Giáo Sư Tình Nhân

Chương 6




Hạ Hiểu Úc dần dần phát hiện, Du Chính Dung thật ra là một người đàn ông trong ngoài không đồng nhất.

Mà cô cũng phát hiện mình càng ngày càng để ý tới anh, để ý từng ly từng tý, đến cả dáng vẻ bề ngoài, xem ra khó lòng quên được người ta rồi.

Trong khi đang làm việc, anh là một học giả vô cùng chuyên chú.

Khi ngồi trong lớp học, anh là một giáo sư vui tính mà hơi ngại ngùng.

Nhưng lúc thời gian khi hai người ở chung một chỗ, anh lại biến thành một người hoàn toàn khác.

Sáng sớm ngày chủ nhật, anh mang theo laptop và một đống giấy tờ tới nhấn chuông cửa, Hạ Hiểu Úc còn đang ngái ngủ đi ra mở cửa.

Sau đó anh rất tự do mà chiếm cứ bàn ăn, ung dung mà bắt đầu công việc y như ở nhà của mình vậy.

Đến lúc ăn cơm thì đến gần giường đem Hạ Hiểu Úc đứng lên, anh lại cười mỉm mà kiên quyết vô cùng, đem cô đang cáu kỉnh không muốn ăn mà kéo đi ăn.

Còn khộng cho phép cô ăn kiêng.

Nhưng phong độ kia chỉ là hình tượng bề ngoài, là để cho người khác nhìn, thật ra Du Chính Dung căn bản là một đứa con nít lớn xác mà thôi, tính cách anh có chút nghịch ngợm, có chút thích đùa dai, luôn cười nói vui vẻ và giả bộ vô tội.

Cô luôn có thể nhìn thấy một bộ dáng lại một bộ dáng khác nhau của anh.

Trong một ngày làm việc ở nhà Hạ Hiểu Úc, Du Chính Dung sẽ vào lúc chập tối, đi ra ngoài chạy bộ hoạt động thư giãn gân cốt.

Sau đó mượn phòng tắm mà tắm rửa qua loa, hai người sẽ cùng nhau ngồi xuống thưởng thức bữa ăn tối do Hạ Hiểu Úc chuẩn bị.

Nói là cô chuẩn bị bữa ăn, thật ra cũng chỉ là sắp xếp bát đũa, dù sao phần lớn món ăn đều là Du Chính Dung chạy bộ ở ngoài tiện đường mua về.

Sau khi anh tắm xong liền phát hiện trên bàn ăn đã dọn xong bát đũa, đồ ăn nằm chỉnh tề trên đó. Hạ Hiểu Úc mặc bộ y phục nhẹ nhàng, không có ngồi ở trước bàn ăn, mà là cuộn tròn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.

Tư thế cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, tay đang cầm ống nghe thấp giọng nói gì đó, trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhíu mày lộ vẻ phiền não.

“Vẫn không có liên lạc sao?” Cô nhẹ giọng hỏi. “Có, con có hỏi qua người bạn học khác, cậu ấy nói là sẽ về nhà… Được, vậy làm phiền bác nói với cậu ấy, bảo cậu ấy liên lạc với con… Vâng, chào bác trai, gặp lại sau.”

Du Chính Dung không có hỏi nhiều, chẳng qua là dùng khăn lông lau khô mái tóc ngắn, yên lặng quan sát cô.

Khi anh còn đang nhìn chăm chú, Hạ Hiểu Úc cảm giác như mình là một đứa học sinh ngốc nghếch không thể che dấu bất kỳ điều gì trước mặt thầy giáo.

Nhưng mà… cô thật sự là học sinh của anh.

“Em … em vừa gọi điện cho ba Giang, muốn hỏi một chút Giang Thành Bân cậu ấy nghỉ có về nhà không.” Cô vụng về mà giải thích, “Đã lâu rồi không có tin tức của cậu ấy, em hơi lo lắng.”

“Ừ.” Du Chính Dung chỉ là thản nhiên lên tiếng.

“Em cùng Giang Thành Bân không phải là bạn trai bạn gái, cậu ấy chẳng qua chỉ là đàn em của em, hiện tại đã tốt nghiệp rồi.” Cô lại có chút chột dạ mà tiếp tục giải thích.

