“Gặp phải nguy hiểm tại sao không gọi điện thoại cho anh đầu tiên? Cần tiền tại sao không nói với anh?”
“Éc… Lúc ấy anh và ba anh ở chung một chỗ, em dĩ nhiên không thể quấy rầy anh.”
Nhưng nghe Từ Du Mạn nói xong, anh có chút bất đắc dĩ. Anh xoa đầu cô và nói:
“Ăn từ từ, không ai giành với em. Còn nữa, dù có chuyện gì cũng không quan
trọng bằng em, biết không? Em tìm anh không phải là quấy rầy anh, anh
rất vui mừng.” Nói không cảm động, đó là không thể nào. Nếu người đàn
ông nào đối xử với bạn như vậy, bạn không cảm động sao?
Từ Du Mạn rất cảm động : “Ừ, em biết rồi. Thầy Cố, hôm nay anh với ba anh đã nói
những gì?” Từ Du Mạn trực giác cảm thấy Cố Uyên cùng ba anh nhất định
không vui vẻ gì rồi.
“Không có gì.” Cho dù phía trước có khó khăn gì, anh cũng sẽ giải quyết tốt.
“A.”
Ăn cơm xong, cô rất nhanh lại ngủ thiếp đi. Sau đó, cô cũng không nghe qua tin tức gì của Dương Nguyệt Ý. Chỉ là Từ Du Mạn cũng không lưu tâm lắm, bởi vì cũng không phải người cô để ý.
Từ Du Mạn thỉnh thoảng
cũng lên mạng tra xem có cái clip nào đẹp mắt hay không, nếu không cô
làm sao quen biết Tiểu Thương chứ? Chỉ là, cô cảm thấy không có gì thú
vị, đã rất lâu không lên mạng xem các clip rồi.
Tục ngữ nói thi
cuối kỳ là trò chơi lớn, thi giữa kỳ là trò chơi nhỏ, thời gian thi hai
ngày rất nhanh đã trôi qua. Ngày thứ hai thi xong, Cố Uyên cũng không ở
đây, ở nhà nhàm chán, Từ Du Mạn tùy tiện lên mạng xem một chút, tự nhiên phát hiện một clip đặc biệt nóng.
Nhân vật chính bên trong là
Dương Nguyệt Ý cùng đám người bắt cóc cô, dĩ nhiên người đàn ông thanh
tú không có mặt trong đó. Từ Du Mạn mơ hồ cảm thấy clip này không phải
do Úc sai người đăng lên mạng.
Nhưng hiện tại những chuyện này
đều không có liên quan gì đến cô. Vốn dĩ đây cũng không phải kỳ thi tốt
nghiệp trung học, dĩ nhiên bài thi không cần trải qua trùng trùng điệp
điệp xét duyệt, giảm bớt được phần tham gia bình duyệt bài thi, cho nên
kết quả đã được công bố vào ngày hôm sau đi học.
Từ Du Mạn một
thời gian dài như vậy không đi học, thành tích trượt là tự nhiên, chỉ là coi như còn tốt, trượt từ vị trí số ba xuống số tám mà thôi. Cô cũng
không có gì quá đau lòng, cố gắng một chút thì thành tích sẽ lên thôi.
Thành tích tất cả các môn của Từ Du Mạn xem như không tệ, môn học kém duy
nhất chính là môn toán, chỉ được 126 điểm. Học sinh học môn toán giỏi
nhất mỗi lần thi đều được điểm tối đa.
Buổi chiều, Cố
Uyên vì phải đi họp chủ nhiệm, nên Từ Du Mạn đành phải tự mình đi mua
cơm chiều, thuận tiện mua giúp cho anh một phần. Mới vừa đi ra khỏi tiệm cơm nhỏ, cô liền bị một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt cản lại.
Người đàn ông này dáng dấp rất bình thường, nhưng trên người có một loại áp
lực làm cho người ta không thể nào bỏ qua. Da cũng rất đen, hẳn là bị
đen sau thời gian dài. Mặc dù không thấy được phía dưới bộ âu phục là
hình dáng gì, nhưng ánh mắt của cô rất gian xảo, người đàn ông này vóc
người nhất định rất tốt. Đây là một người đã trải qua huấn luyện nào đó
rồi.
