Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 41




Edit: Gà

Phim trường tọa lạc ở ngoại ô Dần Thành, có một hồ nước nhân tạo bên sườn núi, cảnh quan hữu tình, đoàn phim cũng thường hay lấy cảnh quay ở đây. Những người ở vùng bên cạnh khá quen thuộc nơi này, thường ghé vào phim trường chơi.

Hôm nay sau khi Triệu Thính Khê kết thúc cảnh quay thì đi cùng Kinh Kinh dạo chơi, lúc đến hồ thì thấy có hai bé trai đang chơi đùa.

Mùa đông mang đến hai trận tuyết, mặt hồ đóng một lớp băng, tuy nhiên khí hậu Dần Thành không quá rét lạnh, mặt băng trên hồ khá mỏng.

Triệu Thính Khê vừa đi dạo vừa nhìn hai cậu bé, hai đứa bé khoảng bảy tám tuổi không có bố mẹ đi cùng, đang đẩy nhau khiến người xem lo sợ.

Quả nhiên đứa bé cao lớn hơn đẩy đứa gầy yếu, đứa bé đó sắp ngã vào trong hồ.

Triệu Thính Khê nhanh nhẹn chạy đến, kéo được tay áo cậu bé. Đứa bé tuy trông gầy nhưng cũng không quá nhẹ, cô đành dùng hai tay kéo đứa bé vào, kết quả khiến mình bị trượt chân ngã xuống hồ.

Mặt băng “rầm” một tiếng bể ra, các vết nứt dần lớn hơn.

Hai đứa bé sợ hãi, Kinh Kinh cũng cuống cuồng cả lên, cô ấy định kéo Triệu Thính Khê nhưng không với tới nên vội hô hoán gọi người. Bây giờ đã trễ rồi, xung quanh không có ai. Cô ấy chỉ biết run rẩy gọi cho người trong đoàn phim.

Từ Thanh Xuyên hoảng hốt chạy đến, Kinh Kinh đang khóc gọi trước mặt hồ, anh mím môi, cởi áo khoác rồi nhảy thẳng vào hồ.

Nước trong hồ không sâu lắm nhưng cực kỳ lạnh, Triệu Thính Khê không vùng vẫy nhiều, cái đầu nhỏ trôi nổi trên mặt nước.

Từ Thanh Xuyên nhanh chóng bơi về phía cô, băng bị nứt ra rạch vào tay nhưng anh không cảm giác được. Cho đến khi nắm được tay Triệu Thính Khê anh mới thoáng yên tâm, ôm eo cô rồi kéo cô lên bờ.

Đoàn phim nghe tin cũng kéo đến, mọi người giúp đỡ kéo cả hai lên bờ.

Triệu Thính Khê đã bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước nương theo tóc nhỏ giọt xuống.

Đạo diễn định đến giúp thì bị Từ Thanh Xuyên cản lại. Anh không nói một lời đặt Triệu Thính Khê xuống đất, bóp mũi cô rồi tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô.

Anh đang run rẩy, vết trầy trên cánh tay ứa máu, ai nấy đều hoảng sợ.

Mọi người xung quanh chủ động im lặng, lo lắng nhìn người nằm trên đất.

Qua lúc lâu, Triệu Thính Khê ho lên, nước trào ra khỏi miệng.

Từ Thanh Xuyên thoáng dừng tay, ôm chặt cô vào lòng, thanh âm của anh khẽ run: “Khê Khê ngoan nào, tỉnh lại đi! Tỉnh lại nhé em?”

Triệu Thính Khê mông lung mở mắt, cô thấy Từ Thanh Xuyên ướt sũng, đôi mắt ửng đỏ đang nhìn mình.

Cô nhớ rõ mình bị rơi xuống nước, còn nghe cả tiếng Kinh Kinh hô hoán, nhưng nước trong hồ quá lạnh khiến cô không giãy giụa nổi, trước khi ngất đi hình như có một đôi tay nắm lấy cô, bàn tay đó vừa ấm áp vừa có lực.

Là Từ Thanh Xuyên đã cứu cô sao?

Lại gây thêm phiền phức cho anh, Triệu Thính Khê thầm rầu rĩ.

Mọi người thấy cô tỉnh lại thì vội đến gần. Triệu Thính Khê hơi ngượng ngùng, cố ngồi dậy để chứng minh mình không có gì đáng lo.

Từ Thanh Xuyên lạnh mặt, anh ôm ngang Triệu Thính Khê lên, nói với đạo diễn: “Cho cô ấy xin nghỉ, vài ngày sau có thể quay lại, tất cả tổn thất do Cửu Nghiệp chịu.”

Đạo diễn gật đầu liên tục, “Sức khỏe quan trọng hơn, chuyện khác nói sau cũng được.”

Từ Thanh Xuyên ôm Triệu Thính Khê ra xe rồi lái về nhà.

“Xin lỗi nha, hình như em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.” Cô nhỏ giọng xin lỗi.