Mấy ngày qua, cô một mực tìm cách liên lạc Giang Thành Bân, mặt khác, cô lại muốn làm cho Du Chính Dung tin tưởng, cô và Giang Thành Bân không có mối quan hệ trai gái gì cả.

Cô để ý như vậy, thái độ tích cực liên lạc như vậy, Hạ Hiểu Úc tự mình cũng biết lời giải thích của cô thật sự không có tính thuyết phục.

Du Chính Dung vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản làm cho người ta khó lòng nắm bắt.

“Ừ, rất tốt.” Anh khẽ mỉm cười, dường như không để ý mà nói, đem khăn lông vắt lên trên lưng ghế dựa, lập tức ngồi lại trước mặt xấp tài liệu cao, đem laptop dời qua, bắt đầu chuẩn bị công việc.

“Thật mà, cậu ấy căn bản sẽ không thích em, cậu ấy chỉ thích…” Cô vội vàng giải thích, thiếu chút nữa lỡ miệng thốt ra bí mật, cô vội vàng cắn môi dưới im lặng không nói gì thêm.

“Không sao, anh không để ý chuyện đó.” Anh ôn tồn cười đáp, rồi cúi đầu nhìn chi tiết trên màn hình.

Hạ Hiểu Úc cắn môi, cách xa phòng khách mà nhìn tới bóng lưng anh.

Anh là một người đàn ông tốt, thái độ thong dong lại tự tại, giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực mê người.

Một người đàn ông như vậy tại sao lại thích cô nhỉ? Hơn nữa, anh một lần lại một lần không khống chế được tâm tình làm cho cô hiểu được rõ ràng, anh có bao nhiêu khát vọng cô.

Thay đổi sang một diện mạo khác, anh lại có thể thản nhiên như vậy, dường như trở nên rất xa xôi, khoảng cách rất xa.

Hạ Hiểu Úc tỉ mỉ quan sát mấy ngày nay ở chung, đã có thể từ từ nhận thức ra, tâm tình của anh không giống với bộ mặt bên ngoài.

Như hiện tại, mặc dù nhìn như đang chuyên chú làm việc, đối với lời nói của cô mà lạnh nhạt không nghi ngờ. Thế nhưng, từ động tác cau mày kia, đôi môi nhếch lên, xem ra anh không phải là thực sự không để ý lời cô nói.

Hơn nữa, mấy ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn theo quy luật, tiết tấu nhanh dần đã tiết lộ tâm tư phiền não của anh.

“Anh gạt em, anh có phải rất để ý hay không?” Hạ Hiểu Úc không nhịn được, cất giọng hỏi.

“Để ý cái gì? Anh không có để ý gì hết.” Ngón tay gõ lên mặt bàn lại càng nhanh hơn, Du Chính Dung nói nhưng là cố gắng giữ vững bình tĩnh, làm bộ như không quan tâm đến cô.

“Có thật không?” Cô càng lúc càng xác định rõ tâm tư anh.

Không biết tại sao, cô cảm thấy có một kích động rất muốn cười lớn lên.

Anh thường ngày bộ dáng hào phóng phong nhã, thân thiết ôn hòa, thế nhưng bây giờ còn không dám nhìn vào mắt cô, rõ ràng là rất để ý, lại làm ra vẻ giận dỗi.

“Nếu anh thật sự không có để ý thì tại sao lúc nói chuyện không dám nhìn em?” Cô cố nhịn cười, đứng dậy từ từ đi tới. “Giang Thành Bân tuyệt đối không phải là bạn trai, nhưng cậu ấy là một người bạn rất quan trọng, em nghĩ…”

“Không cần nói nữa, em đứng ở đó, không được đi qua đây.” Du Chính Dung đột nhiên cắt đứt lời cô.

Hạ Hiểu Úc lại càng hoảng sợ.

Anh chưa bao giờ nói chuyện với nàng mà hung dữ như vậy, cảm giác ủy khuất bất chợt dâng lên trong lòng.

Cô đứng trươc cửa phòng ăn cách chừng năm mét, dõi mắt nhìn vào bàn tay Du Chính Dung đột nhiên nắm chặc thành quyền.

Thời gian chầm chập trôi qua vẫn không có ai mở miệng.

“Em không có lừa anh.” Cô hít sâu vài hơi mới khó khăn giải thích: “Cho dù anh không tin cũng không cần phải làm như vậy.”

“Không phải anh không tin.” Du Chính Dung cúi đầu không dám nhìn cô.