Từ Du Mạn tìm tòi trong đầu, người đàn ông này, cô dường như cảm thấy có chút quen thuộc, chính là cảm thấy có một loại cảm giác
quen thuộc, nhưng trước sau cũng không nghĩ ra đã từng gặp mặt người đàn ông này lúc nào.
“Xin hỏi anh là?”
“Tôi là ai không quan trọng. Cô Từ, tư lệnh của chúng tôi có chuyện tìm cô.”
Tư lệnh? Đó không phải là cha của thầy Cố sao? Sao lại tới tìm cô chứ?
Trong đầu Từ Du Mạn không khỏi hiện ra diện mạo của ba Cố trong ấn tượng của cô, ngay sau đó lại hiện ra một đoạn thường được viết trong tiểu
thuyết. Đối phương hỏi : “Muốn bao nhiêu mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?”
Phụt… Từ Du Mạn cũng cảm thấy loại chuyện như vậy không có nhiều khả năng xuất hiện trên người ba Cố. Ba Cố không thích cô, không
chấp nhận cô là chuyện rất có thể, nhưng không thể nào lại làm ra chuyện không có phẩm chất như vậy, chuyện tổn hại hình tượng như vậy.
Từ Du Mạn đi theo người đàn ông đến chỗ chiếc xe quân đội màu xanh không
biết biển số đang dừng ở ven đường. Cô chợt hiểu ra người đàn ông trước
mặt mình sao lại quen thuộc như vậy. Thời gian gần một tháng cô ở nhà họ Cố, chỉ cần bác Cố về nhà, người đàn ông này sẽ theo về nhà họ Cố, ở
cũng ở tại nhà họ Cố.
“Anh là anh Hứa?”
Lời nói của Từ Du
Mạn nghe không giống như đang hỏi thăm mà như là đang khẳng định. Người
đàn ông phía trước dừng lại một chút, sau đó đưa lưng về phía cô, giây
lát sau gật đầu rồi giúp cô mở cửa xe ra.
Từ Du Mạn nhìn thấy Cố
Bác đang ngồi phía sau xe, dừng một chút, ngồi vào trong. Cô vốn cho là
bác Cố không có ở trong xe, mà là ở trong thư phòng của nhà họ Cố, giống như Quân Vương chờ anh Hứa dẫn cô tới bái kiến đấy.
“Cô Từ, còn
nhớ tôi không?” Cố Bác nghiêm túc đến mức không có chút biểu tình nào,
ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Từ Du Mạn. Ánh mắt này, chắc hẳn rất
nhiều người sẽ không chịu nổi, dù sao trong đó cũng tản ra cảm giác bị
áp bức không che giấu.
Từ Du Mạn cảm thấy mồ hôi lạnh cũng sắp
tuôn ra rồi. Ở trước mặt Cố Bác, cô muốn thoát đi. Nhưng cô biết mình
không thể làm như vậy.
“Dĩ nhiên biết. Bác Cố.” Từ Du Mạn cố gắng để cho mình nhìn ra tình cảnh.
Trong lòng cô bất ổn, nhịp tim nhanh đến mức giống như muốn rớt ra ngoài. Cho dù gặp phải bọn bắt cóc, cô cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Có thể
thấy được phong cách của Cố Bác thật là bức người.
“Hả? Biết thì sao vừa rồi lúc tiến vào không chào?”
Đó là do quá khẩn trương nên quên mất. Từ Du Mạn dĩ nhiên không thể nào
nói như vậy. Cô cũng không biết nói thế nào, đành phải áy náy nói : “Là
hậu bối bất kính rồi.”
Từ Du Mạn phục hồi lại, cuối cùng cũng
không căng thẳng như trước đó nữa, bình tĩnh hơn rất nhiều. Từ Du Mạn
không nhìn thấy Cố Bác khẽ gật đầu, sau đó thoáng vẻ tiếc nuối. Tiếc
nuối cũng chỉ chợt lóe lên, cô cũng không nhìn thẳng vào ánh mắt của
ông, làm sao có thể phát hiện ra, chưa nói việc Cố Bác vốn vô cùng có
khả năng che giấu.
“Cô Từ, tôi nghĩ cháu là người thông minh, nên biết tôi tới tìm cháu làm gì chứ.”
“Bác Cố gọi cháu là Mạn Mạn được rồi.” Từ Du Mạn tôn kính nói :“Tâm tư của
Bác Cố, Mạn Mạn ngu muội, kính xin bác Cố nói rõ.” Đúng là một cô bé
thông minh, chẳng trách con trai mình lại thích. Nhưng ông không thể
nuốt lời.
