Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 27




Edit: Gà

Theo tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Mỗi đội gồm bốn sinh viên và một giáo viên. Khoa thiên văn có đội viên là đội trưởng đội bóng rổ của trường, dáng người cao ráo, tốc độ nhanh nhạy, ngoài ra kỹ thuật của ba sinh viên còn lại tạm ổn. So sánh giữa hai khoa sẽ thấy thực lực cân bằng nhau.

Khi mở màn trận đấu đội trưởng của hai đội nhảy lên giành bóng, bóng rổ được chuyền cho một sinh viên bên khoa thiên văn, nhưng vừa chạy được vài bước đã bị đối thủ cướp bóng. Động tác của họ rất nhanh, chuyền bóng, ném vào rổ, khoa thiên văn chưa kịp làm gì thì đối thủ đã ghi bàn thắng.

Đội đối thủ đều thét gào cổ vũ.

Đội trưởng bên khoa thiên văn vỗ tay vực dậy tinh thần mọi người, những thành viên còn lại cũng hô hào theo.

Trận đấu vừa diễn ra đã vô cùng căng thẳng. Hai phút sau, đội trưởng nhanh nhẹn bọc qua sát đối thủ, lập tức ghi bàn. Tinh thần khoa thiên văn nâng cao, tiếp đó đối thủ phòng thủ nghiêm hơn. Đội trưởng không còn cách len lỏi, đối thủ nhân cơ hội ghi bàn thắng nhiều lần.

Đội trưởng bắt được bóng lần nữa, nhưng bị hai cầu thủ đội đối phương phòng thủ gắt gao, cậu ấy đành ném bóng về phía rổ từ kẽ hở, nhưng góc ném bị lệch.

Từ Thanh Xuyên chạy ba bước thành hai bước đến, duỗi tay ra đập vào bóng để điều chỉnh góc độ, trái bóng bay ổn định và rơi vào rổ. Theo tiếng “Bịch” vang lên, khán giả vỗ tay như sấm.

Triệu Thính Khê kích động nắm tay Đới Phi gào thét.

A a a a a! Điều gì đã khiến cô nghĩ nhà khoa học thì không biết chơi bóng rổ chứ? Hiểu lầm đáng ghét ghê!

Đội đối thủ báo tạm ngừng trận đấu, sau khi tiếp tục tranh giải thì tỉ số cách đội của khoa thiên văn khá xa. Sắp kết thúc một hiệp, khoa lập trình dẫn đầu hai điểm.

Thời gian còn chừng mười mấy giây, một đội viên chuyền bóng cho Từ Thanh Xuyên đang đứng ở sát vạch cuối sân bóng, anh nhận lấy, vị trí này cách khung rỗ vừa xa vừa có góc độ khó nhằn, hai đội viên đội đối thủ nhanh chóng vây lại phòng thủ nhằm ngăn anh chuyền bóng cho đồng đội.

Từ Thanh Xuyên quan sát, rồi quay sang nhìn một đồng đội đang đứng gần khung rỗ: “Đội trưởng!” Hai người đang phòng thủ Từ Thanh Xuyên nhanh chân đi cản đội trưởng.

Từ Thanh Xuyên thừa dịp không còn ai, anh bước sang nhắm ngay khung rỗ rồi bật nhảy ném bóng, dưới sự quan sát của mọi người, quả bóng vững vàng rơi vào khung rỗ.

Một cú ném ba điểm.

Hiệp một kết thúc, khoa thiên văn dẫn đầu.

Khán giả sôi trào, các bạn học chen chút kín mít, đội duy trì trật tự liên tục vung cờ đỏ báo hiệu.

Trong sân bóng Từ Thanh Xuyên bị các đội viên vây quanh, không biết mọi người đang thảo luận gì mà từ đầu đến cuối anh chỉ cười yếu ớt, hơi cúi đầu sửa lại băng quấn bảo vệ cổ tay.

Một sinh viên nữ mặc váy ngắn chạy đến, bên cạnh còn một nam sinh cầm theo bút ghi âm.

Nữ sinh này làm trong đài phát thanh của trường, cố tình đến xem trận đấu để phỏng vấn Từ Thanh Xuyên.

Giáo sư Từ đẹp trai nổi tiếng cả trường, tuy là người lạnh lùng nghiêm khắc nhưng bình thường mỗi khi đến đợt đăng ký học lớp của anh thì ai cũng hẹn giờ để tranh giành, hiếm khi có cơ hội xem anh chơi bóng, được phỏng vấn anh lại là cơ hội ngàn năm có một.

Nữ sinh đó cười ngọt ngào, hỏi liên tiếp vài câu hỏi, Từ Thanh Xuyên lịch sự trả lời. Đến khi đội trưởng bày tỏ cô ấy đừng làm trễ giờ thì cô ấy mới không tình nguyện cất bút ghi âm đi, vẫn không quên hỏi có thể chụp ảnh cùng Từ Thanh Xuyên không.

Từ Thanh Xuyên cau mày, nhưng bạn học đứng xung quanh, anh không muốn làm mất mặt mũi con gái nhà người ta, nên đành đồng ý.

