Giáo Sư Anh Thật Vô Sỉ

Chương 30: Làm Chuyện Nên Làm 602 Chữ






Lúc cô tỉnh dậy chắc là đã quá trưa, thân thể thì mệt mỏi đến rã rời.

Không ngờ sức lực của anh có thể lớn đến thế.
Nhớ lại đêm hôm qua chỉ vì một câu, anh còn quậy nữa em sẽ đánh anh không xuống giường được.

Mà anh muốn cô đến tận gần sáng mới dừng lại, anh còn nói để xem hôm nay ai là người không xuống giường được.
Ai, đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Cô bây giờ chỉ xê dịch người thôi cũng cảm thấy đau nhức đến lợi hại.
Mấy hành động vô cùng mị hoặc hôm qua lại chạy qua đầu Lạc Hi Trân.

Cô nhớ lại thật sự là mặt đỏ tim đập.
Rõ ràng hôm qua cô nói không muốn anh, chỉ một lát đã cầu xin anh muốn cô còn rêи rỉ lớn như thế.
Nếu mỗi phòng cách âm không tốt cô thật sự không biết nhìn mặt ba mẹ Dương thế nào nữa.
” Cạch…”
” Bà xã, còn suy nghĩ lung tung cái gì đó? Không xuống giường sao? ” Dương Hàn cười gian.
” Anh… ” Giọng Lạc Hi Trân khàn đặc
” Lấy… Lấy nước cho em.


Dương Hàn vội vàng đi rót nước ấm cho cô.
” Mau uống đi.


” Còn không phải tại anh à? ” Lạc Hi Trân giận dỗi nói.

” Có phải hay không? Là ai rêи rỉ lớn đến thế? “
” Anh… ”
” Đều tại em thôi khơi dậy đệ đệ của anh làm gì.

” Dương Hàn lại cười.
” Giáo sư lạnh lùng thường ngày bây giờ cũng có thể trở thành lưu manh có văn hoá sao? ” Lạc Hi Trân ghét bỏ nói.
” Giáo sư thì không thể lưu manh sao? ” Nói rồi anh cúi xuống hôn lấy môi cô.
Buông môi cô ra anh nói tiếp:
” Bây giờ em thấy lưu manh có văn hoá cũng không muộn.


” Con của em đâu? ” Cô thật sự không nói lại anh mà.
” Có con rồi em liền hất hủi chồng mình sao? “
” Ừ đấy thì thế nào? Anh tìm cô vợ khác đi.


” Em quan tâm cũng không sao anh chỉ cần danh phận a ~.

Hai bà chăm sóc hai đứa rồi.


” Vậy tốt rồi.


Cô xoay người định xuống giường lại bị anh đè trở lại.

” Con cũng không cần em chăm sóc.

Ngày mai anh lại phải đi rồi, bây giờ cũng không thể để thời gian trôi qua một cách phí phạm chứ? “
” Anh định làm gì? “
” Làm chuyện nên làm.

” (Nie không chuyện là chuyện gì hết :v)
“Cốc..

Cốc… “
” Mẹ gọi cửa rồi kia kìa.


Anh vẫn vùi đầu vào cổ cô hết hôn lại ʍút̼ để lại trêи chiếc cổ trắng nõn của cô toàn mấy vết đỏ chói như những đoá hoa.
” Tối nay em còn phải mặc váy dự tiệc đó.


” Vậy anh càng phải hôn để em không mặc mấy cái váy như thế.


Bên ngoài cửa, tiếng gõ cửa lại vang lên, anh mang vẻ mặt không thoả mãn bế cô vào phòng tắm, rồi bước ra mở cửa.
” Mẹ bảo con lên gọi Tiểu Trân tại sao lại lâu như thế? “
” Cũng chưa đến giờ mẹ gấp thế làm gì chứ? “
” Cả đêm qua còn không đủ sao? Cũng không thể để Tiểu Trân mệt mỏi quá, sẽ không tốt đâu.

” (Mẹ tâm lý quá TvT)
” Con biết chừng mực mà.


” Con cũng phải biết kiềm chế một chút, cái gì cũng có giới hạn của nó.

” Mẹ Dương thấy khuôn mặt không thoả mãn của anh vẫn không tin tưởng được mà hù doạ một chút..