Giảo Phụ

Chương 38




Vương Chính Khanh thấp giọng nỉ non, vang bên tai Chân Ngọc, nàng lại cảm giác ong ong tác hưởng, đáy lòng có sợi dây, cũng ong ong tác hưởng, nhất thời không phân biệt được mình rốt cuộc là Chân Ngọc nương, hay là Chân Bảng nhãn của kiếp trước kia, trong giây phút mơ hồ, cũng đáp lại Vương Chính Khanh, nhẹ nhàng mở miệng, cùng hắn dây dưa một chỗ.

Vương Chính Khanh được Chân Ngọc đáp lại, máu toàn thân sôi trào, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Chân Ngọc, liếm hút triền miên, bỏ quên tất cả.

Kể từ khi tra ra Chân Ngọc rất có thể là nữ mật thám Chân Bảng nhãn sắp đặt bên cạnh hắn, trong lòng hắn có một cơn giận bị lừa gạt không cam lòng, còn có một cơn ghen khác. Hơn một năm rồi, nữ nhân này lại không có thích hắn, mặc dù là nữ mật thám, chẳng lẽ không nên thích hắn, vì để hắn nói ra toàn bộ bí sự, sau đó để hắn giúp khắc phục hậu quả? Không không, nàng nhất định là thích mình, nếu không, sẽ không mặc cho mình hôn như vậy.

Chân Ngọc có một khắc không thể suy nghĩ, đợi khi cảm giác bị Vương Chính Khanh ôm lên, đem nàng đặt lên án, toàn thân đè lên, sợi tóc bị tay đè đến đau thì bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nàng đang làm gì thế này?

Vương Chính Khanh, thực khinh người quá đáng rồi! Rõ ràng nói muốn hòa ly với nàng, quay đầu lại thân thiết như vậy, nếu là nguyên chủ bị giày vò như vậy, sau đó hòa ly, có thể sống tiếp được không? Một cơn thịnh nộ bỗng chốc vọt tới lồng ngực Chân Ngọc, trong nháy mắt lại áp chế xuống, duỗi chân một cái, dùng đầu gối chặn lại Vương Chính Khanh, không để cho hắn tiến thêm nữa, đồng thời hung hăng khẽ cắn, cắn rách môi Vương Chính Khanh, đợi đến khi Vương Chính Khanh bị đau buông nàng ra, tay nàng gạt ra, cũng đã gạt bay áo ngoài của Vương Chính Khanh, đôi tay mở áo ra, buộc nửa người trên và cánh tay của Vương Chính Khanh lại, thấp giọng, nhưng lại có ý định khác, vừa yêu kiều vừa bối rối nói: "Đừng động đậy, để cho ta hầu hạ chàng thật tốt!" (vì Ngọc nương đang dụ dỗ Tam lang nên ta để là Chàng nhé)

Vương Chính Khanh bị Chân Ngọc khẽ cắn, mặc dù bị đau, nhưng cũng không tức giận, ngược lại sợ Chân Ngọc giận hắn, đang muốn mở miệng dỗ dành, đột nhiên bị nàng dùng áo khoác bao bọc thân thể, lại nói chuyện như vậy, thân thể tê dại, sao còn có thể lộn xộn nữa?

Chân tay Chân Ngọc nhanh nhẹn, hai ba lần, đã là đẩy Vương Chính Khanh tới trước cửa sổ, áo trong tay cuốn lại, cuốn thành hình sợi dây thừng, trói Vương Chính Khanh vào chốt cửa, thấp giọng dụ dỗ nói: "Đừng động, đợi chút nữa sẽ khiến chàng thật thoải mái."

