Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 2: Một Chân Sơ Xuất




Cố Uyên cũng không ngẩng đầu mà nói:

“Thời điểm chuông thứ ba reo em chỉ mới sải bước có một chân.”

Từ Du Mạn thế nào cũng không nghĩ đến Cố Uyên sẽ dùng đến chiêu này. Trong lòng tích tụ, có chết cô cũng không chịu thừa nhận, lại nói:

“Thầy có chứng cớ gì chứng minh chứ?”

Lấy chứng cớ ra đi? Khi Từ Du Mạn đang dương dương đắc ý, lại nghe thấy thanh âm Cố Uyên làm cho người ta chán ghét:

“Nhìn lại chân em xem.”

Từ Du Mạn cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện khi bản thân cùng Cố Uyên nói chuyện thế nào lại quên không đi vào lớp. Hiện tại cô vẫn còn đang duy trì tư thế một chân ở ngoài cửa, một chân ở bên trong cửa. Khó trách lúc nãy Vân Xảo luôn luôn đưa mắt ra hiệu cho cô. Cô còn tưởng rằng Vân Xảo tối hôm qua ngủ không ngon nên mắt không thoải mái. Lúc này Từ Du Mạn thật sự không có biện pháp phản bác đành cam chịu, con mẹ nó “Sự thật” đến trễ này, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cô gặp phải! Từ Du Mạn nâng chân ở ngoài cửa chuẩn bị tiến vào phòng học. Chân còn chưa đặt xuống đất đã nghe thấy thanh âm Cố Uyên khiến cô chán ghét:

“Đứng ở ngoài cửa lớp đến khi giờ tự học kết thúc.”

Từ Du Mạn đành đem những lời thô tục hung bạo thu trở về, cô thề rằng sẽ không bao giờ nói thô tục nữa.Từ Du Mạn ngoan ngoãn đứng ở ngoài hành lang. Bởi vì lúc này đã vào học cho nên cũng không có nhiều người lui tới chỉ có những thầy cô cùng học sinh đến trễ đi qua thôi.

“Thế nào mà bị phạt đứng đây?”

Từ Du Mạn không muốn quan tâm người này. Dương Kiệt là Đội trưởng Đội thể dục thể thao của trường bọn họ. Từ Du Mạn không muốn để ý cho nên làm ngơ đi. Giống như căn bản không nghe thấy Dương Kiệt nói chuyện. Giống như bên cạnh căn bản chỉ là không khí, không có người. Dương Kiệt đối với thái độ của Từ Du Mạn đối xử với mình đã thành thói quen nhưng cũng khó tránh khỏi sắc mặt có chút khó coi.Thoáng chốc Dương Kiệt lại lộ ra chiêu bài tươi cười của anh:

“Mạn Mạn, em thế nào lại không nể mặt anh như thế.”

Từ Du Mạn vẫn không thèm để ý đến Dương Kiệt. Tên này cả ngày như ruồi bọ phiền chết đi được.

“Mạn Mạn tối nay có thời gian không? Cùng anh ăn bữa tối được không?”

Dương Kiệt chưa từ bỏ ý định nói chuyện với Từ Du Mạn. Hắn cũng không tin rằng thân là đội trưởng Đội Thể dục thể thao nhiều nữ sinh theo đuổi như vậy lại không tán đổ được Từ Du Mạn.

“Không rảnh.”

“Từ Du Mạn, trong lúc bị phạt đứng mà em còn nói chuyện được, thật không tôn trọng thầy. Đứng đến giữa trưa.”

Quả nhiên, Cố Uyên chính là để ý cô mà. Từ Du Mạn thật tức giận. Nghĩ lại bản thân hình như không có chọc tới người đàn ông này. Tối hôm qua cô đi chỗ đó là tự do của cô, người đàn ông này bất quá chỉ là thầy của cô cũng không có tư cách quản cô. Bố mẹ của cô cũng không quản làm gì đến phiên anh quản? Từ Du Mạn lần đầu tiên bị phạt đứng, mệt thì không nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu. Giữa trưa tan học cô phải đến văn phòng Cố Uyên. Đến văn phòng Cố Uyên làm gì, đương nhiên là hạ chiến thư rồi. Không đúng là lên lấy sách bài tập ngữ văn ngày hôm qua nộp lên. Sớm biết vậy ngày hôm qua sẽ không đáp ứng thay mặt Chương Xuyến hôm nay lên lấy sách bài tập ngữ văn rồi.Từ Du Mạn gõ cửa văn phòng Cố Uyên, chỉ nghe bên trong truyền đến thanh âm trong veo mà lạnh lùng của Cố Uyên:

“Vào đi.”

