Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 48




Edit: Gà

Từ Nhã Văn lạnh nhạt liếc nhìn hai người trong phòng sau đó đi ra phòng khách.

“Bị mẹ anh thấy rồi.” Triệu Thính Khê ló đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt như đưa đám: “Thầy Từ ơi em xong đời luôn.”

Từ Thanh Xuyên thong thả cài nút áo giúp cô, “Chúng ta hợp pháp, sợ gì? Vả lại…” Anh nhìn váy ngủ rơi bên góc giường, “Chúng ta vẫn chưa kịp làm gì cả.”

Vào lúc này còn tâm trạng đùa giỡn với cô, Triệu Thính Khê vỗ vai anh, che mặt nói: “Mặc kệ, em không còn mặt mũi nào gặp người ta.”

Từ Thanh Xuyên xoa đầu cô, trấn an nói: “Không sao đâu, em ở trong phòng đi, anh ra ngoài gặp bà ấy.”

Anh vừa ra khỏi phòng ngủ thì bị Từ Nhã Văn hung hăng đánh một cái, “Mẹ dạy con thế nào, con với con gái người ta làm gì trong phòng!”

Từ Thanh Xuyên xoa xoa cánh tay, kéo Từ Nhã Văn ngồi xuống ghế sofa, “Mẹ ơi, cô ấy là vợ của con, chúng con làm gì đều hợp pháp hết.”

Sắc mặt Từ Nhã Văn lạnh xuống, “Vợ con? Con kết hôn khi nào mẹ còn chẳng biết? Nếu chú Tưởng không nói mẹ nghe thì con định lừa mẹ đến khi nào?”

Từ Thanh Xuyên khẽ thở dài, “Mẹ à, con đã xử lý việc này không thỏa đáng. Nhưng con cũng có nỗi khổ riêng, lúc chúng con đăng ký kết hôn thì tình cảm vẫn chưa ổn định, con chỉ muốn chờ đến lúc chín mùi sẽ nói với cả nhà.”

“Khổ tâm gì? Mẹ thấy con muốn học tiền trảm hậu tấu giống Từ Thư Quân thì có.” Từ Nhã Văn nhắc đến em trai thì tâm tình bỗng kích động lên: “Nó không dạy con được cái gì hay cả, bản thân cắt đứt với gia đình, ngay cả khi ông ngoại con mất cũng không về, chẳng lẽ nó muốn con trai mẹ cũng giống nó à?!”

Từ Thanh Xuyên biết cậu là nỗi lo của mẹ, bao nhiêu năm nay hai chị em vẫn không liên lạc với nhau. Cậu tuân thủ lời cam kết không bước nửa bước vào nhà họ Từ lần nào nữa, mẹ thì trách cậu khi bố qua đời cũng không chịu về.

“Mẹ bình tĩnh lại ạ.” Từ Thanh Xuyên vuốt lưng Từ Nhã Văn, ôn tồn an ủi và giải thích: “Con và cậu khác nhau, con sẽ không bỏ nhà đi, càng không bỏ mẹ.”

Từ Nhã Văn trừng mắt với anh: “Hai người khác nhau chỗ nào? Chẳng phải đều không chịu nghe lời người nhà, tùy tiện kết hôn với phụ nữ ở ngoài! Mẹ hỏi con, con đã đến nhà họ Tưởng nói bậy cái gì?”

Từ Thanh Xuyên nói: “Con không nói bậy, con chỉ đến thăm chú Tưởng, sẵn tiện nhắc nhở một vài người rằng vợ của Từ Thanh Xuyên con không phải ai muốn bắt nạt cũng được.”

Từ Nhã Văn hít sâu một hơi, sự giáo dưỡng xưa nay không cho phép bà khóc lóc om sòm, bà gật đầu liên tục, “Được lắm, con lớn rồi, có chủ kiến. Để mẹ xem bản lĩnh của con lớn chừng nào, mẹ nói cho con biết, hôn nhân của con không có sự đồng ý của mẹ thì không thể thành.”

Từ Thanh Xuyên nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Mẹ, con đã trưởng thành, hôn nhân của con chỉ cần vợ con đồng ý, không liên quan đến người khác.”

Từ Nhã Văn nóng giận chỉ vào Từ Thanh Xuyên nói: “Được, vậy con làm như Từ Thư Quân đấy, đừng về nhà nữa!” Nói xong bà đứng dậy rời đi.

Từ Thanh Xuyên xoa trán, đi theo sau, “Mẹ, con vĩnh viễn là con trai của mẹ, con sẽ không bao giờ rời bỏ gia đình mình.”

Từ Nhã Văn nghe anh nói thế thì dừng bước, đứng yên không nói lời nào. Từ Thanh Xuyên tiến lên, lắc lắc cánh tay của bà: “Mẹ bình tĩnh nghĩ lại đi ạ, vài ngày nữa con dẫn Khê Khê về nhà ra mắt bố mẹ.” Anh dừng một chút rồi nói thêm: “Còn nữa, con đã kết hôn rồi, lần sau mẹ đến có thể báo con trước được không, đừng trực tiếp xông vào thế này nhé?”

