Giảo Phụ

Chương 53




Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không huơ quyền lên đánh nữa, mà mặc cho hắn ôm, cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời thầm cảnh cáo mình: không thể quá gấp gáp, chi bằng từ từ suy tính. Nay nàng ôn thuận, mình càng nên khống chế, nhẹ nhàng nắm bắt trái tim nàng.

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh chỉ là ôm nàng, cũng không có tiến một bước, cũng rất là ngoài ý muốn, a, đàng hoàng rồi nha!

Hai người ngồi yên lặng một lát, ngoài ấm áp ra, cũng có chút ngượng ngùng, có chút không dám nhìn vào ánh mắt của đối phương.

Vương Chính Khanh dằn lòng, quyết định lùi một bước, nhìn Chân Ngọc có dè chừng hắn hay không, bởi vậy buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay bận rộn, ta sẽ nghỉ ngơi trong thư phòng, không tới đây. Nếu như nàng có chuyện, sai người gọi ta là là được."

"Ừm!" Chân Ngọc có chút thất vọng nho nhỏ, nhất thời lại thở nhẹ một hơi, tách ra ở cũng tốt, tránh việc cứ bị hắn đánh thức.

Vương Chính Khanh chuyển về thư phòng ở thì Hồ ma ma thất vọng nhất, hai người cũng ở cùng một chỗ rồi, tấm khăn trắng vẫn nguyên vẹn, hiện nay Tam gia lại chuyển đi, rốt cuộc lúc nào thì tấm khăn trắng kia mới có thể dùng đây?

Bởi vì trời lạnh, Chân Ngọc không thường ra khỏi phòng, chỉ vùi ở trong phòng đọc sách, chép chép viết viết. Hồ ma ma lại cho rằng nên may chút đồ, không thể chỉ đọc sách. Bởi vậy nói: "Tam phu nhân, cũng lâu rồi, mà người chỉ thuê cho Tam gia một cái hà bao, không săn sóc quan tâm chút nào. Nay rỗi rãnh, cũng nên làm thêm bộ quần áo gì đó cho Tam gia. Tuy tay nghề may vá của tú nương trong phủ rất tốt, rốt cuộc không ấm lòng người bằng đồ Tam phu nhân tự mình làm."

Chân Ngọc vừa nghe, quả nhiên bỏ sách xuống, cùng may vá với Hồ ma ma, chỉ là kim trong tay nàng, lại không ngừng đâm vào tay, chảy ra vài giọt máu.

Hồ ma ma chỉ đành phải ngăn lại, không để cho nàng cầm kim, thở dài nói: "Trước đây khả năng may vá của Tam phu nhân mặc dù không tính là tuyệt diệu, nhưng cũng tạm được. Sau lại bệnh nặng một trận, cũng quên thêu thùa như thế nào rồi, hiện nay mất trí nhớ, ngay cả kim cũng không biết cầm nữa. Aiz!"

Chân Ngọc an ủi Hồ ma ma nói: "Vấn đề may vá, còn có mọi người mà, ta chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi. Hiện nay có gấm, sắc màu rực rỡ, cho dù không thêm hoa, cũng không cản trở."

Hồ ma ma còn chưa cam tâm, cuối cùng tìm hồng huệ tử tới đây dạy Chân Ngọc bện đồng tâm kết, nhỏ giọng nói: "Không làm được hà bao xiêm áo cái gì đó, bện một đồng tâm kết đưa cho Tam gia cũng tốt."

*Đồng tâm kết(同心结) :thuộc loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc kết (中国结)của Trung Quốc, đã có từ rất lâu đời. Được bện từ một loại dây chuyên dụng, chủ yếu là ngũ sắc xanh, đỏ, vàng, trắng, đen và có nhiều loại kết với những ý nghĩa khác nhau. Đồng tâm kết mang ý nghĩa vĩnh kết đồng tâm (lảm nhảm hoàn tất)

Hồ ma ma lấy ra hồng huệ tử (dây bện đó) tương đối to, Chân Ngọc học theo một lát, cũng dễ học, không lâu sau cũng bện ra một đôi đồng tâm kết, mặc dù nhìn không được đẹp lắm, nhưng rốt cuộc cũng thành hình thành dạng rồi.

Hồ ma ma cầm lên nhìn, cười không khép miệng, "Tam phu nhân thêu thùa không nên việc, cái đồng tâm kết này ngược lại học rất nhanh, cứ như vậy, tối mai là có thể bện ra một đôi đồng tâm kết đẹp mắt rồi."