Từ Du Mạn đẩy cửa đi vào. Cố Uyên đang ngồi trên ghế dựa phê sửa bài tập. Rèm cửa sổ không có kéo lại, ánh mặt trời vàng óng ánh theo cửa sổ chiếu vào, chiếu trên người Cố Uyên. Từ góc độ Từ Du Mạn nhìn qua vừa khéo có thể thấy lông mi Cố Uyên. Một người đàn ông có lông mi dài để làm gì? Từ Du Mạn nghĩ thầm trong bụng.

“Có việc không?”

“Em đến lấy giúp Chương Xuyến quyển sách bài tập ngữ văn.”

“Chương Xuyến đâu?”

“Trong nhà bạn ấy có việc ạ.”

“Em đợi chút.”

Nói xong, Cố Uyên không để ý Từ Du Mạn đứng đợi, trái lại tiếp tục phê sửa bài tập. Từ Du Mạn thấy Cố Uyên phê sửa bài tập cũng nhiều nên cũng lười biếng, đợi chờ một chút rồi đi lại trong phòng. Từ Du Mạn ở trong văn phòng thật nhàm chán , đi tới đi lui trong văn phòng sờ đông sờ tây nhìn xem, cuối cùng ngồi bên cạnh Cố Uyên nhìn Cố Uyên sửa bài tập. Khó trách có người nói người đàn ông nghiêm túc cực kỳ có sức quyến rũ, quả nhiên không sai. Huống chi Cố Uyên lại là người đàn ông đẹp trai. Bất quá, Từ Du Mạn chỉ là thưởng thức mà thôi, nếu vì điểm này mà tha thứ anh phạt cô đứng cả một buổi trưa kia, đó là không có khả năng.

“Tốt lắm.” Cố Uyên ngẩng đầu buông cây bút màu đỏ trong tay.

“A? Tốt lắm?”

Từ Du Mạn từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại. Vừa mới trong đầu cô tưởng tượng người đàn ông này ở cùng phụ nữ thì sẽ như thế nào?Nhưng đang suy nghỉ liền nghe thấy Cố Uyên nói chuyện. Cố Uyên đem sách bài tập đưa tới tay Từ Du Mạn. Thời điểm đem sách bài tập đưa cho Từ Du Mạn, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào mu bàn tay Từ Du Mạn. Tay Từ Du Mạn run lên suýt chút làm rơi sách bài tập xuống đất.

“Thế nào, cầm cuốn vở lại khó vậy sao?”

Cố Uyên nhíu mắt lại nhìn Từ Du Mạn. Cố Uyên đeo mắt kính nên thoạt nhìn có chút giống giáo sư.

“Giáo sư, thầy đây là đang đùa giỡn em?”

“Thế này được cho là đùa giỡn sao?”

Cố Uyên nói xong thấy bản thân hơi sửng sốt, anh cùng một học sinh đang nói cái gì đây. Không suy nghĩ cái vấn đề này làm gì cho lãng phí thời gian. Cố Uyên rót một ly nước ấm rồi đi đến bên cửa sổ. Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên uống nước động tác cổ họng cao thấp làm cô bổng nhiên cũng cảm thấy giống như khát nước rồi.Từ Du chẳng có hứng thú gì, vội ôm sách bài tập vội vàng rời khỏi văn phòng! Bên trong văn phòng to lớn chỉ có một mình Cố Uyên. Trường học đã coi trọng anh quá rồi.

Từ Du Mạn trở lại phòng học, trong phòng học không còn ai cả. Đây là giữa trưa, tất cả mọi người đều về nhà hoặc đi căn tin. Từ Du Mạn tính rót ly nước uống, đi đến bình nước phía trước mới phát hiện một điểm, nước cũng hết rồi. Thật đáng chết! Từ Du Mạn cũng cảm thấy đói bụng, hiện tại trong căn tin người cũng không nhiều nên cô liền chuẩn bị xuống căn tin. Tại đầu cầu thang lại vừa khéo đụng Cố Uyên cũng chuẩn bị đi căn tin. Cùng Cố Uyên song song đi tới,Từ Du Mạn nhận cái nhìn chăm chăm so với lúc trước còn nhiều hơn. Mỗi một học sinh ăn cơm xong trở về lớp không tự chủ được đều quay lại nhìn bọn họ một cái. Từ Du Mạn còn nghe thấy một số nữ sinh xì xào bàn tán:

“Kia không phải là giáo sư Cố Uyên anh tuấn mới tới sao?

