Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 56




Edit: Gà

Nắng ban mai len qua khe hở rèm cửa rọi vào phòng, Triệu Thính Khê mệt mỏi mở mắt ra, vừa nhúc nhích là cả người đau nhức không thôi.

Cô chép miệng nghiêng đầu nhìn phần giường trống không bên cạnh. Thầm khen thân thể ai kia khỏe ghê.

Cô chậm rãi ngồi dậy, chăn trượt xuống.

Cửa phòng bị đẩy ra, Từ Thanh Xuyên vừa vào đã thấy dáng vẻ lim dim buồn ngủ của Triệu Thính Khê, hai cánh tay thon nhỏ chống bên hông, mảnh da thịt trắng nõn trước ngực có vài vết đỏ.

Anh cúi đầu lộ ra hai vành tai ửng đỏ.

Triệu Thính Khê bị âm thanh mở cửa dọa sợ tỉnh cả ngủ, cô bỗng kéo chăn lên cao che chắn cơ thể của mình.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Từ Thanh Xuyên khẽ ho: “Khê Khê, anh đã mua bữa sáng về, em ra ăn chút nhé.”

“…Ừm.” Trong chăn phát ra âm thanh yếu ớt.

Triệu Thính Khê chậm rì rì đi ra phòng ăn, trên bàn bày rất nhiều món, cháo gan heo, pudding đường đỏ, nước ép ngô và táo đỏ….

Từ Thanh Xuyên sờ mũi rồi thấp giọng nói: “Anh xem trên mạng nói những món này bổ huyết, hôm qua không phải em…” Anh ngập ngừng không nói nên lời, đặt bát cháo trước mặt cô, “Nếm thử xem.”

Triệu Thính Khê: “…”

Trời ạ, cô cũng chưa đến kỳ kinh nguyệt mà!!!

Vả lại đang là ban ngày ban mặt, đừng nhắc đến tối hôm qua nữa!!!

Cô múc mọt thìa cháo bỏ vào miệng, mềm đặt, không tanh, vị vừa ăn, biểu cảm bối rối thay bằng hưởng thụ, cô lại múc thêm một muỗng pudding.

Từ Thanh Xuyên múc cho mình một bát cháo trắng, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Thân thể của em….có không thoải mái ở đâu không?”

Ngụm cháo Triệu Thính Khê đang ăn nghẹn lại, cô ho khan liên tục.

Từ Thanh Xuyên bị dọa vội vuốt lưng giúp cô.

Cô ho một lúc lâu rồi khoát tay ý bảo mình ổn.

Từ Thanh Xuyên khẽ thở dài. Hai người nhìn nhau bèn bật cười.

Anh ôm cô vào lòng, vòng tay qua eo cô, tựa đầu lên lưng của cô.

Đây là người của anh, vợ hàng thật giá thật.

Từ Thanh Xuyên thỏa mãn cười, hỏi: “Khê Khê, em muốn nhận quà sinh nhật gì?”

Triệu Thính Khê giật mình, sắp đến sinh nhật cô rồi. Cô phấn khích ngồi thẳng lưng, bật thốt lên: “Muốn túi xách của hãng K!”

Dòng sản phẩm của hãng K thuộc hàng quốc tế cao cấp, giá một cái túi xách bằng thu nhập một năm của biết bao nhiêu người. Ông chủ của công ty phim ảnh chắc chắn không để tâm đến chút tiền này. Chẳng qua túi xách ở đây đều là sản phẩm giới hạn, muốn mua được một cái thật sự rất khó khăn.

Quả nhiên ông chủ không thèm chớp mắt lấy một cái: “Chỉ cần một cái thôi sao?”

Triệu Thính Khê gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng!”

Sau khi ăn xong, Từ Thanh Xuyên lái xe đến trường. Triệu Thính Khê cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu mới đăng một tin lên Weibo, đây là lần đầu cô đáp lại tin tức bị tung ra lần trước.

Không phải bạn trai, là chồng.

