Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 56




Phó Chính Thanh đứng ở cửa, tay bỗng chốc nắm chặt, quay đầu lại hung hăng quăng cho Thạch ca một bạt tai, lại không nói chuyện.Thạch ca bị đánh không thể hiểu được, bụm mặt cúi đầu, mấy người trông coi cũng lập tức cúi đầu, nhất thời trong phòng an tĩnh như thời gian đang yên lặng.Thần kinh mỗi người đều căng chặt, tựa như chỉ một chút nữa sẽ đứt đoạn.Thẩm Tuyển Ý nhìn người đàn ông đứng ở cửa, tương tự với Phó Thanh Sơ bảy phần, anh lại kêu Phó tiên sinh, nhất định là ba của Phó Thanh Sơ rồi.Kiều Nhạn nói Phó Thanh Sơ là bởi vì Phó Chính Thanh mới biến thành bài xích thân phận Omega như vậy, vừa rồi lực đánh vào còn không đủ để đánh tan anh, hiện tại lại chính mắt nhìn thấy bóng ma lớn nhất, tương đương đem sở những thứ anh bài xích tất cả đều đặt ở trước mặt anh.Này với anh mà nói là nhục nhã to lớn!Trong khoảng thời gian này bản thân mình trong tối ngoài sáng dẫn đường cho anh biết Omega bình thường là cái dạng gì, tuy cũng không thể hoàn toàn tiếp thu, ít nhất cũng có thể chậm rãi thích ứng một ít, hiện tại lại tương đương kiếm củi ba năm thiêu một giờ!Phó Chính Thanh đi lên, ánh mắt khóa trụ Phó Thanh Sơ, giọng nói trầm thấp mà kêu anh: "Thanh Sơ."Thẩm Tuyển Ý lắc mình bảo hộ trước người Phó Thanh Sơ, nhướng mày nói: "Phó tiên sinh đúng không, Thẩm Khai Vân cho ông bao nhiêu tiền, ông lại vui vẻ làm con chó của ông ta."Lời này quá mức bén nhọn, nhóm tay đấm lập tức xông lên, bị Phó Chính Thanh duỗi tay chặn lại nói: "Các người đi ra ngoài."Thạch ca nói: "Không được, hai người kia quá nguy hiểm!""Tôi nói ra đi!" Mặt mày Phó Chính Thanh lạnh lùng, "Có phải lời tôi nói đều không nghe hay không?""Chính là......" Thạch ca thấy ánh mắt của ông ấy, cúi đầu, "Vâng."Mọi người đi ra ngoài, cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc cực hạn, Phó Thanh Sơ vẫn luôn đứng ở phía sau Thẩm Tuyển Ý, mày cau lại không nói một lời.Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại, nắm lấy tay anh, thấp giọng hỏi: "Có phải khó chịu hay không?"Phó Thanh Sơ chịu đựng nhiệt ý nóng cháy còn có vô pháp ức chế nhiệt lưu, nhẹ lắc đầu: "Không đáng ngại."Lời tuy như vậy, anh vẫn phải dựa lên cánh tay Thẩm Tuyển Ý, nương sức lực của cậu mà đứng, vô hình đem chính mình giao cho cậu ta, hít một hơi thật sâu nói: "Tôi hoãn một chút."Phó Chính Thanh cũng phát giác Phó Thanh Sơ không thích hợp, cau mày hỏi anh: "Hai đứa làm sao lại đến nơi này?"Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, nhìn ông mở miệng: "Không tới nơi này làm sao phát hiện Phó tiên sinh nguyên lai uy phong bát diện như vậy, cao cao tại thượng thảo gian nhân mạng."