“Rời khỏi con trai tôi đi.”
“Tại sao?”
Từ Du Mạn không ngờ Cố Bác sẽ trực tiếp như vậy, rời khỏi con trai của
ông? Từ Du Mạn chung quy là muốn biết nguyên nhân. Cô trực giác cho rằng Cố Bác không thể nào là bởi vì gia thế của cô không môn đăng hộ đối mà
không đồng ý.
“Vấn đề này, cháu đi hỏi Cố Uyên đi, nó biết đấy.
Đứa con trai này, một chút cũng không biết hiếu thuận với cha mình.”
Biết chuyện này, Cố Uyên sẽ tức chết. Thật ra những chuyện khác Cố Uyên
đều nghe lời ông, chỉ trừ chuyện phụ nữ, đây không phải là làm ông khó
xử sao?
“Tôi chỉ muốn biết, cháu có đồng ý rời khỏi Cố Uyên hay không?”
“Bác Cố bảo cháu rời khỏi Cố Uyên là vì anh ấy sao?” Lúc này không thể gọi
anh là thầy Cố, nếu không liền có thể có lý do rồi, hai người là thầy
trò, đồi phong bại tục. Từ Du Mạn mới sẽ không cho người ta cơ hội nói
như vậy nha.
“. . . . . .” Cố Bác không muốn trả lời câu
hỏi này. Từ Du Mạn thấy Cố Bác không muốn trả lời câu hỏi này, cũng
không ép ông trả lời.
“Thật ra, mặc kệ có phải vì tốt cho Uyên
hay không, cháu cũng sẽ không rời khỏi anh ấy. Trừ khi anh ấy không yêu
cháu nữa, không quan tâm cháu nữa, cháu sẽ chủ động rời đi.” Chỉ khi
thầy Cố hạnh phúc mới thật sự là vì tốt cho anh.
“Làm sao cháu có thể xác định nó thật sự yêu cháu?”
“Ở đây cảm thấy.”
Từ Du Mạn chạm vào vị trí trái tim, nhớ tới bây giờ đã trễ lắm rồi, cuộc
họp của Cố Uyên hẳn cũng đã kết thúc, cô vội vã nói : “Bác Cố, thứ lỗi
cho cháu không thể tán gẫu với bác, cháu phải đi đưa đồ ăn cho Uyên.”
Từ Du Mạn cứ thế mở cửa xe, sau đó nói lời tạm biệt với Cố Bác : “Bác Cố,
hẹn gặp lại.” Từ Du Mạn nhìn về phía Hứa Nham ở vị trí tài xế: “Anh Hứa, hẹn gặp lại.”
“Cố Uyên đã có vợ chưa cưới rồi.” Từ Du Mạn vừa
định rời đi, một câu nói của Cố Bác khiến Từ Du Mạn đành dừng bước. Sắc
mặt của cô như cũ quay đầu lại nói: “Uyên không thừa nhận thì không
phải.” Nói xong, cô mới vội vã chạy về trường học. Sau khi khuất khỏi
tầm mắt của Cố Bác, sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, bước chân cũng có
chút lảo đảo muốn ngã.
Không đúng, người vợ chưa cưới kia nhất
định là do bác Cố sắp xếp, không được thầy Cố thừa nhận. Cô nên đi về
hỏi rõ ràng, cô tin tưởng lời Cố Uyên nói.
Hứa Nham quay đầu lại
hỏi Cố Bác : “Tư lệnh, tại sao không để cho bọn họ ở bên nhau?” Anh sao
thế này, tại sao lại quan tâm tới chuyện không liên quan tới mình? Hứa
Nham thầm tự giễu.
“Dù thế nào đi nữa bọn nó chính là không được phép yêu nhau.”
Cô bé Mạn Mạn này, hơn mười năm không gặp, không ngờ lớn lên lại xinh đẹp
như vậy, cũng khó trách con trai của ông lại ngoan cố như thế. Rõ là.
Đây không phải là làm ông khó xử sao, không được, cho dù Cố Uyên yêu
thích cô bé kia cũng không được, người ông sắp đặt cho Cố Uyên cũng
không tệ.