“Vậy anh hung dữ như thế làm gì? Còn nói em không được đi qua?” Cô nói, cố gắng đè nén cảm giác ủy khuất xuống, nhịn không được mà cắn môi,.

Kỳ quái, từ lúc nào mình biến thành một kẻ yếu đuối như thế này rồi?

Du Nghiêm Nghị đột nhiên cười lên quỷ dị.

“Anh chỉ sợ nếu như em đi tới sẽ làm uổng phí công sức anh mới vừa tắm xong.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt sau kính mắt lóe ra một tia suồng sã nhìn chòng chọc vào người cô.

Ánh mắt đó rõ ràng như vậy, không hề có ý che dấu dục vọng của mình.

Cô vội vã quay đầu rời đi.

“Không để ý tới anh.” Cô tức giận quay trở về ghế sa lon ngồi xuống, lúng túng phát hiện toàn thân mình bắt đầu nóng lên.

Chỉ hai câu trêu chọc đơn giản đã làm cho cô bắt đầu khẩn trương.

Trời đất, cô rốt cuộc biến thành người nhu nhược như vậy từ lúc nào?

“Không để ý tới anh? Vậy cũng không được, không cho phép em để ý tới người đàn ông khác.” Du Chính Dung chậm rãi gõ bàn phím, nói rất ôn hòa nhưng kiên định: “Anh không cần biết cậu ấy có phải là đàn em của em hay không.”

Giọng nói hời hợt vẫn làm lộ ra một chút tình cảm chân thật.

Hạ Hiểu Úc quay đầu lại, căm tức trừng mắt nhìn anh.

Bề ngoài có hòa hoa phong nhã đến mấy cũng không có tác dụng, tên này rõ ràng là bá đạo đến tận xương tủy mà.

Hạ Hiểu Úc dần dần phát hiện, thì ra thói quen của con người thật sự có thể được nuôi dưỡng thành.

Nhiều năm qua cô lẻ loi một mình, vô cùng tiện.

Không phải cô thích như vậy, mà là thói quen đã ăn sâu vào con người cô.

Mẹ qua đời từ khi cô còn nhỏ, ba đã sớm có vợ khác, quanh năm sống ở Singapore và quản lý một công ty, một năm đi đi về về mấy lần. Cô ở Đài Loan một mình, tuy nói áo cơm không cần lo nhưng không có bất kỳ người nào chia sẻ cuộc sống với cô.

Từ đi học, thi cử, thậm chí là lựa chọn công việc, cho tới các việc vặt cuộc sống, bản thân cô tự mình quyết định, tốt xấu cũng tự mình gánh chịu, không bao giờ có người cho ý kiến hoặc phê bình.

Cảm giác như vậy hoàn toàn tự do, những cũng rất cô đơn.

Không biết được đã bao nhiêu lần cô kết thúc khóa học, một mình lang thang ngoài đường Đài Bắc tựa như cô hồn dã quỷ.

Không biết nên đi đâu, không biết nên làm cái gì, cho dù về nhà cũng không có ai chờ đợi cô.

Cô thậm chí nghĩ tới nếu như bị xe tông, có lẽ cũng phải mấy ngày sau mới có người phát hiện cô biến mất rồi suy đoán đủ thứ.

Ở trong trường học, cô cũng chỉ có mỗi một đàn em Giang Thành Bân là tương đối quen thuộc. Bởi vì Giang Thành Bân có giới tính khác với người bình thường khiến cho cậu trở thành một tên bị người người xa lánh.

Giang Thành Bân và cô học chung một khóa, vì những người khác đều đã phân tổ xong xuôi, bọn họ thuộc phần tử tự do đành phải tùy tiện tìm người ghép tổ mới được thông qua, không nghĩ tới một lần kết hợp như thế lại thành bằng hữu mấy năm.

Ngày hôm nay, cuộc sống Hạ Hiểu Úc có sự biến chuyển cực lớn.

Đáng sợ nhất chính là cô từ từ quen với thay đổi như vậy.

Du Chính Dung lớn hơn cô chín tuổi, là thầy giáo của cô, trong khi tiếp xúc bình thường đã gây cho cô cảm xúc không giống với mấy tên nam sinh khác.

Không chỉ như thế, anh còn là một người rất cẩn thận, mặc dù công việc bề bộn, thế nhưng anh luôn luôn chú ý tới rất nhiều chi tiết nhỏ.