Cô gái đến gần, đứng gần sát Từ Thanh Xuyên, rồi cầm điện thoại lên tạo dáng.

Từ Thanh Xuyên lui về sau một bước, cố gắng cách xa camera nhất có thể.

Bên khoa thiên văn có người nhỏ giọng bàn tán: “Ôi, hoa khôi của trường đến phỏng vấn giáo sư Từ nha, hâm mộ quá.”

Một người khác nói: “Đúng đó, còn chụp ảnh chung nữa, trai đẹp gái đẹp, nhất định tấm ảnh đó đẹp lắm.”

Triệu Thính Khê nghiêng đầu nhìn hai người, bĩu môi nói với Đới Phi: “Một người lùn như vậy không biết đẹp chỗ nào!”

Đới Phi cười thành tiếng, nhìn cô đầy ẩn ý, “Cô không lùn nè, hay đi tìm thầy Từ chụp ảnh đi!”

“Không thích.” Triệu Thính Khê chép miệng.

Đang nói chuyện thì Từ Thanh Xuyên đi sang phía họ. Triệu Thính Khê lập tức ngậm miệng.

Những đội viên khác cùng rời khỏi sân bóng, tiếp nhận các loại chiêu đãi từ khán giả. Nữ sinh mang nước mang khăn. Những hành động này dường như đang ca ngợi sức hấp dẫn của tuổi thanh xuân, cho thấy nam sinh đó được yêu thích đến mức độ nào.

Trán Từ Thanh Xuyên vẫn còn rịn mồ hôi, trông anh vừa phóng khoáng vừa thong thả. Đới Phi giơ ngón cái với anh.

Anh mỉm cười nhìn Triệu Thính Khê: “Không có nước cho tôi sao?”

“Hả?” Triệu Thính Khê hoang mang, tại sao hỏi cô có nước không?

Từ Thanh Xuyên khẽ thở dài, đứng sóng vai với cô, dùng giọng đáng thương nói: “Người khác đều có cả, tôi lại không có.”

Triệu Thính Khê trừng mắt, hỏi uyển chuyển vậy không biết trả lời thế nào.

Thầy Từ đáng thương ghê. Một bạn nữ không chịu nổi lấy chai nước rồi mạo hiểm sang đưa cho anh: “Thầy uống nước đi ạ.”

Từ Thanh Xuyên: “Không cần cảm ơn, tôi không khát.”

Bạn nữ: “…”

Ôi! Mất mặt quá đi!

Từ Thanh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô: “Em nợ tôi một chai nước, còn nợ tôi một bữa cơm, nhớ chưa.”

Triệu Thính Khê giận dỗi, bình thường nghiêm túc có thể nghiên cứu cả vũ trụ, vậy mà ngây thơ như một đứa nhóc!

Cô gật đầu liên tục, thỏa hiệp nói: “Được được được, em vẫn nhớ.”

Từ Thanh Xuyên thoải mái hơn.

Triệu Thính Khê hỏi: “Anh không ra sân nữa sao?”

Từ Thanh Xuyên “ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Chừa chút cơ hội cho người khác.” Nói xong thì anh nhíu mày hỏi: “Sao vậy, em chưa xem đủ hả?”

Triệu Thính Khê: “…Đủ rồi ạ.”

Từ Thanh Xuyên cười vui vẻ nhìn vào trong sân.

Các bạn học xung quanh thấy hai người nói chuyện thân thiết thì nhỏ giọng bàn tán.

“Thầy Từ và Triệu Thính Khê có vẻ thân nhỉ? Sao trước đây không nhận ra?”

“Oa, hình ảnh này đẹp quá, tôi muốn chụp lại để lưu giữ.”

“Thật xin lỗi CP Dịch Khê, cho phép tôi trèo tường!”

“…”

Hình như hai người trong cuộc không nhận ra điều gì, ngay cả khi Thái Đồng và Đới Phi lặng lẽ đứng cách xa cũng không biết.

Trận đấu này kết thúc trước ưu thế yếu ớt của khoa thiên văn, Từ Thanh Xuyên không có cảm xúc gì quá lớn, trái lại luôn vui vẻ đứng cùng Triệu Thính Khê.

“Mừng như vậy sao? Từ Thanh Xuyên hỏi.

“Ừm.” Triệu Thính Khê cong mắt gật đầu, “Chúng ta thắng rồi!”

Chúng ta thắng…

Từ Thanh Xuyên lặng lẽ cười.

Không phải là “Đội của anh”, cũng không phải “Họ”, càng không phải “Em và anh” mà là “Chúng ta”.

Dùng từ hay lắm.

Đới Phi và Thái Đồng đã đi đâu rồi, Triệu Thính Khê vừa đi vừa trò chuyện cùng Từ Thanh Xuyên.

Cô chợt nhớ việc Kế Tinh Dã đã nhờ mình, vì vậy kể lại trận đấu sắp diễn ra với Từ Thanh Xuyên.

Kế Tinh Dã vốn không có quá nhiều hy vọng, nên Triệu Thính Khê chỉ thuận miệng nói: “Không sao đâu, nếu anh không rảnh thì tôi sẽ báo lại với Tinh Dã, cậu ấy hiểu mà.”