Hứa Nham trong lòng biết Cố Bác sẽ không nói. Nhưng Hứa Nham vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Thiên kim nhà họ Tạ mà tư lệnh sắp xếp cho Cố Uyên cũng không thấy nhận được nhiều sự yêu mến của ông, vậy sao tư lệnh lại nhất định muốn Cố Uyên cùng thiên kim nhà họ Tạ kết hôn chứ?
Đúng lúc Từ Du Mạn
trở lại trường học, cuộc họp của Cố Uyên đã kết thúc. Ở trong phòng làm
việc của mình, Cố Uyên nhìn sắc mặt của Từ Du Mạn có chút không bình
thường, quan tâm hỏi:
“Em sao vậy? Có phải bị bệnh hay không?”
Nói xong, Cố Uyên còn ôm lấy đầu của cô, dùng trán của mình dán lên cái
trán của cô để xem cô có phải bị sốt hay không. Người đàn ông quan tâm
cô như vậy làm sao có thể không yêu cô?
“Anh có phải có
vợ chưa cưới hay không?” Từ Du Mạn nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu không chuyện này sẽ trở thành một cái gai trong tình cảm của bọn họ, không
thể chết người, nhưng chạm vào cũng sẽ đau. Cô không đợi được anh chủ
động nói cho cô biết.
“Em nghe ai nói?” Cố Uyên lặng người, chợt có chút kinh hoảng, anh sợ Mạn Mạn sẽ vì chuyện này mà cách xa anh.
“Có phải ba anh nói cho em hay không?” Từ Du Mạn gật đầu một cái.
“Tin anh không?” Cố Uyên lại khẩn trương hỏi.
Từ Du Mạn vẫn gật đầu. Cô tin tưởng anh nên mới trực tiếp hỏi, nếu không cô nhất định sẽ rời đi.
“Đây là cha anh định ước cho anh, anh cũng không biết cha anh ước định vào
lúc nào. Đối phương là thiên kim tiểu thư của thủ trưởng, tên là Tạ Vận
Tư. Anh chỉ gặp qua một lần, chính là lúc cô ấy và thủ trưởng cùng đến
nhà anh. Hình như là ngày anh đón em về nhà. Sau đó cũng chưa từng gặp
lại, thật sự anh và cô ta không có quan hệ gì.” Cố Uyên cũng nhanh nói
năng lộn xộn rồi. Từ Du Mạn biết, càng quan tâm, mới có thể như vậy.
Từ Du Mạn vòng tay ôm chắc hông của anh : “Em tin anh.”
Thật tốt, Mạn Mạn tin tưởng mình. Cố Uyên ôm cô thật chặt.
Nhưng lúc Cố Uyên vẫn còn đắm chìm trong cái ôm, Từ Du Mạn tránh thoát khỏi
cái ôm của anh, sau đó hung tợn nhéo một cái vào eo của anh. Bên hông
của anh cũng không có thịt dư, cô phải nỗ lực thật lâu mới nhéo được một chút xíu da, vẫn rất cứng rắn.
“Nói, lúc nào thì giải quyết xong cái người tên Tạ Vận Tư đó?” Tự nhiên lại xuất hiện một cô vợ chưa
cưới, thấy cô dễ bắt nạt lắm phải không?
“Anh chỉ biết có một cô gái là em, tuyệt sẽ không có người khác, em yên tâm.” Cố Uyên cam kết.
“Ừ. Ba của anh hình như có hơi kỳ lạ, em cảm thấy bác ấy cũng không chán
ghét em.” Từ Du Mạn rầu rĩ nói. Mặc dù cô cảm giác Cố Bác không phải rất ghét cô, nhưng ông không đồng ý cho cô và Cố Uyên ở bên nhau là sự
thật, nguyên nhân cuối cùng là gì, hẳn là chỉ có mình ông ấy mới biết.
“Ừ, cho nên em nhất định có năng lực làm cho ông bố cố chấp của anh yêu quý cô con dâu này.” Mạn Mạn của anh người gặp người thích, cũng không tin
cô không thể thu phục được lão già cố chấp trong nhà.
“Ừ.” Cô nhất định phải nhận được sự đồng ý của người nhà Cố Uyên.
Đúng rồi. Cố Uyên đột nhiên chợt lóe lên một ý tưởng, ông nội. Bọn họ có thể bắt đầu từ ông nội.