(?)Phó Chính Thanh nhìn đôi mắt anh, ngoại trừ lạnh lẽo còn nhìn ra chán ghét tràn đầy, không có hận, chỉ là thuần túy chán ghét, tựa như ông là đồ vật dơ bẩn, nhìn nhiều một giây đều sẽ ô uế đôi mắt, ô uế linh hồn."Thì ra con hận ta như vậy, ta thực xin lỗi con, con hận ta là đúng." Phó Chính Thanh thở dài, nói: "Ta cũng không cầu con có thể tha thứ cho ta, hiểu rõ ta, nhưng là ta có nỗi khổ riêng, ta không phải cố ý không cần con......""Nỗi khổ." Phó Thanh Sơ cười lạnh, vươn tay, chỉ ra bên ngoài, "Những người bên ngoài đó, ông nói với tôi là nỗi khổ, đem Alpha cưỡng ép biến thành Omega, biến họ ra như vậy, đây là nỗi khổ của ông."Phó Chính Thanh không nói chuyện.Phó Thanh Sơ đợi vài giây, thấy ông không đáp lại, lại cười vừa nói: "Cũng không nói được? Thủ đoạn của Phó tiên sinh cũng rất cao tay, lén lút mua bán nhân khẩu làm thực nghiệm, kiếm chác lợi nhuận kếch xù, hiểu? Ông sẽ không cần loại này."Thẩm Tuyển Ý nghe ra lời nói lạnh lùng cùng chán ghét, cảm giác anh có chút đứng không yên, thân mình hơi hơi phát run, tin tức tố có chút tán loạn ra bên ngoài, lập tức giơ tay ôm chặt lấy eo anh.Thân mình Phó Thanh Sơ cứng đờ, nhưng không có động, chỉ là cố gắng ấn cánh tay Thẩm Tuyển Ý tự đứng thẳng thân thể nhìn Phó Chính Thanh á khẩu không trả lời được, mở miệng: "Làm sao, muốn đem tôi dùng thuốc để biến thành Omega sao? Giống như những người mà ông giẫm đạp."Những lời này tựa như thanh kiếm, thẳng tắp đâm vào ngực của Phó Chính Thanh, thân thể ông hơi hoảng, lảo đảo hai bước, lẩm bẩm mở miệng: "Thanh Sơ, cho dù ta chết, cũng sẽ không biến con thành ta, con hà tất......!Nói ta như vậy, cũng nói mình như thế."Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại, ý đồ ở trong lòng nghĩ ra một chút ít điều tốt của Phó Chính Thanh, nghĩ ông đã từng một người ba của mình.Có một đoạn thời gian xác thật ông còn tốt, chính là khoảng thời gian kết hôn với Kiều Nhạn, ông thật sự nỗ lực thay đổi, nhưng mà......!Có chút thứ đã ăn sâu bén rễ ở trong đầu, xoá bỏ không xong.Phó Thanh Sơ rốt cuộc không phải huyết khí phương cương như Thẩm Tuyển Ý, trong trường hợp này, vẫn có thể đủ bình tĩnh mà nhìn Phó Chính Thanh, mở miệng hỏi: "Ông cùng Thẩm Khai Vân, là quan hệ gì."Phó Chính Thanh lạnh mặt, "Biết cái này đối với mấy đứa không có tốt, ta đưa mấy đứa đi ra ngoài, lập tức rời khỏi Hoắc Thành, coi như chuyện này không có phát sinh."Lúc này Thẩm Tuyển Ý nói chuyện, nửa thật nửa giả mà thử: "Năm đó Thẩm Khai Vân nghiên cứu phát minh ra thuốc, có hai người cùng nhau hợp tác, ông biết không?""Cậu làm sao mà biết được!" Phó Chính Thanh khiếp sợ: "Cậu là ai!"Phó Thanh Sơ chống cánh tay mềm nhũn lên tay Thẩm Tuyển Ý, hô hấp đột nhiên ngừng lại, bỗng chốc nhìn về phía Phó Chính Thanh, truy vấn nói: "Từ khi đó, ông đã cùng một giuộc với Thẩm Khai Vân?"Phó Chính Thanh vô pháp phủ nhận, nhìn phía dưới: "Đúng."Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại, ngửa đầu cười, rất thấp, thực lạnh mang theo một tia thất vọng vô pháp phát hiện, Thẩm Tuyển Ý nghe vào trong tai, tâm đều thắt lại, đau đến khó chịu, thấp giọng nói: "Phó Thanh Sơ.""Tôi không có việc gì......!Không có việc gì."Thẩm Tuyển Ý lại ngẩng đầu nhìn Phó Chính Thanh, người đàn ông có bảy phần tương tự Phó Thanh Sơ.Ông ấy nhìn thực trẻ, so với Kiều Nhạn bảo dưỡng tốt nhìn qua còn muốn trẻ hơn một ít, chẳng qua mày gian quấn quanh một tầng khói mù, như là áp lực đã lâu.Phó Chính Thanh cùng hai người khác đứng một bên, tùy ý không khí lẳng lặng chảy xuôi một hồi, năm đó Thẩm Khai Vân là sư huynh ông thực ngưỡng mộ, lúc tìm được ông cùng nhau nghiên cứu phát minh ra thuốc, ông không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.Phòng thí nghiệm còn có một người khác, ba người ở tầng hầm ngầm tại phòng ở vùng ngoại thành của Thẩm Khai Vân bắt đầu nghiên cứu chế thuốc.Khởi điểm Thẩm Khai Vân không có nói là nghiên cứu phát minh cái gì, chỉ là cho ông một chồng tư liệu để ông nghiên cứu một chút, ông lúc ấy bị tài hoa của Thẩm Khai Vân thuyết phục, lại là thiệt tình thích di truyền học, cho nên liền bắt đầu vùi đầu nghiên cứu.Ông khi đó là thật sự đối với gen di truyền có tình yêu thương cuồng nhiệt nhiệt tình, muốn đem những cái người khác không thể nghiên cứu ra, làm sáng tỏ mọi thứ tất cả đều nắm giữ, trở thành nghiên cứu giả dẫn đầu toàn thế giới.Ông một thân nhiệt huyết, một lòng nhào vào nghiên cứu.Sau lại mới phát hiện là thuốc thay đổi gen, mà khi đó ông bởi vì mỗi ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm, bên nghiên cứu bên thực nghiệm, bị dược vật ăn mòn, ông bản thân chính là Omega, nhất thời cũng không có phát hiện cái gì không ổn.Tới gần lúc tốt nghiệp, nhóm đầu tiên dược vật có thành phẩm, khi đó ông bị dược vật ảnh hưởng tới thân thể biểu hiện ra manh mối, chu kỳ phát tình ngắn lại, dị thường mãnh liệt.Ông cho rằng đây là nguyên nhân bản thân mình là Omega, Thẩm Khai Vân cùng một người khác, một là Alpha, một là Beta đều không có bị ảnh hưởng.Phó Chính Thanh khi đó còn trẻ, đối với bản thân rất tự tin, tin tưởng thuốc bản thân nghiên cứu tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa ông thấy qua lúc đầu Thẩm Khai Vân cải tạo Thẩm Yên, xác thật biến thành Omega, còn đã hoài thai.Vì thế, ông liền bắt đầu tiếp tục nghiên cứu thuốc từ Omega biến thành Beta, nhưng mà không như mong muốn.Sau khi ông dùng thuốc không lâu liền bắt đầu khống chế không được thân thể của mình, lực tự khống chế gần như bằng không, khởi điểm còn liều chết ngoan cố chống lại, đến cuối cùng liền bắt đầu tự sa ngã, phóng túng một đoạn thời gian, thẳng đến lúc quen biết Kiều Nhạn.Người phụ nữ giỏi giang lại hào phóng sang sảng, tuy rằng là Beta, nhưng thật sự thực tốt, hơn nữa là thiệt tình đối tốt với con ông.Phó Thanh Sơ là năm ông tốt nghiệp đại học năm sinh ra, người ba kia là ai ông đã nhớ không được, chính là khoảng thời gian phóng túng quá mức, ông không hề tới phòng thí nghiệm, không có liên quan tới Thẩm Khai Vân.