đời này. Anh ban đầu cho rằng, có lẽ sau khi em đi thoát khỏi cơn triều trong lòng ấy thì sẽ nguyện ý quay trở lại cuộc sống bình thường, nhưng anh sai rồi. Xin lỗi… Anh cho rằng anh có năng lực để thay đổi em, nhưng cuối cùng anh lại thất bại…”

Vì sao anh phải nói “Xin lỗi”, vì sao! Rõ ràng biết Mạc Ngữ Phi là một con hồ ly ái mộ hư vinh lại ngoan độc vô tình, nhưng người nói “xin lỗi” lại là anh! Mạc Ngữ Phi đỏ hốc mắt, hắn liều mình nhẫn nhịn ý muốn khóc, cố tình tự nhiên vung tay lên, “Tốt, vậy thì quên đi.”

Xoay người muốn đi, Mạc Ngữ Phi nghe được Trầm Sở Hãn ở phía sau hắn nói: “Ngữ Phi, thượng lộ bình an.”

Mạc Ngữ Phi hóa thành đại hồ ly trắng chạy lên lầu.