Từ Thanh Xuyên nhìn cô không lên tiếng, xoay người ra khỏi phòng.

Anh sợ sẽ đau lòng, thái độ xa lạ khách khí này khiến anh tức giận vô cớ.

Triệu Thính Khê cúi đầu.

Cô lại chọc anh mất vui.

Từ Thanh Xuyên mời bác sĩ gia đình kiểm tra sức khỏe cho cô, bác sĩ nói cô chỉ bị sặc nước, nhiễm chút lạnh, chú ý giữ ấm là được.

Hai người chia ra người ngủ phòng khách và người ngủ phòng ngủ chính, Từ Thanh Xuyên nấu một ly sữa ấm cho Triệu Thính Khê, còn giúp cô chỉnh điều hòa lên cao. Cô không muốn quấy rầy anh nhiều nên ngoan ngoãn đi ngủ.

Trên đầu giường phát ra ánh sáng mờ mờ, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn và yếu ớt của cô.

Từ Thanh Xuyên đứng cuối giường thật lâu, nhìn cô ngủ say.

Vào thời khắc nghe cô rơi xuống hồ mọi ý thức của anh đều trống rỗng, giây phút đó tay chân anh lạnh băng, anh chạy theo bản năng về phía bờ hồ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh không thể mất cô.

Sau khi cả hai gặp lại, anh từ bài xích đến bị hấp dẫn lần nữa, bản thân lún sâu vào vũng bùn này từng chút một. Anh biết rõ tình cảm của mình với cô, là yêu thích, nhớ mãi không quên, muốn có tương lai với cô. Nhưng cho đến tận hôm nay anh chợt nhận ra, hóa ra tình cảm anh dành cho cô đã không chỉ là thích, nó rất mãnh liệt. Thậm chí nếu không thể cứu được cô, anh nghĩ sinh mạng mình cũng đã chết hơn phân nửa.

Bây giờ nhìn cô chân thật thế này anh mới an tâm nổi.

Bỏ đi, anh thỏa hiệp rồi.

Ngay cả khi anh không phải là nửa kia lý tưởng của cô, anh sẽ theo đuổi cô, anh chưa từng theo đuổi ai thế thì anh sẽ học, chắc không khó hơn thiên văn học là bao.

Từ Thanh Xuyên ngồi trên sofa trong phòng ngủ chính cho đến khi trời dần sáng.

Lúc Triệu Thính Khê tỉnh dậy anh đã rời đi, cô cử động thử thân thể thì cảm thấy không khó chịu nên rời khỏi phòng. Cháo trắng đặt trên bàn ăn trong bếp, Triệu Thính Khê nhìn xung quanh thì thấy Từ Thanh Xuyên đang đứng ngoài ban công.

Không biết anh đứng ở đó được bao lâu, trên người bị phủ khí lạnh, trong mắt đầy tia máu, thấy Triệu Thính Khê đi ra thì cùng vào bếp với cô.

“Đã đỡ hơn chưa, có chỗ nào không thoải mái không?” Anh cười cười hỏi.

“Không sao rồi.” Triệu Thính Khê nhếch môi, vội nói: “Hôm nay em có cảnh quay, chút nữa ăn xong sẽ có tài xế đến đón.”

Từ Thanh Xuyên cố gắng để giọng mình ôn hòa hơn: “Anh đưa em đi nhé, sáng nay anh không có việc bận.”

Triệu Thính Khê không muốn làm phiền anh nữa, nên từ chối ngay: “Không cần đâu, em đã lỡ gọi tài xế rồi, anh ta đang trên đường đến đây.”

Từ Thanh Xuyên yên lặng thở dài, anh không biết phải nói gì để thuyết phục cô. Hình như cái này khó hơn thiên văn học nhiều.

Triệu Thính Khê rời đi không bao lâu thì Tiêu Mục gọi điện đến.

Bên kia đang là buổi tối, xung quanh rất yên tĩnh, “A Xuyên, việc tìm tác giả của bức tranh đó đã có manh mối. Là một cậu bé gốc Hoa đang ở Mỹ. Nhưng tình hình hơi khó nhằn, cậu bé không muốn nói bất kỳ thứ gì liên quan đến bức tranh, anh nghĩ em tự đến đó là cách tốt nhất.”

Từ Thanh Xuyên hơi cau mày, hôm sau đặt ngay vé máy bay đi đến thẳng địa chỉ Tiêu Mục gửi.

Người đón Từ Thanh Xuyên là bạn của Tiêu Mục, tên là Lăng Đống, anh ta được Tiêu Mục ủy thác tìm kiếm tác giả của bức tranh.

Hai người trò chuyện đơn giản rồi Lăng Đống dẫn Từ Thanh Xuyên tìm cậu bé kia.

Cậu bé trông chừng sáu bảy tuổi, ăn mặc giản dị, cơ thể gầy gò, cúi đầu không dám nhìn ai.