Cô nàng sấp trên giường, hai chân bắt chéo tùy ý lắc lư. Tin này đăng lên Weibo chắc chắn sẽ vô cùng hot trên mạng, cô tinh nghịch giơ tay lên đếm: “Một, hai…”

Chưa đếm đến ba chợt chuông điện thoại vang lên nhưng là một dãy số xa lạ.

Triệu Thính Khê nhíu mày một cái, cúp máy

Bên kia gọi lại lần nữa.

Cô cúp máy tiếp.

Không lâu sao điện thoại hiện lên một tin nhắn ngắn gọn: Tôi là Sầm Tịnh.

Triệu Thính Khê ngồi bật dậy, gọi lại: “Cậu là Sầm Tịnh hả?”

Giọng nói đầu dây bên kia lạnh lùng: “Là tôi, cậu có rảnh không, ra ngoài gặp chút nhé?”

Mấy ngày gần đây Triệu Thính Khê không có lịch trình nên đồng ý ngay.

**

Đúng như dự đoán, trên mạng thật sự bùng nổ. Triệu Thính Khê vừa đăng tin lên Weibo thì lập tức tin đó nhảy lên hot search.

Fan cảm xúc dâng trào thét gào, có người nói mình thất tình, có người thoát fan, cũng có một vài người chúc phúc.

Dương Hà đã từng cố gắng che giấu giúp Triệu Thính Khê, Đới Phi, Phúc Tuấn Hi: “?????”

Hóa ra họ không chỉ bảo vệ một câu chuyện tình mà còn bảo vệ cả một câu chuyện hôn nhân. Hình tượng bản thân  lập tức sáng chói trong mắt!

Tin tức này treo trên hot search rất lâu. Theo sau là tiêu đề “Chồng của Triệu Thính Khê”.

Có người tìm ra được thân phận giáo sư của Từ Thanh Xuyên ở đại học C, kèm những hình ảnh chụp được khi quay show Khai Giảng.

Nữ thần gả cho một giáo viên bình thường, dường như đang hạ thấp bản thân. Nhiều fan không tiếp nhận nổi, luôn nói không xứng. Các tài khoản nổi tiếng và account marketing ăn theo để tăng độ hot, tin tức thật giả tràn lan, nhất thời internet sục sôi.

Dương Tuyết Hội kinh ngạc, nữ thần của mình và thầy kết hôn! Nói cách khác sau này nữ thần chính là sư mẫu nha!

Nếu đổi thành người khác có lẽ Dương Tuyết Hội sẽ đau lòng chết mất, người này là thầy Từ khiến cô cảm thấy hơi bị ngon.

Thầy Từ là ai, là ánh sáng chiếu rọi ở đại học C! Đẹp trai trẻ tuổi, học rộng tài cao, là mộng tưởng của biết bao nhiêu giáo viên nữ và sinh viên!

Phong lưu tài tử tiếu giai nhân, Dương Tuyết Hội tự bổ não thêm một triệu chữ.

Fan only sau cùng không còn only nữa.

**

Sầm Tịnh hẹn gặp ở một quán trà, nơi này có phong cách khá đẹp, tính riêng tư rất tốt.

Lúc Triệu Thính Khê đền thì Sầm Tịnh đã chờ trong phòng bao. Hôm nay cô ta mặc chiếc váy mới ra của thương hiệu nào đó, giá cả không rẻ, túi xách để bên cạnh không phải mặt hàng mà người lao động phổ thông có thể mua được.

Gặp lại bạn cũ, tâm trạng Triệu Thính Khê vui vẻ, cô cười ngồi xuống, không khỏi cảm thán: “Ở đây khá đẹp, mau để tớ xem đây có phải Tịnh Tịnh của chúng ta không?”

Sầm Tịnh nghe thế thì ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cô, “Chỉ mình cậu cứu giúp tôi, tôi sẽ không thể có tương lai à?”