Chân Ngọc nhìn đồng tâm kết trong tay, cũng rất có cảm giác thành tựu, cười nói: "Cái này dễ một chút, với lại bện nhiều mấy đôi, đến lúc đó chọn một đẹp nhất tặng cho Tam lang là được."

Trong lúc Chân Ngọc bận rộn bện đồng tâm kết, Vương Chính Khanh cũng là tra ra trong phủ có một tai mắt khác, chính là nha đầu Tiểu La bên cạnh Hạ Sơ liễu.

Biết được tin tức thì Vương Chính Khanh liền rót hai ly trà mới đè xuống được hỏa khí, thở hổn hển hỏi Chương Phi Bạch: "Sau khi nha đầu kia vào phủ, có từng truyền tin tức ra khỏi phủ?"

Chương Phi Bạch đáp: "Nha đầu kia biết được một ít công phu, miệng lại ngọt, bình thường đi lại khắp nơi, tin tức cũng là linh thông. Nhưng điều kỳ lạ là, nàng cũng không ra bên ngoài lần lượt tin tức."

Vương Chính Khanh vừa nghe, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, một lúc sau nói: "Nghĩ lại lúc đó Chân Bảng nhãn mới mất, vương gia muốn trọng dụng ta, lại sợ ta không trung thành, có dị động sẽ không dễ làm việc, bởi vậy mượn chuyện ban thưởng Hạ di nương cho ta, đồng thời an bài Tiểu La theo vào phủ, làm tai mắt. Tiểu La là nha đầu, không bắt mắt, ngược lại không dễ khiến người hoài nghi."

Chương Phi Bạch thở dài nói: "Tam gia xuất thân thế gia, dính dấp quá nhiều, Vương Gia muốn trọng dụng Tam gia, cũng không thể không đề phòng, cái này cũng có thể hiểu. Nhưng hiện nay đã tra ra thân phận của Tiểu La, lại không thể để mặc như vậy, cũng phải chất vấn vương gia một tiếng, rồi bày tỏ lòng trung thành."

Vương Chính Khanh cũng đang có ý đó , nhất thời nói: "Sáng mai đến vương phủ, ta tự có lời muốn nói cùng vương gia, Hạ di nương và Tiểu La, ta cũng không chạm qua, sau khi tới chỗ vương gia, trả người về là được."

Chương Phi Bạch bật thốt lên: "Nói như vậy, lại tiễn đi một nha đầu xinh đẹp và hai di nương rồi." Hắn nói vừa xong, thiếu chút nữa tát miệng mình, nói những chuyện này làm gì? Nói nữa làm Tam gia nhớ tới Điền Loan Loan, không cẩn thận liên lụy đến bản thân mình, không phải chán sống sao?

Lại nói, cũng may mà Tam gia nhạy bén, để hắn giám thị Điền Loan Loan, lúc này mới tra ra Điền Loan Loan là người Tam vương gia phái tới. Nếu không, dựa ân tình giữa mình và Điền Loan Loan, Điền Loan Loan muốn mình giúp nàng một thanh tay lần nữa, chính mình nhất thời mềm lòng, không biết chừng lại giúp đỡ. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện này, mình đương nhiên bị dính vào, không muốn rời khỏi Tam gia cũng phải rời khỏi Tam gia rồi. Một khi rời Tam gia, chẳng lẽ mình hồi hương hay sao? Hắn càng nghĩ càng sợ, lại không dám nghĩ sâu thêm nữa. Mặc kệ như thế nào, hiện nay Tam gia đang lên như diều gặp gió, tương lai không chừng sẽ được phong thừa tướng vào Nội Phủ Các, mình đương nhiên muốn toàn lực làm việc, trung thành với Tam gia, đời này mới có đường ra.

Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh gặp Cửu Giang vương, trực tiếp nói chuyện Tiểu La, chỉ nhìn Cửu Giang vương có phản ứng gì.

