Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 33




Phó Thanh Sơ còn có chút hôn mê, mơ mơ màng màng mà nghe thấy những lời này run lập cập một chút mới tỉnh.

Cậu ấy!! Từng giết người?Phó Thanh Sơ mày cau chặt, ánh mắt thẳng tắp sắc bén nhìn phía sau lưng Thẩm Tuyển Ý, giọng nói so với sống lưng còn muốn sắc bén hơn, như là mới vừa khai quang, lưỡi dao còn ánh hàn quang, nứt kim đoạn ngọc.

Tuy rằng ngày thường Thẩm Tuyển Ý nói chuyện không đúng mực, văn nhã nội liễm cùng cậu ta hoàn toàn không quan hệ, lỗ mãng cuồng vọng cũng có, nhưng giết người?Anh không tin.

Thẩm Tuyển Ý có thể cứu anh, cứu Thẩm Phong, chứng minh trong lòng cậu ta có ba phần chân thành, không lừa được người.

Thẩm Tuyển Ý đang nói chuyện điện thoại với ai, nói "Tiếp tục nghiên cứu cái thuốc này, tôi cũng có thể giết ông.

"Thuốc gì?Phó Thanh Sơ vô tình nghe lén người ta, nhưng phòng khách mở ra, đứng ở chỗ này tất nhiên có thể nghe thấy, Thẩm Tuyển Ý không phát hiện anh đơn giản liền không đi, ma xui quỷ khiến mà tiếp tục nghe xong đi xuống.

"Mấy ngày sau tôi trở về.

"Trong phòng im ắng, thanh âm Thẩm Tuyển Ý thậm chí ở phòng khách vang một chút.

Phó Thanh Sơ chân mềm, đem tay nắm trên tay vịn cầu thang không có phát ra âm thanh, lẳng lặng một lát, cười lạnh, nói: "Không ai muốn cùng ông diễn phụ từ tử hiếu, tôi muốn mang nàng đi, bà gọi là Nora Percy, không phải Thẩm Yên, đừng dùng họ của ông để vũ nhục bà, tôi ngại dơ.

"Nora Percy.

Phó Thanh Sơ cảm thấy quen tai, như là đã nghe thấy tên này ở nơi nào đó, lại nhất thời không nhớ gì cả.

Thẩm Yên.

Đều họ Thẩm, cùng Thẩm Tuyển Ý là quan hệ gì?"Ông cho rằng ông ngăn được tôi?"Nói xong câu này Thẩm Tuyển Ý liền cúp điện thoại, nhưng không có xoay người, ngược lại đưa điện thoại di động ném lên trên bàn, không thèm để ý nó rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhẹ.

Phó Thanh Sơ cau mày lại, không quá tự nhiên nắm chặt lại nhẹ nhàng buông ra, cảm giác từ nơi đó đến bụng dưới đều bủn rủn không thôi, có chút trướng cảm thấy không khoẻ.

Anh nhắm mắt lại, nỗ lực nhớ lại trước lúc mình té xỉu cùng sau đó nửa tỉnh nửa mê đã xảy ra cái gì, hơi hơi cúi đầu cảm giác sau cổ có hơi đau, duỗi tay sờ soạng, sửng sốt.

Anh bị người đánh dấu tạm thời.

—— Thẩm Tuyển Ý trả lại cho tôi, được không, trả lại cho tôi.

—— không, không cần đánh dấu tạm thời!—— anh ướt thành như vậy, không đánh dấu tạm thời sẽ bị nóng chết, chẳng lẽ anh muốn giáo sư Hứa Dịch kính trọng nhất lấy bộ dáng này xuất hiện ở trước mặt anh ấy?Đêm nay Phó Thanh Sơ bởi vì bị tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý mạnh mẽ khơi dậy kỳ phát tình, lại bị cậu ta đột nhiên đánh dấu tạm thời đem kỳ phát tình cấp đè nén trở về.

Phó Thanh Sơ nâng cánh tay bủn rủn vô lực chạm chạm thái dương, nhớ tới cậu ta ép hỏi mình lấy thuốc ở chỗ nào, lại hỏi mình đã dùng bao lâu, anh không trả lời.

