Editor: Băng Châu
------
Trên đường đến nhà Tô Tín, tôi không nói lời nào, trong lòng rất phiền muộn, mỗi lần nghe anh nói cái gì xong tôi đều có cảm giác như vậy.
Nhưng bất kể là nói cái gì, tôi cũng đã lựa chọn đi với anh, chính là một loại tin tưởng rất kỳ diệu và một cảm giác phó thác giao hết cho anh.
Có một chỗ ở còn hơn là đầu đường xó chợ.
Đến nhà anh cũng là 9h tối.
Anh vừa mở đèn đã làm tôi giật mình, anh đối với tất cả phản ứng cũng tập thành thói quen, lấy một đôi dép mang trong nhà ra cho tôi.
Tôi mang xong đi vào trong, nơi này cũng không có gì thay đổi. Tôi ngồi vào ghế salon, không biết tại sao thấy hơi mệt.
Tô Tín nhìn hai mắt tôi, khuôn mặt nhỏ hiện lên nụ cười: “Kỳ Nguyệt, đói bụng không?”
“Có thể không đói không.” Giọng nói tôi có chút xù lông.
Anh cười cười không lên tiếng, rót ly nước cho tôi rồi di vào bếp.
Lúc anh đi ra ngoài, tôi đang vừa xem TV vừa uống nước, thấy anh tôi phun nước sặc sụa.
Đồng chí Tô Tín đang mặc tạp dề gương mặt không cảm xúc nhìn tôi, mẹ tôi ơi, cảnh tượng này thật là hài hòa quá đi.
“ha ha ah aha.” Tôi té cười trên ghế.
Tô Tín đi tới, kéo người tôi đang ngả nghiêng đứng thẳng lên: “Kỳ Nguyệt, có gì mắc cười?”
“ha ha ha ha.” Tôi cười mà nước mắt giàn giụa: “Cháu nhỏ, tôi phát hiện anh có tướng làm vợ lắm nhé.”
Sắc mặt Tô Tín đen thui hỏi: “Người nào đó có tướng làm chồng có thể tới bếp phụ anh nấu cơm không?”
Tôi ngưng cười, đẩy tay anh ra, nghiêm mặt nói: “Khụ khục, có thể?”
Tôi chạy đến tủ lạnh, lấy hết tất cả cà chua mà tôi thích nhất mang ra, đang chờ nước sôi thì Tô Tín hỏi: “Kỳ Nguyệt, em nhất định phải ăn hết cà chua?”
“ừ.” Tôi gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cầm dao cắt, nhắc đi nhắc lại: “Canh cà chua trứng, trứng sốt cà chua, nước ép cà chua, cà chua đường phèn, cà chua hầm cách thủy thịt bò……….”
Tô Tín đi đến bên cạnh tôi, cầm một quả cà chua gõ vào ót tôi nói: “Anh đánh cho em giống trái cà chua luôn, em tu luyện thành quỷ cà chua luôn đi.”
Tôi trợn mắt: “Có cà chua nào đi ăn thịt đồng loại mình sao!”
Tô Tín muốn lấy hai mưới mấy quả cà chua trên thớt xuống, tôi lập tức xù lông nằm ôm lấy mấy quả cà chua: “Anh dám đi một quả nào thì hôm nay máu nhuộm cà chua!”
Tô Tín vô lực day day huyệt thái dương, sâu xa nói: “Được rồi, anh không lấy, em cũng đừng ôm nữa, cà chua sẽ nhuộm máu em mất.”
Tôi đứng dậy, tiếp tục cắt cà chua, không chút để ý hỏi: “Cháu nhỏ, nước sôi chưa?”
“Kỳ Nguyệt.” Giọng nói Tô Tín có chút nghiến răng nghiến lợi: “Em thử kêu cháu nhỏ nữa xem.”
“Cháu trai tuyệt vời, nước sôi chưa?"
“……….rồi, mang cà chua tới đây.”
Tôi bưng cái thớt tới, mở nấp nồi ra, đổ toàn bộ cà chua vào trong, nước sôi văng ra ngoài, dính trúng tôi, tôi nóng thụt tay lại nhảy ra ngoài.
Chưa hoàn hồn quay đầu lại thấy Tô Tín đang ngậm miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm tôi.
“Nhìn cái gì, chưa từng thấy ai nấu canh à.”
Anh nắm tay tôi, mu bàn tay bị nóng đỏ lên: “Cái người này không phải nấu canh là nấu người mới đúng.”
Kéo tôi đến bên bàn ngồi xuống, lấy một hộp thuốc phỏng trong tủ lạnh ra bôi lên: “Được rồi ngồi đây đi, tay chân vụng về.”