Nụ cười trên mặt Triệu Thính Khê cứng đờ, không hiểu rõ cô ta có phải đang nói đùa không, ánh mắt sắc bén của cô ta khiến cô cực kỳ khó chịu. Sầm Tịnh không chỉ có phong cách ăn mặc hoàn toàn khác với thời đi học, ngay cả tính  trầm lặng cũng trở nên dữ dằn.

Bây giờ thử thay đổi suy nghĩ hai người đã lâu không gặp, thay đổi ít nhiều là điều hợp lý. Triệu Thính Khê hỏi: “Ngày hôm qua chắc cậu nhận ra tớ, tại sao phải bỏ đi? Tớ tìm thật lâu nhưng không lấy được phương thức liên lạc của cậu.”

Sầm Tịnh thuần thục gọi một bình trà, không đáp lời cô.

Triệu Thính Khê hít sâu một hơi, hỏi: “Tiểu Tịnh, năm đó đột nhiên tớ đi làm cậu giận lắm đúng không? Tình hình khi đó rất éo le, mẹ tớ gặp tai nạn, tớ phải gặp bà ấy ngay. Hồi ở nước ngoài tớ liên lạc với cậu rất nhiều lần, cậu không nhận được tin của tớ hả?”

“Tôi không có điện thoại, cũng không có máy tính, tôi nhận tin của cậu thế nào?” Sầm Tịnh cười cười, nói tiếp: “Nhưng không sao hết, đã qua cả rồi. Bây giờ cậu thế nào, ở cùng Từ Thanh Xuyên?”

Triệu Thính Khê mấp máy môi: “Ừm, sau khi về thì gặp lại anh ấy.”

Sầm Tịnh nói nhỏ: “Anh ta thật sự nhớ mãi không quên cậu, năm đó đã thế, bây giờ vẫn vậy.”

Triệu Thính Khê cau mày.

Năm đó mọi người ở Huyện Vị đều biết cô theo đuổi Từ Thanh Xuyên, còn anh không hề có tình cảm với cô. Ngay cả bản thân cô cũng quên anh thật sự từng đồng ý lời tỏ tình của mình.

“Tiểu Tịnh, cậu có ý gì? Sao cậu biết được anh ấy nhớ mãi không quên tớ?” Cô hỏi.

“Nếu không phải sau khi cậu đi anh ta như chó nhà có tang, thì tôi còn không biết anh ta có ý với cậu đâu!” Sầm Tịnh nhấp một ngụm trà, cười nhìn cô: “Cho nên tôi đã đi tìm anh ta, rồi nói với anh ta cậu chỉ hứng thú trong quá trình chinh phục con trai thôi, một khi đã có được sẽ không còn cảm thấy mới mẻ nữa, anh ta cũng không ngoại lệ, cậu biết không lúc đó biểu cảm của anh ta cực kỳ xuất sắc.”

Triệu Thính Khê không thể tin nổi: “Tiểu Tịnh, cậu đang nói gì vậy?” Cô đứng dậy quá gấp nên ly trà bị đổ, nước chảy đầy bàn. Hơi nóng bốc lên quanh hai người, Triệu Thính Khê không nhìn rõ nét mặt Sầm Tịnh.

Cô thở hổn hển, nghiêm nghị chất vấn: “Tại sao cậu nói với anh ấy như thế? Cậu biết rõ tôi không phải là người như vậy mà!”

“Tại sao? Cậu nói xem tại sao?” Sầm Tịnh lạnh lùng nhìn cô, “Triệu Thính Khê cậu đừng bày ra dáng vẻ ngây thơ chỉ sợ cả thế giới không biết, tôi ghét nhất cái này. Cậu thật sự xem tôi là bạn tốt à? Cậu chỉ thiếu một người làm nổi bật vẻ xinh đẹp, giàu có của cậu lên thôi. Cái gì mà cậu, tôi và Hoàng Hạn là tam giác sắt, tôi vừa vào nhà vệ sinh thì hai người các cậu đã ra ngoài ăn cơm.”