Ví như mặc dù anh không ngần ngại ăn cơm bụi ngoài đường, nhưng lúc có thể, anh sẽ chỉ cô cách lựa chọn đồ ăn ngon, thích hợp.

Ví như anh thích ngắm nhìn cô lười biếng hiền lành như con mèo nhỏ, nhưng khi phát hiện cô thức đêm đọc sách hoặc viết bản thảo phiên dịch sẽ lập tức nhắc đi nhắc lại, bảo cô phải làm việc và nghỉ ngơi cho đúng giờ.

Hạ Hiểu Úc không chú ý lắm tới vấn đề trang phục, lúc trời thu mát mẻ cô sẽ mặc áo tay ngắn ra ngoài, vào lúc đó Du Chính Dung sẽ mang áo khoác đưa cho cô, thuận tiện nói nhỏ vào tai cô không nên lộ ra quá nhiều da thịt cho người khác nhìn, cứ để lại cho anh thưởng thức là tốt rồi.

Ngay cả khi gần gũi với cô, Du Chính Dung cũng cực kỳ thích thú với vẻ ngây ngô và ngượng ngùng của cô, thủy chung không chịu lướt qua phòng tuyến cuối cùng, chỉ cần cô khẩn trương lên tiếng kháng nghị, anh nhất định sẽ dừng cương trước bờ vực, bất kể bản thân nghiến răng nghiến lợi đau khổ đến vô cùng.

Cô chưa bao giờ được chăm sóc như vậy, một mình trưởng thành trong cô đơn, nhìn như không bị hạn chế, nhưng ngay từ nhỏ cô đã phải tự mình quyết định rất nhiều.

Vào lúc Du Chính Dung xuất hiện, cô vẫn chưa để ý gì nhiều.

Hạ Hiểu Úc thừa nhận, lúc bắt đầu đúng là cô bị vẻ bề ngoài và phong độ của anh thuyết phục, sau khi ở chung với anh một đoạn thời gian, cô dần dần bị sự quan tâm và tính cẩn thận của anh làm cho cảm động.

Tâm cô đang rớt xuống với tốc độ kinh người.

Hơn nữa, ở trong lòng ngực của anh là nơi duy nhất cô cảm thấy được an ủi, khi đó anh sẽ dạy cô những chuyện riêng tư nam nữ cần phải biết, những động tác khiến người mê mẩn, dây dưa triền miên làm cho cô tự thể nghiệm tất cả năng lượng và sức mạnh của dục vọng ẩn chứa.

Trước kia, cô mặc dù cũng có bạn trai nhưng chỉ ngắn ngủn mấy tháng đã phải chia tay, tên đó theo đuổi cô hơn phân nửa bởi vì cô xinh đẹp quyến rũ, không có người nào chịu khó tìm hiểu tính tình của cô, chờ tới khi phát hiện cá tính cô không hề dịu dàng quyến rũ giống như tưởng tượng liền chán ghét quay đầu rời đi.

Người nguyện ý chiếu cố cô, chịu được tính tình biếng nhác, thật lòng ân cần chăm sóc cô, vì tương lai của cô, chỉ có hai người như thế, đó là Giang Thành Bân và Du Chính Dung.

Khi cô nghĩ đến đây trong lòng liền âm thầm buồn bã.

Từ lần trước Giang Thành Bân phẩy tay áo bỏ đi, cô đã bị làm cho bất ngờ. Cô thường gọi điện thoại đến nhà Giang Thành Bân hỏi thăm hành tung của cậu.

Nhưng hỏi thăm liên tục mấy lần cũng không có đáp án chính xác.

Giang Thành Bân chưa từng liên lạc với gia đình, cũng không có tìm đến chỗ cô. Cá tính cậu dứt khoát hơn Hạ Hiểu Úc, rốt cuộc thời gian gần đây Giang Thành Bân đã đi đâu?

Du Chính Dung gần đây luôn không tha cho tâm tình không ổn định của cô, dĩ nhiên anh cũng nhận thấy cô rất cô đơn.

“Em còn đang suy nghĩ tới Giang Thành Bân?” Nếu nói hoàn toàn không quan tâm chính là giả dối, thế nhưng anh cũng không muốn thấy cô rầu rĩ.

