Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 59: Ngoại truyện 2: Chuyện xưa phần 2




Edit: Gà

Từ Thư Quân nhanh chóng quay về, theo sau một nhóm học sinh sôi nổi.

Ny Ny lắc chân ngồi trên sofa xem phim hoạt hình. Nghe tiếng mở cửa thì chạy ra, không hề sợ sệt nói: “Chào anh chị ạ!”

Triệu Thính Khê và một vài cô gái đi đầu thấy dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu của Ny Ny thì thích không thôi, sờ cánh tay nhỏ nhắn của cô bé.

Từ Thư Quân xoa đầu Ny Ny: “Anh đâu?”

Ny Ny chậm rãi trả lời: “Học bài ạ.”

Từ Thư Quân cười, “Ừm, con đi xem phim đi.”

Ny Ny chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Bố ơi con có thể mặc váy đẹp không?”

Từ Thư Quân lạnh lùng nhìn cô bé. Cô bé lập tức im lặng chạy về ghế sofa.

Học sinh đến mang rất nhiều trái cây và quà, đặt hết trên bàn ăn, nam sinh mệt mỏi thở hổn hển.

Từ Thư Quân lau mồ hôi trên trán, cảm thán nói: “Trời càng ngày càng nóng, đi ra ngoài chút mà mồ hôi đầy người.”

Triệu Thính Khê cười hì hì tiếp lời: “Mồ hôi của thầy Từ không phải là mồ hôi, là nước hoa hồng nha.”

Dáng vẻ cô xinh xắn, cười lên rất duyên, dù biết cô hay độc miệng cũng không ai nỡ trách cứ. Từ Thư Quân cười chỉ cô: “Con bé này, miệng càng ngày càng ngọt.”

Triệu Thính Khê lắc đầu, giả vờ nói: “Không không không, em không giỏi ăn nói, em hơi nhạy cảm mấy chuyện xã giao lắm ạ.”

Lời vừa nói xong, mọi người đều bật cười khanh khách.

Thanh âm bên ngoài truyền hết vào thư phòng, bàn tay lật sách của Từ Thanh Xuyên thoáng ngừng lại, đọc một trang sách mãi chẳng hiểu nói gì.

Là thanh âm của cô gái tóc đuôi ngựa, anh có lẽ cũng nhạy cảm với thanh âm của cô, anh thầm nghĩ.

Từ Thư Quân bày trái cây đã gọt xong và quà vặt lên bàn trả rồi trò chuyện cùng đám học trò.

Hoàng Hạn bóc một quả vải bỏ vào miệng, “Thầy Từ ơi, thầy không dạy bọn em nữa nên trông thầy hiền hơn nhiều!”

Bình thường Từ Thư Quân rất hiền từ, nhưng cực kỳ nghiêm khắc với học sinh. Hiện tại trừ Triệu Thính Khê ra thì ai cũng không dám nói chuyện với ông.

Từ Thư Quân khẽ hất cằm với Hoàng Hạn: “Hay em về lớp 11 học lại nhé?”

Trái tim cậu run lên, vội cười che giấu, “Nào các bạn ơi, mình chụp với thầy Từ một tấm nha?”

Đề nghị này rất hay, các bạn học rối rít đồng ý.

Ny Ny nghe sắp chụp hình nên tuột xuống ghế sofa chạy lại ôm đùi Từ Thư Quân năn nỉ nói: “Bố ơi, Ny Ny cũng muốn chụp hình!”

“Tiểu Khê.” Từ Thư Quân cười ôm Ny Ny đặt lên đùi: “Vào thư phòng lấy máy ảnh giúp thầy, trên kệ sách ấy.”

“Vâng vâng!” Triệu Thính Khê đồng ý, nhanh chóng đến thư phòng.

Cô mở cửa phòng, bóng bình thiếu niên đột ngột rơi vào tầm mắt, người ấy đang cầm sách ngồi thẳng lưng bên bàn đọc sách.

Triệu Thính Khê không ngờ trong phòng có người, đôi mắt to tròn chớp chớp như chú nai con bị dọa sợ.

Người ấy mặc áo sơ mi trắng, cài đến nút trên cùng, lưng anh thẳng tắp, thân hình cao gầy đầy sức sống. Giống như dòng suối chảy ào vào lòng, mọi cái nóng bức của mùa hè đều tản đi mất.

Triệu Thính Khê nhìn anh chằm chằm, trong lúc nhất thời thất thần.

Từ Thanh Xuyên nghe tiếng động thì ngước mắt, anh chậm rãi giơ tay lên, ung dung vén tay áo. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cuộn tay áo, lộ ra cổ tay trắng gầy.

Triệu Thính Khê nuốt nước bọt.

“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

“Ừm.” Triệu Thính Khê giống như bị bỏ bùa, “À thầy Từ bảo em đến lấy anh đẹp trai.”