“Mạn Mạn, nghỉ đông theo anh trở về Yên Kinh một chuyến nhé.” Ông nội sống
trong đại viện ở Yên Kinh. Lúc trước, khi đón Mạn Mạn về nhà, ông nội
vẫn sống ở Yên Kinh, cũng không ở thành phố A, cho nên ông nội chưa từng gặp qua Mạn Mạn. Đây thật là một tiếc nuối lớn. Nếu để cho ông nội nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Mạn Mạn khi còn bé như vậy, ông nhất định
sẽ thích Mạn Mạn, và cô cũng sẽ không bị cha anh đưa đi. Thật sự là sai
lầm khi không để cho ông nội biết.
“Trở về Yên Kinh?” Từ Du Mạn đè nén sự kinh ngạc nói.
“Đúng, chúng ta cùng trở về Yên Kinh gặp ông nội của anh.” Cha anh luôn nghe
lời ông nội, chỉ cần thu phục được ông nội thì tương đương với việc thu
phục được cha anh.
Từ Du Mạn nghe Cố Uyên nói muốn gặp ông nội,
liền biết Cố Uyên có tính toán gì rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy có phải quá nhanh hay không, có chút không thích ứng kịp.
“Có thể hơi sớm hay không?” Từ Du Mạn lo âu hỏi. Không biết ông nội của thấy Cố như thế nào đây? Có hòa hợp được hay không đây?
“Sẽ không, anh đã sớm muốn làm như vậy rồi, sao có thể là sớm chứ?”
“A.” Từ Du Mạn chợt kêu to.
“Sao vậy?” Ngạc nhiên.
“Cơm nguội rồi.” Từ Du Mạn lắp bắp nói, rất ngượng ngùng.
“Không sao.” Cố Uyên cầm lấy hộp cơm Từ Du Mạn đưa cho anh, say sưa ăn ngon
lành. Cô cũng không quái dị nói cái gì mà cơm nguội, ăn sẽ bị cảm nữa.
Cố Uyên là một người đàn ông, chịu chút cơm lạnh cũng không sao, cô lúc
trước cũng từng ăn cơm lạnh rồi. Cơm lạnh dù sao cũng tốt hơn không có
gì ăn, chịu đói bụng. Bây giờ đi ra ngoài mua căn bản là không còn kịp
rồi, đành ăn tạm thôi.
Vừa ăn xong, liền tới lớp tự học buổi tối
rồi. Lớp tự học buổi tối là tiết học của Cố Uyên, anh ngồi trên bục
giảng, mở ra sách giáo khoa ngữ văn. Từ Du Mạn yên tâm ở phía dưới làm
bài tập.
Học sinh lớp mười hai áp lực lớn, bài tập cũng nhiều.
Một ngày trên căn bản phải làm chừng mười trang bài kiểm tra, chưa nói
là còn có sách bài tập, còn phải đọc sách tham khảo nữa.
Từ Du
Mạn thời gian dài không đi học, kiến thứcthiếu mấy phần. Bạn học khác
đều đã làm xong sách bài tập, cô mới làm được chút ít, hơn nữa trong
khoảng thời gian này luôn phát ra bài kiểm tra, từng xấp đều khá dày.
Môn học duy nhất có ít bài tập chính là ngữ văn. Chủ yếu Cố Uyên cảm thấy
ngữ văn căn bản là dựa vào ý hiểu, phải nói tất cả các môn đều phải dựa
vào khả năng hiểu bài, bài tập để luyện tập là không thể thiếu, nhưng
quá nhiều sẽ dẫn tới phản hiệu quả.
Trong cuộc họp anh đã nói
điều này, nhưng các giáo viên bộ môn khác có tán thành hay không, có làm như vậy hay không chính là chuyện của họ, anh không có quyền can thiệp.
Từ Du Mạn cảm thấy mình cần phải làm nhiều bài tập môn toán hơn, dù sao
‘quen tay hay việc’ cũng không phải là nói bừa, cũng hơi có lý. Bài tập
nhiều, cô biết lựa chọn bài để làm, muốn làm hết toàn bộ, căn bản là
không thể, trừ phi cô không ăn không uống không ngủ.
Đề đơn giản
đề đã hiểu rồi, cô chỉ dùng thời gian nghiên cứu một chút hai đề khá khó sau cùng. Mỗi bài thi cô đều chỉ làm phần sau của hai đề này. Môn toán
cô bị trừ điểm chính là ở chỗ này.
Hai đề bài này nói đơn giản
cũng không phải, nói khó thì cũng không khó, cô chỉ làm được hai câu hỏi nhỏ của phần trước, mấy câu cuối cùng, thật sự rất phức tạp, cô trầm tư suy nghĩ cũng không biết nên làm từ đâu.