Ngày chủ nhật, anh luôn mang theo laptop, không mời mà cũng tới nhà cô để trình diện. Hai người cùng nhau làm việc, thỉnh thoảng mệt mỏi, Du Chính Dung đi ra ngồi lên ghế sa lon cùng Hạ Hiểu Úc, thân mật ôm lấy cô, hai người có thể an ủi lẫn nhau cùng chia sẻ mỏi mệt.

Giờ phút này anh khẽ hôn khóe mắt phượng xinh đẹp, môi ấm áp sủng ái gương mặt từ lần đầu vừa gặp mặt thu hút thật sâu ánh mắt anh, một mặt nhẹ giọng mở miệng.

“Nếu như thật sự để ý, em nên chủ động đi tìm cậu ta.”

“Em không có.” Cô rúc vào trong lòng ngực ấm áp, nhẹ giọng nói.

Mặc dù nói rất hào phóng nhưng trong lòng Du Chính Dung thật sự không dễ chịu.

Ngày tốt cảnh đẹp, đang ôm giai nhân, nhưng hết lần này tới lần khác người đẹp trong ngực không có nụ cười, trong lòng lại nghĩ tới một người đàn ông khác.

“Em phải tích cực một chút, đáp lại cho đúng lúc, em cứ lười biếng như thế làm sao người khác cảm giác được tâm ý của em đây?” Du Chính Dung vừa nói vừa há miệng cắn nhẹ lên vành tai cô.

“Đây là ý gì?” Mắt phượng liếc xéo lên, cô hơi nghi ngờ ý tứ của anh.

“Ví dụ như, thỉnh thoảng em phải đáp lại anh a, giống như anh đã dạy cho em.”

Kỹ xảo chuyển hướng đề tài quá đỉnh, theo đó là một trận lửa nóng ập tới.

Du Chính Dung dịu dàng nhiệt tình đòi hỏi cô đáp lại, cô đầu tiên hơi e dè, sau đó cũng bị nh dụ dỗ, từ từ buông lỏng tâm tình, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.

Anh gầm gừ một tiếng từ sâu trong cổ họng, tiếp lấy cái lưỡi trơn mềm của cô, không ngừng dây dưa.

Cô thật vất vả mới có thể thoát ra, lúc này hơi thở hai người đã cực kỳ rối loạn.

“Học sinh giỏi.” Anh lên tiếng khích lệ: “Càng ngày càng tiến bộ.”

Hạ Hiểu Úc xấu hổ trừng anh một cái, sau đó vùi gương mặt nóng hổi vào trong ngực anh.

Anh cười lên thật sảng khoái làm tinh thần cô cũng phải chấn động theo từng đợt.

“Tại sao em lại để ý Giang Thành Bân?” Yên lặng ôm nhau chốc lát, Du Chính Dung không nhịn được hỏi.

Cô buồn buồn trả lời: “Cậu ấy là bạn tốt của em.”

Cô cô đơn đã quá lâu, hai chữ ‘bạn tốt’ này tuyệt đối là có trọng lượng.

Du Chính Dung tận lực đè nén cơn ghen trong tim mình, âm thầm báo động bản thân, phong độ, cần phải giữ vững phong độ.

“Nếu như cậu ta quan trọng như thế, tại sao hai người không ở cùng nhau lần nào?”

Xong, thất bại rồi!

Anh cũng không muốn nghe một câu oán hận và thương xót như thế, nghe như một đứa con nít mới lớn vậy, không hề có chút độ lượng nào.

Chỉ một câu này đã đánh rớt nhân vật hô phong hoán vũ lúc trước té xuống làm bình dân.

May là Hạ Hiểu Úc không có phát hiện khác thường, cô chỉ hơi sững sờ một lát.

Đúng rồi, cô vẫn chưa nói rõ với Du Chính Dung, thật ra Giang Thành Bân không thích con gái.

Kết bạn được mấy năm, cô cũng rất rõ ràng Giang Thành Bân nói thì cứng, nhưng rất để ý cách nhìn của người khác. Cô luôn luôn tôn trọng lựa chọn của Giang Thành Bân, chưa từng có giúp anh giải thích điều gì.

Nếu cậu muốn để cho người ta biết giới tính thật của cậu, tự cậu sẽ nói, không cần người khác lắm mồm xen vào.

Dù sao Du Chính Dung thường làm như không thèm quan tâm, anh sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện này kia mà?