Từ Nhã Văn tức giận hất tay anh ra, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Từ Thanh Xuyên đứng trên lầu nhìn Từ Nhã Văn lên xe mới quay về phòng.

Triệu Thính Khê đã dọn dẹp gọn gàng, đang ngơ ngác ngồi trên giường.

Từ Thanh Xuyên ôm vai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Khê Khê?”

Triệu Thính Khê ngước nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Có phải mẹ của anh không thích em không?”

Từ Thanh Xuyên vuốt ve khuôn mặt cô: “Mẹ anh chưa hiểu em, nếu anh bảo bà ấy rất thích em thì đang gạt em, có đúng không nào?”

Triệu Thính Khê nghĩ ngợi cảm thấy anh nói phải, cô khẽ gật đầu nhưng vẫn lo lắng: “Mẹ anh không muốn chúng ta bên nhau sao? Em nghe được vài lời lúc anh và bà ấy nói chuyện.”

Từ Thanh Xuyên không muốn giấu cô, anh ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay của cô, “Chuyện của cậu anh gây ảnh hưởng đến mẹ anh rất lớn, tình huống của chúng ta gần giống với cậu anh khi đó, nên trong lúc nhất thời mẹ anh chưa thể tiếp nhận nổi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, Khê Khê, em biết chuyện của cậu anh chứ?”

Triệu Thính Khê đã từng nghe Vệ Ưu Tuyền kể, cô gật đầu.

Anh siết chặt tay cô hỏi: “Em tin anh không? Anh sẽ xử lý tốt chuyện gia đình.”

Triệu Thính Khê cắn môi dưới, nặng nề gật đầu. Anh nói gì cô cũng nguyện tin.

Sau nhiều năm không có chốn về thì giờ đây cô đã có được, dù tương lai có chông gai thế nào chỉ cần được nắm tay anh cô sẽ không sợ điều gì.

Giao thừa đến, Dần Thành lại bắt đầu có tuyết rơi.

Hôm ấy Triệu Thính Khê dậy thật sớm, dọn dẹp nhà rồi ra phòng khách đánh thức Từ Thanh Xuyên.

Anh buồn cười nhìn cô: “Sao em dậy sớm vậy?”

Triệu Thính Khê cười đáp: “Hôm nay là giao thừa đó, anh mau dậy còn về nhà cùng ăn cơm tất niên với bố mẹ.”

Từ Thanh Xuyên khều mũi cô: “Vẫn là em chu đáo, chờ anh rửa mặt xong thì chúng ta đi.”

Côn khó xử nhìn anh, nhỏ giọng nói: “À…. Hôm nay em có buổi chụp ảnh quảng cáo, nên…không thể về nhà cùng anh được.”

Từ Thanh Xuyên cau mày, “Giao thừa rồi còn chụp ảnh quảng cáo gì chứ?”

Cô nhún vai, đáng thương nói: “Nghệ sĩ tụi em cực lắm, trước kia em đều thế này, lịch trình dày đặc, ngày lễ tết cũng không được nghỉ.”

Từ Thanh Xuyên đau lòng xoa đầu cô, “Khi nào xong thì gọi anh đến đón nhé.”

“Vâng ạ!” Triệu Thính Khê vui vẻ đồng ý.

Hai người ăn qua loa bữa sáng rồi cùng ra ngoài.

Từ Thanh Xuyên muốn đưa cô đến studio nhưng bị Triệu Thính Khê từ chối, “Ôi trời! Anh mau về nhà ăn tết đi, em tự bắt xe được mà.”

Từ Thanh Xuyên không ép được cô nên đành lái xe rời đi.

Triệu Thính Khê nhìn bóng chiếc xe biến mất ở cuối đường, hai vai cô gục xuống. Cô chán nản đá bông tuyết trên nền đất, rồi đi đến trung tâm mua sắm gần đó.

Trước cửa trung tâm giăng đèn lồng và hoa, mang không khí ngày tết. Người đến đây rất nhiều, mọi người đi theo tốp, trong tay cầm rất nhiều túi mua hàng, ai cũng chuẩn bị cho đêm ba mươi.

Triệu Thính Khê đi lang thang không mục đích ở trung tâm mua sắm, bài nhạc mừng năm mới vang lên bên tai khiến cô đau đầu.

Cô tìm một quán cà phê để ngồi rồi gọi cho bà nội. Chắc bà nội đang rất bận, tốc độ nói rất nhanh: “Nhóc con, con đã chuẩn bị xong cả rồi à? Cùng về ăn tết với nhà Tiểu Từ hả?”

“Vâng.” Triệu Thính Khê nói: “Bọn con đang đi mua ít đồ, chút nữa sẽ đến nhà anh ấy luôn. Bà và ông nội vẫn khỏe chứ ạ?”