Từ Thanh Xuyên nhướng mày nhìn cô, trong mắt tựa như lộ ra vài vét hài hước.

Triệu Thính Khê hận không thể cắn đứt lưỡi mình, vội sửa lời: “Máy ảnh, thầy Từ bảo em lấy máy ảnh.” Giọng cô càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Từ Thanh Xuyên nhịn cười, chỉ lên kệ sách, “Nó ở kia.”

“Vâng vâng!” Triệu Thính Khê lập tức quay đầu, nghiêm túc tìm máy ảnh. Do kệ sách quá cao, cô cố gắng hai lần, vất vả lắm mới kéo máy ảnh đến trước kệ.

A a a a a a a!!!

Tại sao có thể mất mặt trước anh đẹp trai như vậy!!

Ngay lúc cô lúng túng muốn độn thổ tại chỗ, cánh tay dài của người bên cạnh duỗi ra, máy ảnh được cầm xuống vững vàng.

“Cẩn thận.” Anh đưa máy ảnh cho cô, khẽ cười với cô một cái.

Đầu óc Triệu Thính Khê trống rỗng lần nữa.

Cô mờ mịt quay về phòng khách, Hoàng Hạn vội nói: “Khê Khê cậu chậm quá, tớ chờ sắp ngủ đến nơi luôn rồi.”

Triệu Thính Khê “hừ” một tiếng, thở phì phò nói: “Có gan thì cậu đi lấy đi!”

Từ Thư Quân vỗ trán: “Ôi, thầy quên máy ảnh để trên cao, không nên để Tiểu Khê đi lấy.” Ông ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Cháu thầy ở thư phòng, nó không lấy giúp em à?”

Triệu Thính Khê nhỏ giọng nói: “Vâng, anh ấy lấy giúp em ạ.”

Từ Thư Quân cười: “Thầy bảo mà! Đúng rồi, nghỉ hè có rảnh các em đến nhà thầy chơi, kỳ nghỉ này cháu thầy ở lại đây, nó là sinh viên đại học C, các em có thể thảo luận bài học.”

“Oa, đại học C!” Mọi người không ngừng hâm mộ.

“Tiểu Khê.” Sầm Tịnh quan sát Triệu Thính Khê, hỏi: “Cậu không sao chứ, làm gì mà mặt đỏ vậy?”

“Không sao, không sao cả.” Triệu Thính Khê lấy tay quạt, “Tớ….hơi vội.”

Sầm Tịnh: “???”

Rời khỏi nhà thầy Từ đã là xế chiều.

Hoàng Hạn nhỏ giọng thì thầm với Sầm Tịnh: “Khê Khê gặp chuyện gì thế, cả người cứ thơ thẩn, như say rượu ý.”

Sầm Tịnh suy tư: “Tớ không biết, mặt cậu ấy đỏ cả lên, có phải bị bệnh gì không?”

Hoàng Hạn trừng mắt, “Thật à? Cảm nắng hả?”

Hai người đi lên, thấy Triệu Thính Khê cúi đầu cười thẹn thùng.

Hoàng Hạn, Sầm Tịnh: “…”

“Khê Khê, có bệnh sớm trị sớm khỏi.” Hoàng Hạn nghiêm túc nói.

Triệu Thính Khê đánh tay cậu, bèn giả vờ tức giận rồi trở nên thần bí: “Tớ nói cho các cậu biết, TỚ! YÊU! RỒI!”

Hoàng Hạn và Sầm Tịnh muốn rớt cằm.

Triệu Thính Khê tựa như phát hiện bảo vật vui vẻ nói: “Là cháu của thầy Từ đó, trời ạ, đẹp trai phết!”

Hoàng Hạn gãi gãi đầu: “Yêu? Tớ không tin, sao nhanh vậy được?”

Sầm Tịnh cũng nói: “Đúng thế, hai người quen biết từ trước hả?”

Triệu Thính Khê xùy một tiếng, “Hai cậu nói gì vậy, ý tớ là tớ muốn yêu đương, tớ sẽ theo đuổi anh trai nhỏ đó.”

“Haiz!” Hoàng Hạn thở dài, “Hóa ra cậu yêu đơn phương người ta!”

Kết quả bị đánh một cái, cậu xoa cánh tay hỏi: “Này, anh trai nhỏ kia mặt mũi thế nào mà câu hồn cậu luôn vậy?”

Triệu Thính Khê híp mắt, “Anh ấy à, sạch sẽ lịch sự, rất quý phái…” Cô cười nhảy bật một cái, nhớ đến ai kia không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Hoàng Hạn không hiểu nổi, nhìn cô như đang nhìn quái vật.

Sầm Tịnh nhỏ giọng hỏi: “Khê Khê, cậu biết tên người ta không?”