Tôi sờ sờ mu bàn tay bị đau, nhìn bóng lưng Tô Tín bận rộn trong bếp, ánh đèn bao trùm lấy anh, trong lòng tôi cực kỳ ấm áp.
Dạo gần đây động chút là cảm động, không phải là phong cách của Kỳ Nguyệt rồi.
“Cháu trai tuyệt vời, đừng có thừa dịp tôi không quan sát đổi cà chua thành mướp đấy.”
Tô Tín ngẩn người không nói chuyện.
Lúc ăn cơm, cả một bàn đều có màu hồng hồng đỏ đỏ, tôi gắp toàn bộ thịt bò và ớt xanh vào chén của Tô Tín, anh kinh ngạc hỏi: “Kỳ Nguyệt em làm gì thế?”
“Cái khác cho anh, cà chua là của tôi.”
“Quá khen.”
“…………..”
Tô Tín cúi đầu lặng lẽ tiêu diệt cái chén như cái núi nhỏ, đáy lòng tôi cười to, ha ha, Tô Tín à quả nhiên cũng có lúc anh bại trong tay tôi! Hoan hô ~~
Tô Tín ăn được một nữa thì ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt lại nói: “Kỳ Nguyệt, anh cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận lại thói quen ăn uống.”
“Ai?”
“Như bây giờ là không tốt, anh phải suy tính cho tương lai.”
“………….”
Sắc mặt bà bây giờ đây gần giống với trái cà chua rồi, tôi ấp úng nói: “Ai muốn cùng với anh, bớt chảnh chọe đi.”
“Em không cùng anh thì cũng đừng hòng nghĩ cùng với người khác.” Tô Tín để đũa xuống: “Tin anh đi, ngoại trừ anh không có người nào thích một người chỉ biết ăn cà chua.”
“Cà chua thế nào, cà chua không thể làm cơm ăn hả, tôi hận nhất là những người kỳ thị chủng tộc rau quả đấy! Đừng tưởng rằng dưa leo là tốt nhất, cà chua cũng có một bầu trời riêng của mình!”
“……..khụ khụ.” Tô Tín ho hai tiếng, nhìn vào đáy mắt tôi, nghiêm túc nói: “Rất tốt, em thắng.”
●●●●●●
Tôi cứ như vậy mà ở nhà của Tô Tín, mỗi ngày anh chở tôi đi làm, cùng nhau tan làm. Vốn trách nhiệm nấu cơm nặng nề giao cho tôi, nhưng mà anh nói, Kỳ Nguyệt, được rồi để anh làm, anh sợ em làm cháy nhà.
Cứ như vậy một tuần lễ trôi qua, tôi có cảm giác cuốc sống quá ảo giác.
Lâm Dao vẫn thường xuyên muốn tôi mật báo tin tức của Tô Tín, chị ta dường như vô cùng thích anh, có lúc tôi ác ý nghĩ, nếu nói cho chị ta biết tôi đang ở chung với Tô Tín không biết chị ta có đau lòng mà khóc hay không.
Ngày nào đó tan việc về nhà, tôi ôm gối ngồi trên ghế salon xem TV, Tô Tín ở một bên đọc sách, tôi nhìn chằm chằm anh nửa ngày rồi nói.
“Tô Tín, tôi hỏi anh một vấn đề.”
“Hả?” Đầu anh cũng không ngẩng lên.
“Hai chúng ta bây giờ có tính là đang yêu không?”
“À.” Anh cười nhẹ, nâng mắt lên nhìn tôi hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy không giống.” Tôi cau mày nghiêm túc nói: “Một chút kích tình cũng không, tôi cảm thấy chúng ta giống như vợ chồng già hơn.”
Tô Tín gắp sách lại, ngồi vào bên cạnh tôi, đột nhiên lấn người tới áp tôi vào góc sofa, giọng nói mập mờ: “Không bằng hôm nay chúng ta kích tình một chút, làm những gì vợ chồng nên làm?”
Trên người anh có một mùi hương dễ chịu, hơi thở phà vào mặt tôi, tôi sợ sệt ôm lấy gối che kín nửa gương mặt, không dám nhìn anh.
Anh cười hì hì, hôn xuống trán tôi một nụ hôn nhẹ: “Được rồi, hù dọa em rồi, anh đi tắm.”
Bóng đen bao trùm trên người biến mất, tôi ngồi dậy, ném cái gối vào người anh.
“Tô Tín, anh là tên dâm tặc!!!!!!!!!!!”
Anh vui vẻ đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại chặn cái gối bên ngoài.