Lăng Đống nhích lại gần nói với Từ Thanh Xuyên: “Tên tiếng trung của cậu bé là La Kỳ, tác giả của bức tranh đó, bên phòng triển lãm phải bỏ nhiều công sức mới hẹn giúp chúng ta được.”

“Chào La Kỳ, anh đã xem qua tranh vẽ của em nên có vài vấn đề muốn hỏi.” Từ Thanh Xuyên ngồi xuống đối diện La Kỳ, nhẹ giọng nói: “Chắc em cũng nhìn ra người trong tranh là anh, nên anh muốn hỏi em thấy được cảnh này ở đâu.”

La Kỳ vẫn cúi đầu không chịu trả lời.

Từ Thanh Xuyên nhìn Lăng Đốc rồi quay sang nói với La Kỳ: “Bọn anh không thương tổn em, nếu em không muốn ai biết đến chuyện vẽ tranh thì anh đảm bảo sẽ không nói với bất kỳ ai. Bức tranh đó rất quan trọng với anh, em có thể nói cho anh biết được không?”

La Kỳ từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lăng Đống rồi lại cúi đầu xuống nói: “Vậy…em chỉ có thể nói cho mình anh biết thôi.”

Lăng Đống nhún vai, vỗ vai Từ Thanh Xuyên nói: “Tôi chờ cậu ở ngoài vậy.”

Sau khi Lăng Đống rời đi, Từ Thanh Xuyên nhìn La Kỳ, cậu bé rất căng thẳng, hai tay nắm chặt, “Họ nói em vẽ tranh vi phạm bản quyền, mọi chi phí cho cuộc triển lãm đều phải hoàn lại, nhưng…nhưng mà em không cố ý.”

Từ Thanh Xuyên hơi cau mày hỏi: “Tại sao lại vi phạm bản quyền?”

La Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em vẽ tranh từ một bức ảnh, ảnh do người khác chụp.”

Bàn tay Từ Thanh Xuyên ướt mồ hôi, truy hỏi: “Là ai chụp, em đang giữ bức ảnh sao?”

La Kỳ vội lắc đầu: “Em không giữ, bức ảnh do một người chị chụp, chị ấy xem tấm ảnh như bảo bối, luôn mang theo bên người, không cho ai cả.” Cậu bé ngập ngừng hỏi: “Anh biết chị ấy đúng không? Nên anh mới đến tìm em.” Vừa nói cậu bé vừa mở điện thoại cũ kỹ đưa cho Từ Thanh Xuyên xem.

Trên màn hình là ảnh chụp chung của hai người, cậu bé rất nhỏ tuổi, giống với dáng vẻ của La Kỳ. Cô gái cột tóc đuôi ngựa, nghiêng đầu cười, là Triệu Thính Khê của năm đó.

“Em và chị là hàng xóm ở khu dân cư nghèo nàn.” La Kỳ nói: “Bọn em thường bị người khác bắt nạt, từ từ thân nhau. Chị cho em xem bức ảnh của chị, nói đây là mối tình đầu của mình, lúc cuộc sống quá khổ sở sẽ lấy ra xem để có động lực vượt qua. Em đã lén vẽ lại bức ảnh, nhưng em chỉ muốn giữ lại ngắm thôi, thầy ở trường phát hiện ra còn đề cử cho phòng triển lãm. Thầy cứ nghĩ đó là bản gốc, phòng triển lãm cũng trả khoản phí khá cao…”

Những chữ “Khu dân cư nghèo nàn” đâm Từ Thanh Xuyên thật đau, bao nhiêu năm qua anh luôn nghĩ Triệu Thính Khê có cuộc sống tốt hơn ở nước ngoài, không ngờ cô sang đây lại gặp khó khăn như vậy.

La Kỳ nói xin lỗi nhưng Từ Thanh Xuyên không nghe lọt: “Em có thể dẫn anh đến nơi hai người từng sinh sống không?” Anh hỏi.

La Kỳ gật đầu, dẫn anh đến một khu nhà cũ nát, khu nhà xem như đã được tân trang. Trên đường treo đầy quần áo mốc meo và vật dụng hằng ngày, vách ngăn hai bên nhà làm bằng gạch vỡ và ván gỗ, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Trong nhà tối om, ngoài đường cũng mờ tối, nơi này cả ngày lẫn đêm đều tối, hẹp đến mức không thở nổi. Những người da đen lam lũ ở hai bên đường nhìn họ chằm chằm.

La Kỳ rụt vai đi vòng qua họ, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Chị sống ở đây vài năm, bọn em thường bị đói. Về sau chị hay dẫn em đến khu dân cư khác kiếm ăn, nơi đó thường có người tốt bụng cho mèo ăn nên bọn em lén lấy về ăn để đỡ đói. Có một lần chị nói đùa với em là không thể để người trong ảnh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, anh sạch sẽ như vậy chắc chắn cả đời này không muốn quan tâm đến chị ấy nữa.”

Tiếng bước chân sau lưng ngừng lại, La Kỳ quay đầu nhìn rồi kinh ngạc mở to hai mắt, “Anh ơi, anh khóc hả?”