Thẩm Tuyển Ý bóp nát bình thuốc, còn tạm thời đánh dấu anh.

Đây là thuốc cấm, anh không thể đem Chúc Xuyên khai ra, huống chi dùng loại thuốc này không có quan hệ gì với cậu ta, sống chết là do mình.

Không bao lâu, Thẩm Tuyển Ý đứng lên phỏng chừng là muốn lên lầu, vừa quay đầu lại thấy Phó Thanh Sơ.

Hai người một trên lầu một dưới lầu, nhìn nhau một hồi, Thẩm Tuyển Ý hỏi: "Anh tỉnh rồi.

""Ừ.

" Phó Thanh Sơ gật đầu.

Hai người không nói gì.

Thẩm Tuyển Ý không nhiều lời, cậu không màng ý nguyện của Phó Thanh Sơ ý tạm thời đánh dấu anh, cậu không cao cao tại thượng mà nói cái gì vì tốt cho anh, cũng không tính toán tẩy trắng cho bản thân.

Phó Thanh Sơ bài xích thân phận là Omega của mình, cũng chán ghét kỳ phát tình, tuy rằng không làm ra vẻ như vậy, nhưng Thẩm Tuyển Ý đánh dấu tạm thời đối với anh mà nói, như là đã kiên trì mười ba năm bị cạy một cái, có cái gì thổi vào, dẫn dắt nguyên tắc của anh.

Một lát sau, Thẩm Tuyển Ý hỏi: "Đói bụng không? Ăn cơm chưa?""Ừ.

" Phó Thanh Sơ lại chỉ gật đầu, nhưng lại đỡ tay vịn chậm rãi đi xuống dưới.

Thẩm Tuyển Ý nhìn anh, muốn tới ôm anh, nhưng cảm thấy Phó Thanh Sơ hẳn là sẽ không muốn yếu thế ở trước mặt mình như vậy, nghĩ nghĩ vẫn là xoay người vào phòng bếp.

Thẩm Tuyển Ý chỉ biết nấu cháo.

Phó Thanh Sơ ngồi ở bàn ăn bên cạnh, hữu tâm vô lực mà thở hổn hển, cho đến khi Thẩm Tuyển Ý đưa chén cháo đến trước mặt, anh mới duỗi ngón tay hơi run đi lấy cái muỗng.

Lạch cạch!Cái muỗng rơi ở trong chén.

Thẩm Tuyển Ý nhìn anh một cái, nhịn xuống đề nghị muốn đút cho anh, ngồi ngay ngắn ở bàn ăn đối diện, nhìn anh từng chút từng chút quấy cháo trong chén gần đặc lại, cho rằng anh ghét bỏ.

"Khó coi, cũng không phải ăn rất ngon, anh nhẫn đi, chờ ngày mai anh khôi phục thì tự nấu cho mình ăn.

" Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, mí mắt nâng lên một lát mới nói: "Chuyện đánh dấu tạm thời, tôi nhận.

Tôi cũng đã nói chờ anh tỉnh lại, muốn giết muốn đánh tôi sẽ không phản kháng.

"Phó Thanh Sơ ăn cháo, khóe miệng giật giật hầu kết giật giật chịu đựng đau gian nan nuốt xuống, thong thả ung dung ăn nửa chén, "Không khó ăn.

""Đã no chưa?" Thẩm Tuyển Ý nhìn chén chái còn thừa một nửa, hỏi anh: "Không khó ăn thì lại ăn nữa? Hay là để tôi đút.

""Không ăn, đau họng.

" Phó Thanh Sơ ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tuyển Ý dáng ngồi thẳng tắp, là tư thế nói chuyện, cười nói: "Cậu muốn hỏi tôi cái gì.

"Thẩm Tuyển Ý từ phía dưới cái bàn rút ra hộp gỗ kia bang một tiếng đặt lên bàn, cảm giác con ngươi Phó Thanh Sơ tức khắc run rẩy, duỗi tay đoạt lại: "Cậu lục đồ của tôi!"Thẩm Tuyển Ý tay mắt lanh lẹ mà đem hộp gỗ kéo trở về, hỏi Phó Thanh Sơ: "Anh từ chỗ nào lấy được thuốc, biết đây là cái gì sao lại dám dùng, không muốn sống nữa, hay là giáo sư, trình độ văn hóa của anh cũng không khác với cháu trai tôi lắm.