Ông hận chính mình, dời lên trên người Thẩm Khai Vân, nếu không phải do ông ta, mình sẽ không thay đổi thành cái dạng này.Sau đó ông thiệt tình muốn trở lại tốt hơn, nhưng mà thân thể này không cho phép, ông thấy Kiều Nhạn thật sự đối với Thanh Sơ thực tốt, liền ly hôn với bà, đập nồi dìm thuyền lại lần nữa đi gặp Thẩm Khai Vân.Nhoáng cái đã mười mấy năm.Nghe nói lúc trước đứa nhỏ vẫn là vẻ mặt kiệt ngạo khó thuần, hiện giờ đã trở thành giáo sư thanh lãnh nội liễm như vậy, ông không dám đi gặp, không nghĩ tới gặp lại lần nữa lại là trường hợp như thế này.Thật lâu sau.Phó Thanh Sơ nói: "Phó tiên sinh, nếu người thực sự có nỗi khổ riêng, như vậy người đem tư liệu thuốc cấm nghiên cứu giao cho tôi." Dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý, lại nói: "Cùng với chứng cứ phạm tội của Thẩm Khai Vân."Phó Chính Thanh không chờ anh nói xong, lập tức cự tuyệt: "Không có khả năng!"Lúc ấy ông chán ghét cuộc đời như vậy, bằng bất cứ giá nào cũng muốn tìm Thẩm Khai Vân đồng quy vu tận, có thể thấy được đến một khắc kia ông bỗng nhiên hối hận, giết Thẩm Khai Vân không giải quyết được vấn đề.Ông mất ba năm để lại lần nữa lấy được tín nhiệm của Thẩm Khai Vân, nắm giữ nhà xưởng chế tạo thuốc lớn nhất, nhưng mà thời gian dài, ông phát hiện sự tình sớm đã không đơn giản như ông tưởng tượng.Thế lực của Thẩm Khai Vân xa xa không phải như mặt ngoài, nấp trong mặt biển sâu trong núi băng.Mười mấy năm qua đi, ông gần như bị ăn mòn góc cạnh cùng cừu hận.Thẩm Khai Vân nói, nếu không phải do ông hỗ trợ, nghiên cứu cũng không ra loại thuốc này, bản thân ông có bốn phần trách nhiệm, ông ta có sáu phần!Phó Chính Thanh không hề giống lúc còn trẻ một lòng một dạ muốn Thẩm Khai Vân chết như vậy, ngược lại ở trong đầm lầy càng lún càng sâu, để ích lợi cùng quyền lợi nằm xoài trước mặt ông, ông thậm chí có chút dao động."Không có khả năng......" Phó Thanh Sơ ngừng thật lâu, lại không nói thêm gì nữa, chỉ là cười, nhưng Thẩm Tuyển Ý đang ôm anh lại cảm giác được rõ ràng anh đang run rẩy.Đối với người này, đáy lòng của Phó Thanh Sơ rốt cuộc còn còn sót lại một tia mong đợi, hy vọng ông thật sự có nỗi khổ.Thẩm Tuyển Ý đau lòng ôm lấy anh, một cái tay khác nắm lấy cổ tay trái, vô hình duy trì cùng lực lượng cho anh, hỏi Phó Chính Thanh: "Những người bên ngoài kia thì sao."Phó Chính Thanh: "Những người đó đã không thể xem như người, cho dù là thả bọn họ đi ra ngoài, cũng là một con đường chết.