“Giang Thành Bân, cậu ấy …”

Thật sự không chịu được nữa rồi, một ngọn lửa ghen tuông buồn bực nôn nóng bất an đột ngột dâng trào, ngoài mặt dù chưa lộ ra ngoài, nhưng trong bụng Du Chính Dung đã cực kỳ khó chịu.

Hắn đột nhiên xoay người đặt Hạ Hiểu Úc lên trên ghế sa lon, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn.

“Ô…” Hạ Hiểu Úc không ngờ tới anh lại đột nhiên tiến công, mắt hoa tai điếc để anh tùy ý định đoạt.

Đôi môi nóng bỏng tàn sát bừa bãi một vòng, hơi nóng từ môi cô, men xuống cằm, từ xương quai xanh đi xuống, từ từ tiếp cận bộ ngực của cô.

Hồi lâu sau, cô nhạy cảm gần như không chịu nổi sự đối đãi khinh bạc của anh.

“Đừng… đừng như vậy, em chỉ muốn nói, Giang Thành Bân, cậu ấy… a!”

Anh cắn mạnh một cái làm cho thân thể cô cong lại, hô một tiếng yêu kiều.

“Còn nói?” Du Chính Dung lẩm bẩm: “Chuyên tâm một chút.”

Anh đang tức giận, cực kỳ tức giận.

Một người luôn luôn tươi cười ăn nói dịu dàng, bất kể là khi đi học, hay là đi chơi. Du Chính Dung chưa bao giờ mất đi sự kiềm chế, thế mà hiện tại chỉ vì một tên Giang Thành Bân, anh thật sự tức giận.

“Anh…” Cô ngại ngùng giấu mặt vào trong lòng ngực của anh.

“Chỉ có anh mới được chạm vào em, biết không?” Anh ân cần dạy bảo người ở trong ngực mình: “Không cho phép em nghĩ đến người khác, không cho phép trong khi đang nói chuyện với anh lại nghĩ đến người đàn ông khác, hiểu chưa?”

Cô lại càng giấu mặt vào trong, không chịu ngẩng đầu lên, cũng không đáp lại.

Hai người ôm nhau ở trên ghế sa lon, cô mềm mại biết điều y như một con mèo nhỏ, mặc dù dục vọng của cô đang chạy loạn ở trong mạch máu. Thế nhưng Du Chính Dung biết cô gái nhỏ này sẽ bị kích tình quá đáng làm cho sợ hãi, cho nên anh không thể làm bừa.

Mặc dù chỉ có thể dụ dỗ cô từng chút một, them khát mà hôn sâu, anh đành phải bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.

Hai người còn đang ở trên ghế sa lon khó khăn không phân thắng bại thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Hạ Hiểu Úc lập tức nhảy dựng lên, vội vàng chạy trốn khỏi vòng tay rộng lớn dịu dàng kia, nhanh đi đến nghe điện thoại.

Du Chính Dung chỉ biết cười khổ.

Anh lười biếng ngã người trên ghế sa lon, đưa tay vuốt lại mái tóc ngắn, sau đó chỉnh lại y phục không ngay ngắn.

Khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt đê mê, người trong lòng anh ngọt ngào mê người như thế, Du Chính Dụng đôi mắt lại tối sầm.

“Ý?” Hạ Hiểu Úc không có chú ý, bởi vì cô vừa nghe điện thoại đã kinh ngạc ồ lên. “Cậu … cậu đang ở đâu?”

Thanh âm điện thoại truyền đến rất nhỏ, hình như là Giang Thành Bân gọi tới.

“Chị tìm tôi làm gì?” Qua một đoạn thời gian không nói chuyện với cô, bởi vì Giang Thành Bân rất để bụng, anh cố ý dùng giọng nói không kiên nhẫn mà nói: “Tôi mới vừa gọi điện thoại về nhà, mẹ tôi nói chị tìm tôi nhiều lần, có chuyện gì?”

“Không có gì, chẳng qua là đã lâu không có tin tức của cậu.” Hạ Hiểu Úc biểu đạt sự quan tâm của mình. “Cậu đi đâu? Còn ở Đài Bắc không?”

“Chị quản tôi làm gì? Chị không phải đã có thầy Du tới giúp sao?” Giang Thành Bân không thể nào khống chế ngữ điệu ghen tức: “Các người tiến triển đến trình độ gì rồi? Còn không nghĩ lại nhớ đến bóng đèn ta đây?”