""Cháu trai của cậu?"Thẩm Tuyển Ý chống đầu cười, "Đúng vậy, ở trong bụng mẹ nó còn chưa có ra ngoài đâu.

"Phó Thanh Sơ: "Thời điểm nói chính sự không cần nói hươu nói vượn.

"Thẩm Tuyển Ý sợ mình làm sợ Phó Thanh Sơ, quanh co lòng vòng mà nói: "Loại thuốc này chu kỳ một tháng một lần, nơi này còn thừa năm ống, ngoại trừ ống tôi đập nát, anh dùng một ống, tổng cộng là tám ống?"Cơ thể Phó Thanh Sơ hơi hơi run, nhăn mi nói: "Cùng cậu không quan hệ.

""Anh đã có tuyến thể, bình thường kỳ phát tình của Omega chỉ có chút gian nan, nhịn một chút vẫn là có thể nhịn được, mãnh liệt giống như anh như mà mất đi thần chí gần như không có.

"Gần như, liền đại biểu vẫn phải có, cậu gặp qua người đầu tiên là mẹ bị cải tạo, người thứ hai người thứ ba!! Là những người giống bà uống loại thuốc đó.

Thẩm Tuyển Ý không quản Phó Thanh Sơ có bài xích, duỗi tay chạm vào cổ tay của anh lại giơ tay khảy cổ áo, khóe miệng hàm một tia cười, "Dấu vết màu đỏ ở đây, là do bị phản ứng bài xích đi, anh là không phát hiện, hay là không thèm để ý?"Phó Thanh Sơ trốn không cho Thẩm Tuyển Ý đụng vào, nhíu mày nói: "Dị ứng bình thường thôi.

"Đáy mắt Thẩm Tuyển Ý hiện lên đau đớn, rốt cuộc không giữ được nụ cười như không có việc gì, cắn răng thấp giọng nói: "Anh sẽ chết, tình nguyện đánh cược mạng sống, anh cũng không hối hận sao?"Phó Thanh Sơ quay đầu đi, nói: "Tôi sinh tôi chết là chuyện của tôi, cậu quản không được, không cần cậu xen vào.

"Thẩm Tuyển Ý gật gật đầu, nói "Được", sau đó ngay trước mặt Phó Thanh Sơ, một cái, một cái mà đem thuốc lấy ra, đổ vào chén không trước mặt anh, không rên một tiếng.

Phó Thanh Sơ có loại dự cảm không tốt.

Thẩm Tuyển Ý đổ xong rồi, đem ống thuỷ tinh ném vào thùng rác, sau đó bưng chén lên đưa tới miệng.

"Bang!" Phó Thanh Sơ giơ tay đẩy cái chén rơi trên mặt đất, mảnh sứ chia năm xẻ bảy thuốc chảy đầy đất, ngực phập phồng kịch liệt, lần này hiển nhiên gần như đã dùng hết sức của anh.

Phó Thanh Sơ cả giận nói: "Cậu đang làm gì!"Thẩm Tuyển Ý ngồi trên ghế, không sao cả nói: "Tôi nếm thuốc.

" Lại đem nguyên lời anh nói mà nói lại cho anh: "Tôi sinh tôi chết chuyện của tôi, anh quản không được, không cần anh xen vào.

"Sắc mặt Phó Thanh Sơ bị chọc tức đỏ lên, cơ thể so với ban đầu run mạnh hơn, giọng nói ngào, nói: "Cậu có thể hay không giống người trưởng thành, đừng tùy hứng như vậy! Loại thuốc này cũng có thể ăn bậy? Cậu không muốn sống nữa!"Thẩm Tuyển Ý không nói chuyện.

Phó Thanh Sơ nói: "Hôm nay chuyện đánh dấu tạm thời tôi không truy cứu, cậu đập thuốc của tôi cũng không phát sinh, về sau không cần đến phòng thí nghiệm tìm tôi.

Tôi không thích hợp với cậu, từ đầu đến cuối cũng không có tính toán cùng cậu ở bên nhau, đừng lãng phí thời gian.