“Cô gái bên cạnh thầy ấy là ai vậy?”

“Hơn nữa hình như còn là học sinh đó?”

Những câu sau là gì,Từ Du Mạn không nghe thấy được. Bọn họ phát hiện cô đang nghe đều tự giác không nói nữa. Từ Du Mạn căn bản không muốn cùng Cố Uyên đứng chung một chỗ cho nên sau khi xuống lầu cô cấp tốc vọt tới căn tin.Từ Du Mạn có thể thề đây là lần đầu tiên cô đi ăn cơm mà chạy nhanh như vậy. Cửa sổ mua cơm cũng không có nhiều người lắm, nên chỉ trong thoáng chốc Từ Du Mạn liền mua được cơm. Nhưng mà nhìn trái nhìn phải chỗ ngồi đều đã đầy, cô căn bản không tìm được chỗ ngồi. Đây là không có biện pháp.

Căn tin trường học bọn họ luôn luôn như vậy. Trước 20 phút mua cơm , phía trước cửa sổ đều chật ních người, sau 20 phút chổ ngồi chật ních. 20 phút cuối cùng người không nhiều lắm nhưng là đồ ăn đều hết rồi. Từ Du Mạn dò xét bốn phía rốt cục thấy có người đứng dậy chuẩn bị rời đi. Từ Du Mạn chuẩn bị tinh thần tranh chỗ. Người nọ vừa rời đi Từ Du Mạn liền lập tức đem cơm đặt lên trước. Đây là cách bọn họ tìm chỗ ngồi. Nhưng là có người lại đánh vỡ luật lệ, bản thân ngồi trước, đĩa chưa lên người đã lên trước rồi. Từ Du Mạn đang muốn mắng người nọ không biết tốt xấu thấy chỗ ngồi đã có người mà còn ngồi lên, nhưng sau đó lại đem lời bên miệng nuốt vào bụng.

“Giáo sư Cố, đây là chỗ ngồi em chiếm được mà.”

Từ Du Mạn cười mỉa mai.Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn, lại nhìn bàn ăn trước mặt mình rồi nói:

“Trên chỗ ngồi có nghi tên ai sao?”

“Thầy.” Từ Du Mạn tức giận nói.

“Vậy em dựa vào cái gì nói là em chiếm được?”

“Phần cơm của em đang đặt trên bàn ăn mà thầy.

“À”

Cố Uyên cũng không nói cái gì nữa cũng không có nhường chỗ ngồi cho Từ Du Mạn đáng thương tội nghiệp mà là một tay bưng cơm một tay cầm chiếc đũa, liền như vậy bắt đầu ăn.

“Thầy là thầy giáo thế nào, sao lại không nhường cho học sinh của thầy chứ!”

Từ Du Mạn lớn tiếng nói. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia cho dù là lòng gan dạ thép cũng phải mềm lòng. Đáng tiếc, Cố Uyên không phải là lòng gan dạ thép, tâm của anh là kim cương.

“Học sinh hẳn là tôn sư trọng đạo.”

Ngụ ý là học sinh tìm được chỗ ngồi là cô cũng nên đứng lên, nhường chỗ cho thầy giáo ngồi. Từ Du Mạn bỗng nhiên nở nụ cười đem phần cơm chính mình nâng lên.

“Đây là em chiếm được,em đây sẽ không khách khí rồi.”

Từ Du Mạn đặt mông ngồi ở trên bàn. Bàn ăn ở căn tin trường học cũng không cao, Từ Du Mạn thân cao 1m65 vừa khéo có thể ngồi lên trên được. Ban đầu mọi người chỉ là thích xem bọn họ náo nhiệt nhưng hành động của Từ Du Mạn triệt để hấp dẫn sự chú ý mọi người. Nam sinh ngồi đối diện Cố Uyên xem ra chắc là cậu bé lớp mười, thật sự là không chịu nổi gánh nặng, bưng phần cơm còn chưa có ăn xong chạy trối chết. Từ Du Mạn bĩu môi ngồi vào chỗ tiểu nam sinh kia vừa ngồi.