Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 24: Sóng gió mãnh liệt




Ads “A?” Đột nhiên bị gọi tên khiến Lâm Nhất Nhiên có chút ù ù cạc cạc, toàn bộ sự chú ý đều đặt tại bàn tay của Trần Tư Tầm vừa xẹt qua khóe môi mình, hoàn toàn không để ý hai cô ấy đang nói gì, Lâm Nhất Nhiên đỏ mặt, gãi gãi đầu: “Cái này. . . . chắc là vậy!”

“Đừng nhúc nhích.” Trần Tư Tầm nhẹ giọng nói, có chút trách cứ, tiện tay cầm lấy giấy ăn, xoa xoa khóe môi cô, “Quay tới quay lui không lau sạch được.”

“Em gái Lâm, cô quá khiêm nhường rồi.” Lâm Tâm Thất cười cười, mặt mày cong lên, Lâm Nhất Nhiên bỗng cảm thấy được nụ cười của cô ấy là thật lòng.

Theo cách nói của Bội Tưởng, chuyện Lâm Tâm Thất đã theo đuổi Trần Tư Tầm đến bên kia bờ Đại dương chắc là sự thật, nếu không thì cô ấy cũng không cười với mình như vậy. . . .Lâm Nhất Nhiên có chút mơ hồ nghĩ.

Bội Tưởng không nói được câu nào, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Tuy không để ý lời nói của Lâm Tâm Thất, nhưng một màn vừa rồi lại đâm Bội Tưởng một nhát thật đau, dù sao Lâm Tâm Thất nói cũng không sai, Trần Tư Tầm đối với người nào cũng đều là thái độ không nóng không lạnh, chưa bao giờ thấy anh đối với ai mà che chở như vậy, bản thân mình theo đuổi nhiều năm như thế cũng không được, vậy mà Lâm Nhất Nhiên. . . . .

“Nhất Nhiên, đã lâu không gặp em.” Bội Tưởng nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên, nâng ly rượu, “Càng ngày càng đẹp.”

“Cám ơn chị, hắc hắc.” Lâm Nhất Nhiên cười ngây ngô.

Tuy không phải là cực kỳ thích Lâm Tâm Thất, nhưng nếu so với Bội Tưởng thì cô nguyện ý ở cùng một chỗ với Lâm Tâm Thất, ít nhất, Lâm Tâm Thất không giống như Bội Tưởng, đeo mặt nạ mà nói chuyện, rõ ràng là không thích mà cứ phải giả vờ ra vẻ thân thiết.

Nhưng mà hôm nay, Lâm Tâm Thất hình như có chút kỳ lạ, hoàn toàn không giống tác phong tùy tiện như lúc trước.

Lâm Nhất Nhiên có hơi khó hiểu, không khỏi nhìn vào ánh mắt của Lâm Tâm Thất, lúc này, cô ấy đang lấy tay chống một bên má, ánh mắt có chút hoang mang, lại có chút. . . .bi thương?

Nụ cười vừa rồi quả nhiên là ảo giác.

Lâm Nhất Nhiên thu hồi ánh mắt, lại rất nhanh liếc sang nhìn Trần Tư Tầm, thấy anh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, nói chuyện với người bên cạnh câu được câu không, trong lòng cô lại có chút tư vị khó tả, cảm thấy Trần Tư Tầm quả thật rất bạc tình.

“Nhất Nhiên, em sắp thi tốt nghiệp chưa? Ôn tập thế nào rồi?” Gò má của Bội Tưởng có chút ửng hồng, dưới ánh đèn càng thêm mê người, “Có đăng ký nguyện vọng nào chưa?”

“Vẫn chưa.” Lâm Nhất Nhiên cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười, giữ vững tinh thần đối đáp, “Nhưng mà cũng sắp rồi.”

“Vậy à. . . .” Bội Tưởng kéo dài âm cuối, cười đến vô cùng quyến rũ: “Có thử bàn bạc với bạn trai, suy xét nên vào trường đại học nào không?”

“A?” Lâm Nhất Nhiên cũng không nghĩ tới là Bội Tưởng lại hỏi trực tiếp như vậy, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, trái lại, Lâm Tâm Thất dường như đã hồi phục tinh thần, giọng nói có chút không thể tin: “Cô có bạn trai rồi?”

“Không có, không có.” Lâm Nhất Nhiên vội vàng khoát tay, sợ các cô ấy hiểu lầm: “Tôi không có bạn trai, không có.”

“Tôi biết mà.” Lâm Tâm Thất nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt về phía Bội Tưởng: “Đừng vì ghen tị mù quáng mà đặt điều cho người khác.”

“Nhắc đến mới nhớ, ngày đó Thất Thất mới đúng là cao thủ, không phải sao? Lúc trước Trần Tư Tầm. . . .”

“Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm bỗng nhiên đứng lên, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

“A?” Lâm Nhất Nhiên quay đầu nhìn anh.

“Ăn xong rồi sao?”

“Vâng? Ăn thì ăn xong rồi, nhưng. . .”

“Ăn xong rồi thì về thôi, tôi đưa em đi.” Trần Tư Tầm ngắt lời Lâm Nhất Nhiên, “Em còn phải trở về ôn bài nữa.”

“Nhưng mà Đường Cẩm còn chưa quay lại.”

“Từ Thụy sẽ đưa cô ấy trở về.”

“Nhưng mà. . . “ Lâm Nhất Nhiên vùng vẫy giãy chết, Bội Tưởng đang nói thì bị Trần Tư Tầm cắt ngang, cô còn muốn biết xem Trần Tư Tầm làm sao nha.

“Em còn phải học bài.” Trần Tư Tầm có chút cương quyết, giọng nói lại dịu dàng: “Ngoan, nghe lời!”

“A. . . .”

Lâm Nhất Nhiên miễng cưỡng đứng dậy, người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi bên cạnh mở miệng: “Sao về sớm vậy?”

“Đúng vậy, người ta không dễ dàng dẫn “người ấy” đến đây, lại về sớm như vậy.”

Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm, ánh mắt có chút chờ mong, Trần Tư Tầm lại nhẹ nhàng từ chối, chỉ tay vào Lâm Nhất Nhiên: “Lần sau đi, bây giờ muộn rồi, cô ấy phải về. Mọi người ở lại nói chuyện đi, tôi đưa cô ấy về rồi quay lại.”

“Em gái à, sao lại như vậy? Không phải là Thất Thất mời em đến sao?” Người đàn ông bên cạnh trêu chọc: “Sao bây giờ lại là Trần Tư Tầm đưa em về nhà rồi?”

“Ơ. . . . .” Lâm Nhất Nhiên bị hỏi như vậy, Trần Tư Tầm đứng ở một bên cười như không cười nhìn cô, Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể tiếp tục cười nói: “Là chị Thất Thất mời tôi tới, nhưng tôi đi cùng thầy Trần đến đây.”

“Thầy Trần? Cô ấy gọi anh là thầy Trần?”

“Ừm.”

“Thầy gì mà lại quan tâm săn sóc như vậy? Còn lấy khăn lau miệng nữa.” Người đàn ông cười to, “Thầy dạy mẫu giáo à?”

Lâm Nhất Nhiên quẫn bách, Trần Tư Tầm cong cong khóe môi, mặc kệ để cho bọn họ cười, anh cầm chìa khóa, chào hỏi một tiếng rồi kéo tay Lâm Nhất Nhiên đi ra ngoài.

Lâm Tâm Thất phất phất tay với Lâm Nhất Nhiên, nói khi nào cô thi tốt nghiệp xong thì tìm mình đi chơi, còn Bội Tưởng đang ngồi ngay ngắn bên cạnh thì chỉ mỉm cười nói hẹn gặp lại, không nói gì thêm, cũng không nhìn Trần Tư Tầm.

Nhắn tin cho Đường Cẩm cũng không thấy hồi âm, chắc là lại theo Từ Thụy đi chơi ở đâu, vui vẻ phát điên rồi, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy lo lắng, ngồi trong xe quay tới quay lui.

Có quá nhiều vấn đề cô muốn hỏi, kìm nén ở trong lòng cả đêm, vốn chỉ muốn hỏi Đường Cẩm thôi, nhưng mà thật sự là cô tò mò lắm rồi, do dự một chút, cuối cùng, lại quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Thầy, Lâm Tâm Thất và. . . Không phải, em đang nói chị Thất Thất và. . . và. . . .” Lâm Nhất Nhiên nhíu nhíu mày, không biết nên gọi Bội Tưởng là gì, lời nói lại mắc nghẹn tại chỗ.

Xuất sư vị tiệp nha! ( 出師未捷: Có thể hiểu là chưa đánh thắng trận, mình thấy để nguyên vậy hay hơn )

Trần Tư Tầm biết cô đang muốn hỏi cái gì, cũng không để ý nói: “Các cô ấy lúc trước đã không hợp nhau, tôi cũng không nghĩ là Thất Thất sẽ mời Bội Tưởng.”

“Vậy. . . .vậy tại sao các cô ấy lại không hợp?” Lâm Nhất Nhiên rất muốn hỏi là các cô ấy có phải bởi vì Trần Tư Tầm anh nên mới không hợp đúng không, nhưng nghĩ một hồi lại không dám nói ra miệng.

“Có thể là do tính cách không hợp chăng?” Trần Tư Tầm trả lời cực kỳ bảo thủ, cẩn thận.