Tôi mơ màng ngồi trên ghế rất lâu không nhúc nhích, tận đáy lóng có chút lửa nóng không xua đi được.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi giật mình nhảy xuống sofa, tiếp điện thoại trên cửa
“Cho hỏi ai vậy?”
Bên kia yên tĩnh một hồi, thật lâu sau mới vang lên giọng nói quen thuộc.
“Tôi là Tô Minh Á.”
●●●●●●
Tô Minh Á vào cửa, rất tự nhiên thay giày, rửa tay ngồi vào ghế, so với tôi còn quen thuộc hôn, tôi vội vàng rót cho cậu ta ly trà, đôi mắt cậu ta vẫn lóng lánh, lóe sáng.
Tia sáng kia có thể làm cho lòng người mềm xuống.
Tôi đứng đó, tay cũng không biết đặt ở đâu, ngập ngừng nói: “Cái đó, thầy Tô đi tắm. ==cậu ngồi đây trước đi.”
“Ừ.” Cậu cười cười: “Còn gọi là thầy Tô, khi nào thì ở chung vậy?”
“Mấy ngày trước rớt ví tiền, không về phòng được, nên tới đây ở.”
“Còn chưa tìm được?”
“Tìm được == chỉ là, thầy Tô không cho phép đi.”
Cậu nghe vậy thì cười lên, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa xuân: “Kỳ Nguyệt, sao cậu còn ngốc như vậy.”
“Cậu đừng hỏi tớ, cậu uống trà đi.”
Tô Tín tắm xong đi ra, anh không giống như trong phim hay tiểu thuyết này kia người đàn ông mặc áo khoác tắm khêu gợi, mà chỉ là một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, lấy khăn lau tóc ướt, thấy Tô Minh Á đến, anh cười rất tự nhiên rồi trợn mắt với tôi.
“Kỳ Nguyệt, đi tắm, mỗi ngày đều chơi vi tính tới khuya như vậy làm anh không cách nào ngủ được.”
“………..==dạ.” Tôi chạy về phòng lấy quần áo rồi chạy vào phòng vệ sinh.
Chờ tôi tắm xong ra ngoài Tô Minh Á cũng đã đi, Tô Tín thích thú dựa vào ghế, đôi mắt miễn cưỡng nhìn sang đây.
Anh nói: “Kỳ Nguyệt, đi lấy mấy sấy tóc ra đây.”
“Tự anh lấy đi.”
“Em có lấy hay không?”
“Không lấy.”
“Thật không lấy?”
“Tuyệt đối không lấy!”
“Được.” Anh đứng lên: “Anh lấy.”
“………..”
Tô Tín vào phòng lấy máy sấy tóc ra, gương mặt duy trì nét lạnh băng, kéo tôi ngồi xuống rồi bật máy sấy tóc cho tôi.
Ở trong gương tôi nhìn thấy gương mặt của anh, anh cúi đầu nghiêm túc xoa đầu tôi, lông mi anh rũ xuống như một bức tranh thủy mặc.
Anh nhỏ giọng nói: “Kỳ Nguyệt, em là người thứ hai mà anh sấy tóc.”
“Con mẹ nó, vậy còn thứ nhất?”
“Người thứ nhất là chính anh.” Giọng nói anh rất dịu dàng: “Ngay cả mẹ - Hạ Mộng Phồn cũng chưa có.”
Trên đầu tôi đều là gió nóng, mà trong lòng tôi lại rất bình thản, một loại ấm áp chân thật bình thản, nhân dịp bầu không khí đang tốt tôi cố gắng hỏi một đống vấn đề.
“== cái đó, vì sao anh giúp Lâm Dao cầm tài liệu?”
Anh tắt máy, cười lên: “Sao hả, em ghen?”
“Ăn dấm em gái anh, tôi chỉ tiện hỏi một chút.”
“Bởi vì cô ấy giống với em.” Anh lấy cây lược gỗ trên bàn: “Vậy anh cũng hỏi em một câu, tại sao em đưa cách liên lạc của anh cho cô ấy?”
“À, cái đó, cô ấy xin, Lâm Dao rất thích anh.”
Tô Tín ôm tôi từ phía sau, cằm chống lên đỉnh đầu tôi, nhỏ giọng nói: “Vậy còn em?
”
“………….” Sắc mặt tôi đỏ ửng, hắng giọng: “Khụ khụ, cứ như vậy đi.”
Tô Tín không nói gì chỉ dịu dàng cười, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi nói: “Anh bây giờ rất vui.”
“Vui cái gì?”
Tôi đối với cái người hỉ nộ vô thường này sớm đã thành thói quen.
“Em thích anh không nhiều như anh thích em, Kỳ Nguyệt, em nợ anh.”
...