Dương Thục Cầm bật cười, “Vậy thì tốt, chú thím và Tiểu Thần có qua bên này đón tết…”

Bà ấy chưa nói hết thì điện thoại bị Triệu Cảnh Thần cướp đi, “Chị ơi!” Cậu nói cười vui vẻ, “Chị và thầy Từ bên nhau thật sao? Chị đưa điện thoại cho em gặp thầy Từ với, em muốn chúc mừng năm mới thầy ấy!”

“Em khỏe là vui rồi, bọn chị mua đồ đây, anh ấy làm gì có thời gian nghe em chúc tết!” Triệu Thính Khê hung dữ nói.

“Quá nhỏ mọn!” Triệu Cảnh Thần hừ một tiếng, bên kia vang lên tiếng của thím: “Tiểu Thần ơi Tiểu Thần, con lấy dép giúp mẹ với!”

Triệu Cảnh Thần đáp một tiếng rồi vội nói: “Chị làm gì làm đi, em không nói chuyện với chị nữa, bụng mẹ em lớn rồi nên đi lại khó khăn, em phải qua xem chút!”

Cúp máy, nụ cười của Triệu Thính Khê vẫn còn trên môi, bốn phía an tĩnh hẳn, bên trong quán cà phê chỉ còn lại vài nhân viên đang làm việc.

Cô sờ ly cà phê nguội lạnh, hoàn toàn không thèm uống. Ra khỏi quán cà phê, tuyết bên ngoài rơi khá dày. Cô nghịch tuyết một lúc, giày đã bị thấm ướt, trên hàng mi cũng đọng lại chút nước.

Cô thở dài, đón xe về nhà.

Trong nhà rất ấm, sau khi tắm nước ấm và thay quần áo sạch, cô vùi mình trên ghế sofa

xem tivi.

Chương trình rất sôi động, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ, các lọ hoa trong nhà được cô cắm đầy hoa để đón năm mới. Tất cả đều mang không khí tết rộn ràng, nhưng chỉ mình cô lẻ loi một mình.

Chắc thầy Từ đang ăn cơm tất niên với bố mẹ, hoặc đang xem tivi, hay ở ngoài đốt pháo nhỉ? Triệu Thính Khê lấy điện thoại ra xem, có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới của mọi người, cô vẫn chưa phục hồi được tâm trạng nên xem qua rồi tắt máy.

Lúc cô đang mơ màng ngủ trên sofa thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Nhất Vạn sủa một tiếng rồi chạy ra phía cửa.

Triệu Thính Khê lập tức bừng tỉnh, cô chạy chân trần ra theo.

Trên tóc Từ Thanh Xuyên còn vương lại vài bông tuyết, anh cầm một cái túi, hơi khom người nhìn vào trong.

Hai mắt Triệu Thính Khê bất chợt nóng lên, cô bước lên ôm chầm lấy cổ anh.

Từ Thanh Xuyên vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Cô bé ngốc!” Anh đặt túi xuống, ôm cả người cô lên, vừa đi vào phòng khách vừa trách: “Trời lạnh thế này còn không biết mang dép vào sao?”

Triệu Thính Khê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em chạy gấp quá nên quên.”

Từ Thanh Xuyên đặt cô lên sofa, gõ trán cô một cái, lấy hai cái hộp ra khỏi túi và một cái mũ đỏ.

Mở hộp ra thì thấy bên trong đựng sủi cảo.

Lúc này Triệu Thính Khê mới thấy đói, cô chớp mắt vô thức nuốt nước bọt.

Từ Thanh Xuyên cười, đưa đũa cho cô: “Tranh thủ ăn khi còn nóng!”

Triệu Thính Khê gắp một cái bỏ vào miệng, rồi cười cong cả mắt, “Anh mua ở đâu vậy? Ngon lắm ạ!”

Từ Thanh Xuyên: “Dì giúp việc ở nhà gói, lúc anh chuẩn bị đi thì mẹ bảo anh mang về.”

Động tác gắp đũa của Triệu Thính Khê khựng lại, sau đó vui vẻ cắn một cái. Cô nhìn cái mũ đỏ thì tò mò hỏi: “Đây là gì ạ?”

“Trên đường về anh mua đó.” Từ Thanh Xuyên nói: “Anh nhìn thấy người lớn trong nhà mua cho bé con nên anh cũng muốn cho bé con nhà anh đội.”

Ai là bé con! Triệu Thính Khê đỏ mặt tránh né ánh mắt của Từ Thanh Xuyên, cô cầm mũ lên đội. Mũ đỏ nổi bật trên nền da trắng như tuyết của cô, cô tinh nghịch nghiêng đầu, cục bông nhỏ trên mũ cũng nghiêng theo.

Từ Thanh Xuyên nhìn cô cười vui vẻ.

Thật ra cô không có lịch chụp ảnh quảng cáo nào cả, cô chỉ muốn anh yên lòng đón tết cùng bố mẹ mà thôi.

Anh cũng không nói mình biết rõ cô không có lịch chụp ảnh, vừa ăn ít đồ ăn đã vội về nhà với cô.