Hạ Hiểu Úc cứng người lại, cô vốn không có ý giải thích, chỉ trầm mặc vài giây đồng hồ.

“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây!” Giang Thành Bân lạnh lẽo nói.

“Cậu… tại sao lại như vậy?” Cô cúi đầu nói. “Người khác không sao, cậu chẳng lẽ cũng không hiểu tôi sao.”

Giang Thành Bân cũng biết mình quá đáng, nhưng không có cách nào khống chế thái độ ác liệt của mình.

Trong lòng đều xem nhau như bạn bè tốt nhất, nếu chuyện như vậy phát sinh trên người bất kỳ người nào, tin tưởng sẽ không có ai chịu đựng được.

“Vậy tại sao chị cũng không hiểu cho tôi, chị thử nghĩ xem, nếu như hôm nay đổi thành tôi và Du Chính Dung ở chung một chỗ, chị sẽ nghĩ thế nào, chị có tức giận hay không?” Giang Thành Bân nói không khách khí.

“Anh ấy không cùng với cậu, anh ấy là…” Nghĩ lại câu Du Chính Dung nói hồi nãy, gương mặt Hạ Hiểu Úc lại nóng lên một trận, không nhịn được nhìn trộm cái tên đang ngồi trên ghế sa lon.

“Đây không phải là trọng điểm, chị phải suy nghĩ cho tôi.” Giang Thành Bân nói rất bất mãn: “Tình bạn lại không chịu nổi sự thử thách như vậy. Tôi trước đây vốn nghĩ cô không với những nữa sinh khác, kết quả lại chẳng khác gì.”

“Cậu để cho tôi giải thích có được không?” Hạ Hiểu Úc cố gắng nhẫn nại nói: “Sau khi cậu về đây, tôi mời ăn cơm, tôi sẽ nói cho cậu.”

“Hừ.” Giang Thành Bân tiếp tục làm bộ làm tịch: “Cậu biết tôi không có đối tượng mới, nói không chừng tôi còn phải hẹn hò a.”

“Dù sao tôi vẫn chờ cậu là được rồi, khi cậu về nhớ gọi điện thoại cho ta, … A!”

Giọng cô đột nhiên kinh hô khiến cho Giang Thành Bân sợ hết hồn: “Chị làm gì thế?”

“Tôi…”

Thì ra là Du Chính Dung từ trong cuộc nói chuyện đã đoán được là Giang Thành Bân gọi tới. Nhìn cô nói chuyện tập trung như thế, lại còn vội vàng định ngày hẹn gặp.

Cô ở trước mặt anh là bị động như thế, chưa bao giờ chủ động mời gì cả, thế mà bây giờ ở trước mặt anh lại hàn huyên với một người đàn ông khác lâu như thế, còn chủ động yêu cầu gặp mặt?

Anh thật sự giận dữ, thừa dịp cô không chú ý đứng dậy đi tới bên cạnh cô.

Sau đó ôm cô đặt lên chân của mình.

“Không có chuyện gì, cậu nói tiếp, rốt cuộc là… khi nào… về?”

Cô giãy dụa không được, Du Chính Dung đã giữ chặt cô ở trước người, cái eo nhỏ nhắn bị anh ôm chặt từ phía sau, môi anh bắt đầu ở phía sau cổ của cô, ở tai mà tàn sát bừa bãi.

Anh thường ngày khống chế bản thân rất tốt, nhưng giờ phút này không hề hành động theo phép tắc.

“Có lẽ ngày chủ nhật tuần sau!” Giang Thành Bân nói, giọng nói rất uể oải: “Chị không phải có hẹn sao?”

“Không… không có, cậu… gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Hiểu Úc dùng sức cắn môi dưới, cố gắng giữ vững ngữ điệu bình thường.

Đáng tiếc là không thể nào khống chế hơi thở, cô đã sắp nổ tung lên rồi, chỉ muốn hẹn nhanh lên rồi cúp điện thoại, miễn cho bị Giang Thành Bân phát hiện bản thân mình đang bị người ta bắt nạt.

“Được rồi, vậy thì tới đó rồi lại nói.”

“Được, tạm … tạm biệt cậu!”

Giang Thành Bân gác điện thoại, Hạ Hiểu Úc cũng ném điện thoại xuống đất.

“Em thật sự là một học sinh không nghe lời!” Du Chính Dung cắn vào vai cô, hiện tại anh không muốn tiếp tục đè nén cơn giận.