"Thẩm Tuyển Ý nhìn anh, nói: "Có thể, nhưng tôi có điều kiện.

""!! " Phó Thanh Sơ trầm mặc thật lâu, "Cậu nói.

""Từ hôm nay trở đi, anh không được dùng loại thuốc này nữa.

" Thẩm Tuyển Ý nhìn đôi mắt anh, một cái chớp mắt không rời nhìn chằm chằm, tựa hồ có thể đem linh hồn của anh đều rút ra.

Phó Thanh Sơ quay đầu đi: "Được.

"Thẩm Tuyển Ý cầm di động của mình, đứng lên nói: "Giáo sư, hẹn gặp lại.

"Thẩm Tuyển Ý quy quy củ củ nói xong liền ra cửa, không có quay đầu lại, cũng không có cà lơ phất phơ quay người lại, tức chết người cười nói: "Kẻ ngu mới đáp ứng anh, tôi càng không.

"**Ngày hôm sau là thứ hai, sáng sớm Thẩm Tuyển Ý đã dậy, ở hai bạn cùng phòng như lợn chết đã ra cửa, đi gặp Thịnh ca.

Nghiêm Bảo cũng ở đó.

Ở một nơi ngư long hỗn tạp như vũ trường, bởi vì là ban ngày lại là sáng sớm cho nên không có người, lúc Thẩm Tuyển Ý đi vào trước đài mấy cô gái chỉ chỉ trỏ trỏ mà cười một trận, hỏi cậu ban ngày tới nhưng không có cô nào để bồi rượu đâu, đều đã tan tầm.

Thẩm Tuyển Ý làm như không nghe thấy, lập tức hướng tới một phòng, kết quả đẩy mở cửa, một cái bình rượu liền đón đầu ném lại đây.

Rượu nhập khẩu cùng hàng vỉa hè không giống nhau, cái chai so ra còn chắc không ít, nếu không phải Thẩm Tuyển Ý động tác nhanh nhạy, hiện tại đã bị đập lên đầu.

"Thịnh ca nổi nóng như vậy, tối hôm qua không trút hết hoả sao?" Thẩm Tuyển Ý cười tiến vào phía trong, đột nhiên bị hai người bắt được tay, cậu không giãy giụa, bị áp tới trước mặt Thịnh ca.

Cách ghế nửa thước, một người đàn ông mặc đồ đen ngồi dựa trên sô pha, một tay gác lên ghế, trong miệng ngậm điếu thuốc, đầu ngón tay theo quy luật mà gõ một hồi, cũng không nói lời nào.

"A, sinh viên tới đây không tốt lắm.

" Thịnh ca hiền lành mà cười một cái, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Tuyển Ý, ngầm chọc đao: "Mấy ngày hôm trước lúc đánh nhau không phải rất hung sao, làm sao hiền như vậy?"Nghiêm Bảo cũng là từ chỗ Thịnh ca ra ngoài, không giống Thẩm Tuyển Ý không sợ trời không sợ đất, anh ta trong tay có anh em muốn dựa anh ăn cơm, chỉ có thể thật cẩn thận mà nói: "Thịnh ca thật là nói đùa, trước mặt anh cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ, sinh viên cái gì, thời điểm trước mặt chúng ta xin cơm ăn cũng chỉ cao đến eo ngài.

""Người bị đánh cho tàn phế, không có việc gì.

" Thịnh ca cúi người, nhìn về phía Thẩm Tuyển Ý, gằn từng chữ một mà nói: "Cậu đánh chó, cũng đến xem chủ nhân, như thế nào? Đi ra ngoài hai ngày liền bắt đầu cảm thấy mình có năng lực, dám đánh mặt tôi?"Thẩm Tuyển Ý run run bả vai, từ trong tay hai kẻ to con mặc đồ đen tránh thoát ra, thẳng sống lưng nói: "Tôi đánh, bên đường muốn cường bạo người khác, tôi thay Thịnh ca quản giáo.

"Thịnh ca vẫn cười, dựa lưng ghế khóe miệng câu lên nói: "Anh em chúng tôi quen biết nhau tám chín năm, tôi còn không biết cậu có người làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hôm nay tới, lại là vì anh hùng cứu mỹ nhân?".