Triệu Thính Khê thoáng dừng chân, “Chết, quên hỏi.”

Hoàng Hạn ở bên cạnh cười đau bụng.

Triệu Thính Khê kéo tóc, “Nếu hỏi thầy Từ thì không hay lắm.”

Sầm Tĩnh yên lặng gật đầu.

“Tính xem.” Triệu Thính Khê cười lên, “Mặc kệ, khi nào có cơ hội sẽ hỏi.”

“Đúng rồi.” Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, “Tớ nhớ đàn chị Tiểu Tuyết ở đại học C đúng không?”

” Ừ.” Sầm Tĩnh nghiêm túc gật đầu.

“Không phải chứ?” Hoàng Hạn bĩu môi: “Cậu định làm gì đàn chị Tiểu Tuyết hả?”

Triệu Thính Khê hừ một tiếng: “Cậu không cần lo!”

Về đến nhà, Triệu Thính Khê mặt dày hỏi thăm số điện thoại mới của chị Tiểu Tuyết.

Khi học cấp ba Triệu Thính Khê tham gia dàn hợp xướng của trường hai năm, chị Tiểu Tuyết là hát chính trong nhóm, xinh đẹp lại dễ gần, mỗi lần kết thúc giờ tập đều chỉ thêm cho cô.

Triệu Thính Khê gọi điện cho đàn chị: “Chị Tiểu Tuyết ơi, em là Khê Khê đây.”

Đàn chị nhanh chóng nhận ra giọng cô, hai người trò chuyện một lúc thì Triệu Thính Khê hỏi: “Chị ơi, nghe bảo chị học ở đại học C, em muốn hỏi vài chuyện ở đó ạ.”

Ừm, theo đuổi con trai đầu tiên phải tìm điểm chung. Triệu Thính Khê định ra tay từ đại học C.

Đàn chị suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đại học C là đại học tổng hợp, có 4 cơ sở ở Dần Thành, trong trường có 32 khoa trực thuộc, trong đó ngành thiên văn thuộc khoa vật lý là chuyên ngành đứng đầu cả nước…”

Bàn tay nghịch gấu bông của Triệu Thính Khê thoáng dừng, “Khoan đã chị ơi, em hỏi cái đó.” Cô cười hì hì: “Em muốn biết ở đại học C có người hay chuyện gì nổi bật không? Gần đây em có quen một người bạn, muốn tìm điểm chung để trò chuyện với người ấy ạ.”

“Vậy à.” Đàn chị cười dịu dàng: “Chị tưởng em định thi vào đây!” Cô ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Đại học C có hồ nhân tạo rất nổi tiếng, diện tích bằng 4 lần trường cấp 3 của chúng ta, giữa hồ xây cầu có mái che bắt dài từ nam qua bắc, phong cảnh cực kỳ đẹp.”

Triệu Thính Khê một lòng ghi nhớ, “Còn nữa không ạ?”

Đàn chị suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Những người có tiếng tăm trong trường thì sao?

“Được ạ được ạ.”

Đàn chị nói: “Giáo sư Lương khoa lý về hưu được trường giữ lại công tác tiếp, vợ của thầy lo cho sức khỏe của thầy nên ngày nào cũng đến trường cùng thầy. Giáo sư Lương giảng bài trên bục, vợ thầy ngồi bên dưới ôm bình giữ nhiệt cười hạnh phúc lắng nghe.”

“Oa!” Triệu Thính Khê chua ê răng, “Tình yêu thần thánh quá!”

Đàn chị cười: “Đôi lúc vợ của thầy ấy còn cho ý kiến, bảo tiết đó thầy giảng khó hiểu, buộc giáo sư phải giảng lại.”

Triệu Thính Khê bật cười.

Đàn chị nói thêm: “Đúng rồi, mấy ngày trước ở trường chị có một đàn anh năm ba khoa thiên văn học đạt giải thưởng quốc tế lớn đó, băng rôn đỏ treo khắp trường cả tuần. Đàn anh là nhân vật quan trọng trong trường, người vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhận thưởng mỏi tay, khiến đám con gái chết mê chết mệt.”

Triệu Thính Khê nhanh chóng nhớ kỹ, “Vâng vâng, chị ơi, đàn anh đó tên gì ạ?”

“Từ Thanh Xuyên, Từ trong hai người, Thanh trong trong suốt, Xuyên trong Tứ Xuyên.” Đàn chị nói.

“Từ Thanh Xuyên.” Triệu Thính Khê nghiêm túc nhớ.

Ừm, anh trai nhỏ nghiêm túc đọc sách ở nhà thầy Từ hẳn là một người giỏi giang.

Trò chuyện học hành với người học giỏi, nhất định anh sẽ hứng thú lắm.

Triệu Thính Khê cảm thấy mình cực kỳ thông minh.