Cô vừa nhận điện thoại đã trực tiếp quên mất anh ở bên cạnh, chuyên tâm nói điện thoại với một người đàn ông khác.

Trong lòng Du Chính Dung có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

“Đó là Giang Thành Bân, cậu ấy cuối cùng cũng liên lạc … với em … Ngô!”

Điện lưu nhạy cảm truyền đi khắp thân thể mềm mại, Hạ Hiểu Úc khó chịu giãy dụa trên đùi anh, đôi môi anh đào hé mở, bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ.

Lúc này chỉ bảo cùng dụ dỗ cũng không thấy, anh chỉ là một người đang bị dày vò, một người đàn ông khao khát được giải phóng.

Trong đôi mắt anh tuấn lóe lên ghen tỵ và dục vọng, ngón tay anh mặc sức dao động, lướt lên thân thể cong cong yểu điệu động lòng người, tìm kiếm tới bộ phận mỏng manh mẫn cảm nhất.

“A… anh … nhẹ một chút.” Cô cảm thấy cả người khô nóng giống như bị thiêu cháy.

Giờ phút này cô chính là một đóa hoa nhỏ đang nở rộ trong vòng tay anh, kiều diễm.

Ngọt ngào mềm mại như vậy, có người đàn ông bình thường nào có thể kháng cự?

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, anh sẽ kéo quần cô xuống, liều lĩnh mà…

Cho dù đang bị ghen tỵ và dục vọng đốt cháy toàn thân, nhưng Du Chính Dung vẫn không có mất đi lý trí.

“Ô…!” Hạ Hiểu Úc bị làn sóng triều xa lạ làm cho kích động đến mất hồn không rõ ràng, trong khi anh công kích cuồng mãnh, cô không thể chịu được nữa, mở miệng khóc lớn lên.

Du Chính Dung lại cứng rắn dừng cương trước bờ vực.

“Hiểu Úc…” Anh ôm chặc lấy cô, thở gấp mấy hơi rồi nói: “Thật xin lỗi.”

Cô với tư thế yêu mị không đứng đắn đang vắt ngang qua đầu gối anh, toàn thân mềm mại vô lực, tựa đầu vào lồng ngực nóng hổi của anh, nước mắt chảy xuống như điên.

“Được rồi, được rồi, xin lỗi, không phải anh cố ý bắt nạt em.” Anh trở người, ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói.

Trên khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ nhàn nhạt, anh hiếm khi để lộ xấu hổ cùng đỏ mặt, lại càng không ngừng nói lời xin lỗi.

Xém chút nữa anh khống chế không nổi bản thân.

Dù sao anh cũng lớn tuổi hơn cô, lại là thầy giáo của cô, lại có thể…

Anh luôn luôn lấy tính cách tự chủ để kiêu ngạo, mới vừa rồi phảng phất như gió thổi tàn bạo tuyệt đối không lưu tình.

“Anh thật xin lỗi.” Anh ôn tồn nói bên tai cô, thật sự thành ý. “Anh biết em nói điện thoại với Giang Thành Bân, cho nên…”

“Cho dù như thế nào, em vẫn muốn gặp mặt Giang Thành Bân.” Hạ Hiểu Úc cắn răng, nghẹn ngào nhưng kiên định nói: “Em và cậu ấy chỉ là bạn tốt, lần này là có chuyện cần phải nói rõ, anh không cần phải tức giận như thế.”

“Anh biết.” Anh vẫn còn mang theo cảm giác có lỗi, hôn nhẹ một cái trấn an cô. “Anh biết, anh thật xin lỗi.”

Nhìn Du Chính Dung đã bình tĩnh trở lại, cũng gần như có thể nói lý, Hạ Hiểu Úc lúc này mới oan ức mà dặn dò: “Vậy sau này anh không nên như vậy nữa, không được bắt nạt em như vậy!”

Nói đến đây, khuôn mặt cô lại đỏ lên.

Ngoài dự đoán chính là Du Chính Dung mới vừa ôn nhu xin lỗi, giờ phút này lại mỉm cười quỷ dị.

Anh chậm rãi lắc đầu, hôn lên đôi mắt mỹ lệ kia.

“Thật xin lỗi, anh làm không được.” Anh chậm rãi nói, phảng phất như lời thề: “Anh nhất định sẽ tiếp tục bắt nạt em!