Cửu Giang vương có chút ngập ngừng, một hồi lâu mới nói: "Khi đó Chân Bảng nhãn đột nhiên qua đời, đang muốn trọng dụng mấy vị mưu sĩ khác, rốt cuộc lại cảm thấy bọn họ chưa đủ tài năng. Đang muốn trọng dụng ngươi, nhưng quả là có chút do dự. Vừa vặn muốn ban thưởng một vị mỹ nhân cho ngươi, liền kêu Tiểu La đi theo mỹ nhân cùng nhau tới Vương gia, cũng là nhờ vào đó an tâm mà thôi, thật không có cố ý phân phó Tiểu La thăm dò tin tức. Những này qua tiếp xúc, bổn vương tất nhiên biết được Trạng Nguyên gia một lòng hộ chủ xích tâm (trung thành ý), đang muốn triệu hồi Tiểu La, lại sợ sẽ khiến Trạng Nguyên gia sinh lòng nghi ngờ, từ đó sẽ cùng Bổn vương ly tâm."

Vương Chính Khanh thở dài nói: "Vương gia à, trong phủ ta trừ Tiểu La, có còn tai mắt khác của người nữa hay không? Lại muốn tra ra một người nữa, cũng không tiện làm."

Cửu Giang vương gấp gáp nói: "Không có. Nếu Trạng Nguyên gia tra ra ai nữa, cứ tới chất vấn bổn vương."

Vương Chính Khanh có chút lạnh tâm, cúi đầu không nói.

Cửu Giang vương thấy vậy, biết chỉ dựa vào ngôn ngữ bình thường, chỉ sợ không thể khiến Vương Chính Khanh tin tưởng, bởi vậy tìm một con dấu từ trong ngăn kéo,đưa tới tay Vương Chính Khanh nói: "Đây là con dấu Chân Bảng nhãn sử dụng khi còn sống, khi đó ban xuống rất nhiều mật lệnh, rất nhiều do Chân Bảng nhãn đóng dấu. Giờ tất cả mọi chuyện Chân Bảng nhãn lo liệu trước đây, cũng bàn giao lại cho Trạng Nguyên gia xử lý."

Vương Chính Khanh cũng biết, Cửu Giang vương đối với chân Bảng nhãn, là toàn tâm toàn ý tin tưởng, lúc ấy đa số chuyện mật trong phủ, cũng là Chân Bảng nhãn lo liệu. Chuyện cuối cùng Cửu Giang vương nắm trong tay, cũng giao cho hắn, đã chứng minh, đây là chuẩn bị toàn tâm toàn ý trọng dụng hắn.

Cửu Giang vương nhìn Vương Chính Khanh nói: "Trạng Nguyên gia cần biết rằng, cầm này con dấu, thậm chí có thể điều động tư binh trong vương phủ. Như vậy, Trạng Nguyên gia sẽ không nghi ngờ nữa chứ?"

Vương Chính Khanh nhận lấy con dấu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nặng nề. Hắn hiện bị trói trên cùng một thuyền với Cửu Giang vương, chỉ có khiến Cửu Giang vương tin tưởng hắn, hoàn toàn trọng dụng hắn, hắn mới có thể giúp Cửu Giang vương bày kế sách tốt hơn, cho sớm thành công, cho sớm thoát khỏi uy hiếp Tam vương gia và Tứ vương gia.

"Cám ơn Vương Gia tin tưởng, thuộc hạ định không phụ sự ưu ái của Vương Gia." nếu dã có được con dấu, Vương Chính Khanh tự nhiên phải tỏ trung thành.

Lại nói chuyện một lát, Vương Chính Khanh mới cáo từ ra khỏi vương phủ. Hắn giục ngựa về nhà, vào cửa, mới đến cửa thư phòng, đã thấy Chân Ngọc đợi ở ngoài cửa hành lang, nhất thời ngừng bước chân nói: "Chỗ này gió lớn, sao nàng lại đứng ở đây? Cẩn thận gió thổi, đến lúc đó sẽ nhức đầu." Nói rồi mở cửa thư phòng ra, kêu Chân Ngọc nói: "Nhanh vào đi!"

Thị Thư thấy phu thê bọn họ nói chuyện, sau khi rót trà dâng lên, đã nhanh chóng lui xuống.

Vương Chính Khanh lại sợ Chân Ngọc lạnh, đóng chặt cửa sổ, cười hỏi: "Không phải nói đang thêu thùa gì sao, thế nào lại rảnh rỗi tới tìm ta?" Lạnh nhạt với nàng một chút, nàng quả nhiên nóng nảy rồi.

Chân Ngọc có chút ngại ngùng, rốt cuộc lấy ra một đôi đồng tâm kết trong ngực, đưa tới Vương Chính Khanh trước mặt nói: "Bện một đêm, bện ra cái này, tặng cho ngươi."