“Vậy. . . .vậy. . .” Lâm Nhất Nhiên vậy vậy một hồi lâu cũng không nói được thành câu, trông thấy đã sắp về đến nhà, cô gấp gáp đến mức giương to mắt nhìn anh.

“Vậy cái gì?”

“Vậy. . . .” cái “người kia” trong miệng các cô ấy có phải là anh hay không?

“Ừm?” Trần Tư Tầm tiến vào một khu nhà nhỏ, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, sau đó dừng xe lại, “Đừng cắn môi.”

Lâm Nhất Nhiên a một tiếng, che giấu nói: “Vậy. . . .em về đây.”

Nói xong lại nghiêng người, ánh mắt hơi liếc nhìn Trần Tư Tầm, có chút chờ mong.

Tính tình của Lâm Nhất Nhiên thật giống như trẻ con, muốn hỏi nhưng lại ngại, liền tìm cớ chờ Trần Tư Tầm hỏi trước, nhưng Trần Tư Tầm lại không hỏi nữa, chỉ gật gật đầu: “Ừ, đi cẩn thận một chút.”

Lâm Nhất Nhiên không khỏi há hốc mồm, mối quan hệ này cô còn chưa được biết rõ ràng, a a a! Nhưng chính mình làm sao có thể nói ra, chỉ có thể chán nản mở cửa xe, “Thầy, hẹn gặp lại. . .” Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Lái xe cẩn thận một chút!”

Bàn tay Trần Tư Tầm đang khép cửa xe, hơi ngừng lại, khóe môi không nhịn được nhếch lên: “Ừhm!”

Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới cảm thấy lời mình nói thật dư thừa, cô giả bộ duỗi cái lưng mỏi, “A. . . hôm nay thời tiết thật tốt, mặt trăng thật lớn! Thầy, hẹn gặp lại nha!” Nói xong cũng không đợi Trần Tư Tầm có phản ứng, xoay người chạy một mạch lên lầu.

Trần Tư Tầm cũng không đi ngay, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, tin nhắn lập tức được gửi đi.

Lâm Nhất Nhiên đẩy cửa ra, không biết có phải bởi vì chạy một mạch lên bốn tầng lầu hay không, cô cảm thấy tim mình đập thật nhanh, ném cặp sách, lấy áo ngủ chuẩn bị tắm rửa, điện thoại lại vang lên, trên màn hình báo có tin nhắn mới, Lâm Nhất Nhiên cầm điện thoại đọc tin nhắn, lại không hiểu là ý gì, một dãy số lạ hoắc, lúc này cô còn chưa phản ứng kịp, cho là tin nhắn quấy rối, liền ném điện thoại qua một bên, đi vào phòng tắm.

Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy còn có tiếng đối thoại của phim truyền hình, đột nhiên, cô kêu to một tiếng, cửa phòng tắm bị đẩy mạnh ra.

Lâm Nhất Nhiên chỉ túm khăn tắm bao quanh người, vọt vào trong phòng, đồng thời cầm điện thoại di động lên, cô cảm thấy nhịp đập của trái tim mình có chút không khống chế được.

Phía ngoài, bà nội hỏi có chuyện gì xảy ra, Lâm Nhất Nhiên một bên nói to không có việc gì, một bên rất nhanh trả lời tin nhắn.

Nói với em làm gì?

Không nên không nên, quá kiêu căng rồi. Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ một hồi, lại gõ gõ vào màn hình: Em biết rồi! , không nên không nên, như vậy thì cũng quá tự đại.

Lâm Nhất Nhiên có chút ảo não ngồi lên trên giường lò xo, bập bềnh, lăn qua lăn lại, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ trả lời lại một chữ “Ừhm!”

Trong lòng cảm thấy bình thản, khóe môi không nhịn được cong lên, Lâm Nhất Nhiên có thể nghe rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập.

Dưới lầu, điện thoại trong tay Trần Tư Tầm phát sáng, tay trái của anh đặt trên cửa xe, tay phải cầm điện thoại, cúi đầu mỉm cười.

Cô bé kia hiện tại nhất định là đang đỏ mặt, còn làm ra vẻ không quan tâm đây mà.

Trần Tư Tầm nghĩ vậy, ném điện thoại sang một bên, lái xe đi.

Đêm nay gió nhẹ, Trần Tư Tầm mở cửa sổ xe, bỗng nhiên anh kéo tay ga, dưới ánh đèn neon, chiếc xe phóng đi một đường thẳng tắp, gọn gàng và linh hoạt.

Mà cái tin nhắn đang lẳng lặng nằm trong hộp thư mà Trần Tư Tầm vừa gửi đi, chỉ có vỏn vẹn vài chữ:

Tôi và các cô ấy không có quan hệ.