Bọn họ là vì tiền tự nguyện tới, không có người bức ép bọn họ.""Hay cho một cái tự nguyện." Phó Thanh Sơ trào phúng cười một cái, "Ông cũng là tự nguyện phải không? Cái xưởng chế thuốc này......!Không có người bức ép ông, đúng không, nghiên cứu thuốc cũng không ai bức ép ông đúng không!""Đúng." Phó Chính Thanh vô pháp phủ nhận.Phó Thanh Sơ không nhìn qua, anh thật sự có một giây tin tưởng người này là thật sự có nỗi khổ, nhưng mà chỉ là một lần lại một lần thất vọng.Liên tục gặp đả kích phòng tuyến tâm lý đã sắp tán loạn, hơn nữa tin tức tố cùng nhiệt độ phát tình như tằm ăn lên, rốt cuộc chống đỡ không được mà hôn mê bất tỉnh, bị Thẩm Tuyển Ý một phen ôm vào trong lòng ngực."Thanh Sơ!" Phó Chính Thanh cũng kinh ngạc, thấy anh hôn mê mới cẩn thận mà đi tới muốn chạm vào Phó Thanh Sơ một chút, lại bị Thẩm Tuyển Ý lập tức rời ra."Nhịn ông đã nửa ngày, anh ấy sẽ không tỉnh sớm, hai ta nói chuyện anh ấy sẽ không thích nghe."Phó Chính Thanh thu tay, "Cậu muốn nói cái gì?"Thẩm Tuyển Ý ôm người, lạnh giọng nói: "Lúc trước đối với anh ấy như vậy, hiện tại còn trang cái cha già hiền lành, ông với Thẩm Khai Vân không hổ là cộng sự tốt, không biết xấu hổ giống nhau, thật mẹ nó trời đất tạo nên, hai người lúc ấy làm sao không nhìn thấy đối phương."Phó Chính Thanh chưa bao giờ bị người mắng như vậy, nhất thời tính tình đi lên, nhíu mày nói: "Miệng cậu nói sạch sẽ một chút!""Sạch sẽ?" Thẩm Tuyển Ý "Tấm tắc" hai tiếng, cười nhạo nói: "Ông cũng chính là ba của Phó Thanh Sơ, tôi cho anh ấy mặt mũi mới không đánh ông, bằng không ông tin là tôi sẽ đánh ông không? Tôi dẫn dắt anh ấy lâu như vậy, mắt thấy muốn từ trong vực sâu đi ra, ông lập tức đá anh ấy trở lại địa ngục, ông cũng thật có năng lực."Phó Chính Thanh nhạy bén phát hiện không đúng, "Có ý gì?""Muốn biết?" Thẩm Tuyển Ý biết ông cũng không biết Phó Thanh Sơ là Omega, chỉ cho rằng anh là Beta, như vậy tưởng tượng như vậy làm cậu càng phẫn nộ, giới tính thứ hai của con trai mình cũng không biết, ông giống như Thẩm Khai Vân, đều là phế vật."Tha thứ, ông xứng sao? Cái trình độ vô sỉ này, Thẩm Khai Vân không yêu ông thật là mù mắt chó."Phó Chính Thanh nghe cậu ba câu nói có hai câu đều là mắng chửi người, vẻ mặt cuồng vọng lại khó thuần, hơi thở áp lực nói: "Cậu đừng tưởng rằng ta không dám động cậu!""Ông đừng nói, thật không tin ông dám động tôi." Thẩm Tuyển Ý cười lạnh, hơi hơi khom lưng chặn ngang ôm đầu gối của Phó Thanh Sơ lên, tay ngừng lại.Anh gần như đã ướt đẫm!Vừa rồi cố gắng chống đỡ đứng ở đó, đã là cực hạn của anh!Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý càng thêm lãnh lệ, ôm người đi đến trước mặt Phó Chính Thanh, bước chân không ngừng, nói: "Nếu Phó Thanh Sơ có việc gì, tôi sẽ lấy mạng ông, nói được thì làm được.".