[……]
Ánh nắng của buổi trưa hắt lên khuôn mặt của cô gái nằm trêи giường.
Cô gái hơi nhíu mày lấy tay che trước mắt rồi lờ mờ tỉnh dậy.
Lạc Hi Trân tỉnh dậy vừa chạm tay sang bên cạnh đã không thấy ai, có lẽ Dương Hàn đã đi từ sớm.
Lạc Hi Trân thấy một mảnh giấy note ở trêи tủ đầu giường, vừa cử động thắt lưng để ngồi dậy, liền có một cơn đau như bị bánh xe nghiền qua ập đến trêи người cô.
Nhớ lại tối hôm qua anh không khác gì cầm thú mà.
Đúng như lời anh nói, anh muốn cô thế nào cũng không đủ.
Đến lần thứ 5, thấy cô thật sự không chịu nổi anh mới miễn cưỡng dừng lại.
Hôm qua cô quan sát từ đầu đến cuối, anh không hề uống ly nước đó.
Nếu anh thật sự uống nó, cô thật sự không dám nghĩ đến sẽ thế nào nữa.
Sau vài lần cố gắng không có kết quả, Lạc Hi Trân nằm luôn trêи giường lại chợp mắt chẳng còn quan tâm đến mảnh giấy kia nữa.
Lần thứ hai cô thức giấc là do nghe thấy tiếng mở cửa phòng – Dương Hàn về.
” Cô vợ lười này, em còn chưa muốn dậy sao? Đã đầu giờ chiều rồi.
” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dơ tay véo má cô, cười, nói.
” Còn chẳng phải tại anh à? ” Cô bày ra vẻ mặt giận dỗi, ngoảnh mặt đi.
” Tối hôm qua là cô bé nào luôn bám chặt lấy cổ anh, cầu xin anh mạnh lên đây? Còn liên tục rêи rỉ yêu kiều bên tai anh.
” Dương Hàn cúi xuống khẽ nói bên tai cô.
Mặt cô chợt đỏ lên.
” Đáng ghét.
” Cô đánh lên vai anh.
” Em thừa biết anh không thể từ chối em mà.
Gần đây em còn bỏ bê anh, dĩ nhiên anh phải đòi cả vốn lẫn lãi rồi.
” Anh nở nụ cười xấu xa.
” Anh chẳng thể nghiêm túc lúc nào được à? ”
” Anh chỉ ở trêи giường không nghiêm túc thôi.
” [ Đồ cầm thú mà =))))) ]
Cô thật sự không nói lại anh thì đổi chủ đề.
” Sáng nay anh đi đâu đấy? “
” Anh đến văn phòng luật sư giải quyết việc cuối cùng.
Xong việc này chúng ta về nhà.
“
” Anh có qua đây nữa không? ” Cô lo lắng hỏi.
” Xong cả rồi, không cần giải quyết chuyện gì nữa.
” Anh đứng lên vừa cởi áo ngoài vừa nói.
Thời gian anh sang bên này nói không nhớ anh là cô nói dối.
Tuy phải chăm sóc con nhưng cô thật cũng nhớ anh.
Vừa nghe anh đã xong việc có thể về nhà, cô thật muốn chạy đến ôm anh.
Vừa cử động cơn đau lại truyền đến tuy không còn đau như lần trước nhưng vẫn làm cô hét lên.
” A… “
Anh nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô.
” Em làm sao thế? Vẫn đau lắm à? “
Có lẽ khi có người dỗ dành quan tâm con người ta sẽ muốn yếu đuối, làm nũng.
Cô rơi nước mắt, cánh tay anh vòng qua eo cô làm cô dựa vào khuôn ngực của anh.
” Anh làm người ta đau chết rồi.
“
” Anh xin lỗi.
Lần sau anh sẽ cố gắng nhẹ hơn.
“
” Lần sau không thèm quan tâm đến anh nữa.
“
” Anh xin em đấy, anh chỉ vừa qua 30 tuổi thôi.
Anh lần sau thật sự sẽ nhẹ hơn mà.
“
” Mặc kệ anh, em không thèm quan tâm.
“
” Nếu em làm thế, anh thật sự sẽ thảm lắm.
Anh chưa muốn làm thầy tu đâu.
“.