Từ Du Mạn đang rối rắm
vì bài tập của mình, cũng không phát hiện ra Cố Uyên đang đọc sách ở
trên bục lúc nào thì đã đặt quyển sách xuống, chuyên chú mà thâm tình
nhìn cô.
Cũng may trong giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người đều bận rộn làm bài tập, không có người nào nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng này của Cố Uyên. Nếu không, lại có một sự kiện bát quái rồi. Cố Uyên hình
như nhìn ra chỗ Từ Du Mạn đang rối rắm, cười cười, đứng dậy, đi tới bên
cạnh cô.
Lúc cảm thấy hô hấp của Cố Uyên rơi vào trên cổ trơn
bóng của mình, Từ Du Mạn mới phát hiện Cố Uyên đã đến phía sau cô từ khi nào rồi. Xem ra mới vừa rồi thật sự quá chăm chú nên không phát hiện ra anh đã đi xuống bục giảng.
Từ Du Mạn dùng cùi chỏ nhân lúc người khác không thấy được thúc một cái vào bụng của Cố Uyên, nhỏ giọng cảnh
cáo : “Bây giờ đang ở trong phòng học đấy.” Đừng làm ra hành động gì
khiến người khác hoài nghi, cô không muốn trở thành nữ chính của đề tài
bát quái thêm lần nữa.
“Anh biết rõ. Emnên vẽ thêm một đường phụ ở chỗ này, tiếp đó làm như thế nào thì em hẳn là biết rồi.” Cố Uyên vốn
muốn trực tiếp cầm tay của cô vẽ ra đường phụ, nhưng ngại vì bây giờ
đang ở phòng học, còn có rất nhiều học sinh khác ở đây, Cố Uyên đành
phải lấy bút từ trong tay cô ra rồi cầm trong tay mình, vẽ thêm một
đường kẻ phụ cho bài hình học không gian của cô.
Sau đó anh thật
giống như là một thầy giáo vừa giúp học sinh giải quyết xong một đề toán khó, liền đứng thẳng người dậy đi về phía bục giảng, trở lại vị trí của mình.
Vân Xảo ngồi bên cạnh cô cũng không phát hiện ra cái gì
khác thường, chỉ là vẫn vẻ mặt háo sắc nhìn Cố Uyên, dường như sắp chảy
nước miếng nói : “Thầy Cố thật là lợi hại, thầy giáo dạy môn Ngữ Văn mà
nhẹ nhàng như vậy đã giải quyết được một bài toán khó rồi.”
“Cậu
làm sao biết được đường kẻ phụ mà thầy ấy vẽ là chính xác?” Từ Du Mạn
liếc Vân Xảo một cái, thật sự là háo sắc đến không cứu được. Thật ra khi Cố Uyên vẽ xuống đường kẻ phụ này cho cô, cô liền biết anh vẽ đúng rồi.
Cô cố gắng vẽ rất nhiều đường kẻ phụ, không có đường nào đến được đáp án,
đều không phải là chính xác. Không ngờ đáp án là vẽ ở một chỗ không dễ
dàng nghĩ tới như vậy. Quả nhiên trình độ học vấn của người ta ở nơi đó, thật không đúng.
Có bạn học khác cũng phát hiện sự khác thường
vừa rồi bên Từ Du Mạn, cũng biết Cố Uyên dễ dàng giải quyết được một bài toán khó, rối rít đến phía trên bục giảng để hỏi bài. Vốn đang là giờ
tự học buổi tối môn ngữ văn, muốn đến làm phòng làm việc của giáo viên
môn toán để hỏi bài lại cảm thấy không tốt lắm, hơn nữa phòng làm việc
cũng không gần, có chút phiền phức. Cho nên nếu gặp phải bài nào không
làm được, vẫn là để qua một bên, không để ý đến. Nhưng thấy khả năng
toán học của Cố Uyên rất tốt, lại chủ động giảng bài toán khó cho lớp
trưởng, mới nhớ tới trình độ học vấn cao của anh, chút vấn đề nhỏ này
sao có thể làm khó được thầy Cố chứ, cho nên một đám học sinh lá gan
cũng lớn hơn, đều đi hỏi Cố Uyên – một thầy giáo dạy Ngữ Văn - đề bài
môn toán.