Mắt Vương Chính Khanh sáng lên, nhận lấy đồng tâm kết, nụ cười sớm nổi lên mặt, trong lòng trực cảm thán: Bảng nhãn gia tự tay bện đồng tâm kết tặng ta! Nếu là ngày trước, nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngày trước muốn một bức tranh của hắn, còn phải thừa dịp hắn say chuếnh choáng, cứng rắn tranh đoạt mới được. Nay đã khác rồi, đồng tâm kết đều đã có, cái khác còn có thể xa sao?

Trong lòng hắn sảng khoái, một ít hỏa khí nén chịu ở chỗ Cửu Giang vương, liền biến mất rồi, cười nói: "Ngày khác ta lại cho tìm cho nàng một ấm tử sa tốt."

Chân Ngọc thấy dáng vẻ Vương Chính Khanh cầm đồng tâm kết, yêu thích không buông tay, trong bụng cũng vui mừng, không uổng công mình bện cả một đêm! Bởi vậy nói: "Ngươi thích là tốt rồi, về phần ấm tử sa, không phải khai thác được bùn tử sa, để cho ta đại ca theo sao? Không bằng ngày khác đưa ta tới chỗ khai thác, để ta tự mình nặn mấy ấm, không chừng còn đẹp hơn ấm bán bên ngoài!"

"Nàng biết nặn ấm?" Vương Chính Khanh có hơi kinh ngạc, lập tức lại nghĩ đến, tổ thượng Chân Ngọc là đại sư chế bình, nàng biết nặn cũng không kỳ lạ.

Chân Ngọc cười nói: "Mặc dù mất trí nhớ, ta lại cảm thấy, ta có thể nặn ấm, không biết chừng còn là đại sư chế bình."

Hai người nói chuyện một hồi, Vương Chính Khanh lúc này mới kêu Chương Phi Bạch vào, phân phó nói: "Sai người đi báo cho Hạ di nương, để nàng dẫn theo Tiểu La trở về vương phủ. Ngươi đích thân hộ tống qua đó, giao người đến tay vương gia."

Chương Phi Bạch sao dám nhiều lời, đáp một tiếng rồi lui xuống ngay.

Chân Ngọc vừa nghe, phản ứng kịp, hỏi "Hạ di nương là mật thám vương gia phái tới"

"Nha đầu Tiểu La bên cạnh Hạ di nương là mật thám. Hai người bọn họ đến như thế nào, thì quay về như thế." Vương Chính Khanh lạnh nhạt nói: "Thật sự cho rằng Vương gia nhà ta dễ bắt nạt, hết mật thám này đến mật thám kia." Nói xong sờ sờ đầu Chân Ngọc, "Không phải nói nàng đâu!"

Chân Ngọc đẩy tay hắn ra, liếc hắn một cái nói: "Không phải nói ta thì không cần cố ý giải thích."

Bởi vì thấy Vương Chính Khanh có việc bận rộn, Chân Ngọc ngồi một chút liền cáo từ trở về phòng.

Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh lâm triều xong, về phủ thì cũng sai người ta đi mời Chân Ngọc, muốn dẫn nàng đến nơi khai thác nặn ấm tử sa.

Chân Thạch nghe nói Vương Chính Khanh muốn dẫn Chân Ngọc tới đây, liền để cho người chờ ở ven đường trước, chưa đợi được bọn họ tới, lại thấy Diêu Ngọc Thụ và Bạch Cốc Lan.

Thì ra là thời gian này khẩu vị của Bạch Cốc Lan không được tốt, muốn ăn đồ chay, nghe nói am chủ mới tới của am Kim Sa làm đồ chay rất ngon, liền cố ý tới đây dâng hương, thuận tiện ăn vài món chay.

Diêu Ngọc Thụ đưa Bạch Cốc Lan tới am Kim Sa, được biết bùn tử sa mà vương phủ khai thác cũng ở phụ cận, hỏi được địa chỉ, liền dẫn Bạch Cốc Lan tới xem một chút.

Bọn họ vào nơi khai thác bùn tử sa, mới đi lòng vòng, chưa kịp uống trà, đầu bên kia Chân Thạch lại nghênh đón Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc tới.

Hai bên vừa nhìn nhau, Diêu Ngọc Thụ và Chân Ngọc thì không sao, Vương Chính Khanh và Bạch Cốc Lan, cũng là đồng thời ngẩn ra, có chút không tự tại.