Từ Thanh Xuyên hỏi: “Bọn em có đi không?”

Triệu Thính Khê thành thật trả lời:”Có ạ, bọn em đã đồng ý đến cổ vũ cho cậu ấy.”

Từ Thanh Xuyên suy nghĩ rồi nói: “Khi nào có thời gian tôi sẽ tìm em để lấy vé.”

Triệu Thính Khê hơi kinh ngạc: “Anh đi được sao? Nếu không rảnh thì không cần miễn cưỡng đâu.” Hồi trước cô nghe Tiêu Trạch nói khoảng thời gian tiếp theo họ phải làm một đề án quan trọng của khoa.

Sắc mặt Từ Thanh Xuyên lạnh lùng, nhìn cô hỏi: “Em không muốn tôi đi?”

“Gì cơ?” Triệu Thính Khê không hiểu, sau đó giải thích ngay: “Không phải thế, em không phải không muốn anh đi.”

“Vậy em muốn tôi đi.” Từ Thanh Xuyên mỉm cười, “Yên tâm, tôi sẽ đi.”

Triệu Thính Khê: “…”

Mấy người khoa thiên văn đều có suy nghĩ ảo diệu thế à?

**

Sau khi tan lớp vào tối thứ sáu, Triệu Thính Khê đi đến phòng làm việc của Từ Thanh Xuyên để đưa vé trận đấu của Kế Tinh Dã cho anh.

Tiêu Trạch bên cạnh đến gần hỏi: “Gì vậy? Tại sao không mời tôi đi xem? Mấy người đối xử khác biệt quá nha.”

Triệu Thính Khê cười cười, “Tinh Dã có đưa vé, chắc vì anh không dạy chúng tôi nên không có nhỉ?” Cô cười đùa nói: “Hay anh thương lượng với thầy Từ để anh ấy bán vé lại cho anh đi?”

Tiêu Trạch: “Với tình cách mạng hữu nghị nhiều năm của chúng tôi thì không cần phải mua bán đâu!” Anh ấy đụng đụng vào cánh tay Từ Thanh Xuyên, “Có đúng không thầy Từ?”

Từ Thanh Xuyên ngước mắt nhìn anh ấy, “Bán cậu 30.000.”

Tiêu Trạch nổi giận, hét lên: “Cậu không đi ăn cướp luôn đi!”

Một lúc sau anh ấy chỉ Từ Thanh Xuyên và Triệu Thính Khê: “Haha, hóa ra hai người là một hội! Kiếm tiền bất chấp.” Anh ấy gật đầu, “Được được được, tôi không chộc nổi còn không biết trốn chắc? Hai người tiếp tục cấu kết làm chuyện xấu đi.” Anh ấy nói xong thì hung hăng rời khỏi phòng.

Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên cố nhịn cười nhìn đối phương.

Phòng làm việc yên tĩnh lại, hai người đều cảm thấy mập mờ.

Triệu Thính Khê cắn môi, “Tối mai anh có rảnh không? Nếu có em mời anh ăn cơm nhé?”

Từ Thanh Xuyên thoáng tính toán, “Được,” anh ngừng một lúc rồi nói thêm: “Hy vọng lần này không nhìn thấy tin tức hẹn hò của em với người đàn ông khác.”

Triệu Thính Khê khựng lại, lập tức hất mặt lên, “Không sao đâu, sau lưng em có người giúp giải quyết mà!”

Từ Thanh Xuyên nhìn cô cười, bất đắc dĩ gật đầu.

Đang tăng ca buổi tối thì Tiêu Mục nhận được điện thoại của em trai.

Từ Thanh Xuyên: “Anh ơi, ngày mai em không đi ăn với anh được, chúng ta hẹn bữa khác nhé?”

Tiêu Mục nhíu mày, giở xem lịch trình của mình: “Nhưng lịch trình vài ngày tới của anh đã kín rồi.”

Hai người hẹn xong ngày mai sẽ đi ăn cùng nhau, một khoảng thời gian nữa Tiêu Mục phải ra nước ngoài xử lý dự án nên cần giao lại chuyện trong nước cho Từ Thanh Xuyên.

Không dời lịch được. Tiêu Mục nhất thời gặp khó khăn, anh ấy không kiềm được hỏi: “Ngày mai ở trường có việc sao? Nếu không vội em có thể nghĩ cách dời lịch của em được không?”

“Không phải chuyện trường học.” Giọng nói Từ Thanh Xuyên vui vẻ, “Tối mai em có hẹn.”

Tiêu tổng híp mắt.

Hẹn hò? Là cái kiểu hẹn mình nghĩ đến phải không?

Không chờ anh ấy hỏi rõ đã nghe Từ Thanh Xuyên nói: “Bây giờ em qua bên anh, chắc nửa tiếng nữa sẽ đến, chúng ta đi ăn tối nay luôn nhé.”

Tiêu Mục nhìn đồng hồ, “Nhưng anh vừa mới ăn xong hồi nãy rồi!”

Từ Thanh Xuyên cười, “Không sao, khi nào anh đói thì ăn nữa.”