“Là vì quán ăn ngoài trường rất đắt…” Triệu Thính Khê đỏ mắt giải thích.

“Đúng, hai cậu sợ tôi không có tiền, sợ chạm đến tự ái của tôi! Nhưng hai cậu có biết chỉ vì đi ăn một bữa với mấy người nên cả tuần tôi chỉ ăn mỗi ngày một bữa không?”

Sầm Tịnh cười, “Triệu Thính Khê, tôi cần cô đồng cảm chắc? Nhà tôi ra nông nỗi đó cậu biết do ai hại không?”

Bàn tay Triệu Thính Khê run rẩy, hoang mang nhìn cô ta, “Ý cậu là sao? Ai hại?”

“Dĩ nhiên cậu không biết rồi, cả nhà cậu bảo vệ cậu tốt thế kia mà, sao cậu biết được.”

Sầm Tịnh cười giễu, giọng nói cô ta lạnh lẽo, ánh mắt bị đau thương vây khốn.

“Cuối năm học lớp 6 trường tổ chức buổi lễ tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm nói mỗi bạn đều phải mang giày trắng nhưng tôi không có. Công xưởng chỗ bố mẹ tôi đang làm nợ lương mấy tháng rồi, cả nhà tôi phải dựa vào một mình ông nội nhặt rác để trang trải cuộc sống hàng ngày. Nhưng tôi vẫn xin bố mua cho đôi giày trắng, ông ấy không đồng ý, tôi đã khóc cả đêm. Tôi không ngờ vì đôi giày trắng đó khiến cả gia đình của tôi đều gặp biến cố. Vì để có tiền mua giày cho tôi bố đã đi ăn cướp. Thế rồi bị bố của cậu, cái người cả ngày đều nằm mơ muốn làm cảnh sát bắt được. Bố tôi già cả như vậy quỳ xuống cầu xin đều vô ích.” Sầm Tịnh cười thê lương, “Các người đã được như ý nguyện, bố tôi vào tù, mẹ tôi thì đi theo người khác, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi và ông nội già yếu.”

“Triệu Thính Khê, có phải cậu đắc ý lắm hay không? Có cảm thấy mình rất lương thiện, giúp đỡ tôi. Tôi nói cho cậu biết tất cả những thứ đó đều là cậu nợ tôi! Cả nhà của cậu đều nợ tôi!” Sầm Tịnh cười lớn, tiếng cười hoàn toàn không phù hợp với quần áo đắt tiền trên người cô ta, “Tôi không hề muốn cậu vui vẻ, tôi muốn khiến cho người cậu thích hận cậu, các người sẽ gặp phải báo ứng, giống như ông bố chết sớm của cậu ấy!”

Triệu Thính Khê cầm ly trà hất vào mặt cô ta, mặt cô trắng bệch, thân thể không ngừng run lên, “Sầm Tịnh, nếu cậu đã hận tôi tại sao còn muốn làm bạn với tôi, cậu dối trá như vậy không mệt sao?”

Sầm Tịnh vẫn cười như cũ, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.

Cả người Triệu Thính Khê giống như bị rút hết sức lực, cô lấy tiền trong túi xách ra đặt lên bàn, “Sau này chúng ta không cần gặp nữa.” Dứt lời cô bèn ra khỏi phòng bao.

Sầm Tịnh im lặng ngồi trong phòng bao một lúc lâu, cô ta chậm rãi lấy hai tay che mặt, bả vai không ngừng run rẩy.

Từ nhỏ điều kiện gia đình đã không tốt, cô ta vừa nhạy cảm lại hèn nhát, không dám nói chuyện với ai, càng không có người nào nguyện ý làm bạn với cô ta.

Nhưng cô ta sẽ vĩnh viễn không thể nào quên cái ngày mưa dầm hôm ấy, cô ta bị một đám nam sinh chặn ở góc tường cười nhạo, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, sáng rỡ như ánh mặt trời, từ đâu bước đến, đuổi hết những kẻ đang bắt nạt cô ta đi.