Mỹ nhân nói lời lưu manh, Vương Chính Khanh lại đang trong trạng thái như vậy, nhất thời không có phản kháng, mặc cho Chân Ngọc trói hắn thật chặt, trong miệng chỉ thấp giọng gọi: "Ngọc nương, Ngọc nương, Ngọc nương tốt của ta." Nếu nàng chịu, chuyện hòa ly, liền bỏ đi. Bên phía Vương Gia, mình sẽ cầu xin vương gia, để cho nàng rời khỏi tổ chức mật thám, nghiêm chỉnh làm một phu nhân. Về chuyện nàng ái mộ Chân Bảng nhãn, aiz, Chân Bảng nhãn đã chết rồi, nàng sao có thể thủ tiết cả đời? Chính mình chịu thiệt một chút (hẳn là chịu thiệt!!), liền thay Chân Bảng nhãn chăm sóc nàng thật tốt. Nhớ tới Chân Bảng nhãn, Vương Chính Khanh bỗng nhiên tỉnh táo lại, không đúng, Ngọc nương bình thường không phải thế này, lại vừa nói chuyện muốn hòa ly, nàng như thế nào lại. . . . . .

Chân Ngọc trói Vương Chính Khanh xong, vẫn không hết hận, móc một tấm khăn từ trong ngực ra, nhét vào miệng Vương Chính Khanh, chặn lại tiếng "Ngọc nương" không dứt của hắn, nhất thời chỉ cảm thấy nhĩ căn thanh tịnh đi rất nhiều.

Miệng Vương Chính Khanh vừa bị chặn lại, nhớ tới Chân Ngọc thường ngày nói đánh là đánh, đột nhiên cảm giác có chút không tốt.

Lúc này Chân Ngọc lui về phía bên bàn, tìm được bình trà, rót một ly trà uống, trà đến cổ họng, cảm giác lưỡi nóng môi khô mới tiêu tan đi được một chút, lúc này mới đem trà còn thừa dội lên mặt Vương Chính Khanh, mắng: "Mới nói muốn hòa ly, rồi lại muốn hủy hoại trong sạch của ta, phi!"

Vương Chính Khanh bị nước trà dội lên, men say hơi tan, trong nội tâm than thở: mình lưu luyến nàng, không muốn hòa ly với nàng, muốn dụ dỗ giữ nàng lại bên mình, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn là nói ra hai chữ hòa ly. Thật ra thì chỉ cần nàng thoáng có ý hối hận, thoáng chịu cúi đầu, mình nào lại đi làm khó nàng?

Nếu như là nguyên chủ, vào thời điểm này, phải làm thế nào mới có thể giải hận, lại sẽ không tìm tới cái chết chứ? Chân Ngọc suy nghĩ, đập ly trà trong tay xuống đất, đập thành nhiều mảnh vụn, nàng nhặt một mảnh vỡ từ dưới đất lên, khoa tay múa chân trước mặt Vương Chính Khanh, ừm, hủy dung mạo của hắn, nguyên chủ có phải sẽ đau lòng một chút hay không?

Vương Chính Khanh muốn hét mà không hét được, khi thấy khóe mắt Chân Ngọc lộ ra tia ung ác, mảnh vỡ cứ đung đưa trước mắt, không khỏi hoảng hốt, Ngọc nương đây là điên rồi sao? Hay là vì yêu sinh hận?

Chân Ngọc khoa tay múa chân một lát, nghĩ tới nếu vạch lên mặt Vương Chính Khanh hai vết, đau là đau, nhưng gương mặt này bị hủy đi, tóm lại là đáng tiếc, hơn nữa, hắn bị hủy dung rồi, chỉ sợ có một thời gian không có lòng dạ mưu sự giúp Cửu Giang vương, cũng không thỏa đáng.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc để mảnh vỡ xuống, nhất thời thở phào một hơi, dùng ánh mắt cầu xin Chân Ngọc: Ngọc nương, thả ta ra, như vậy cũng không vui! Có lời gì từ từ nói mà!

Ngươi cũng biết không vui? Chân Ngọc cười lạnh, nhớ tới Vương Chính Khanh mấy lần mạo phạm mình, vội xông tiến lên, đôi tay xé cổ áo hắn, xoạc một tiếng, vạch xiêm áo hắn ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng của hắn, đưa tay vỗ về chơi đùa, vừa sờ vừa bấm nói: "Không nhìn ra ngươi cũng thật rắn chắc." Ngực nữ nhân sờ qua không ít, ngực nam nhân này, cũng là sờ lần đầu tiên. Khi sờ cảm giác thật kỳ quái, hoàn toàn không ghét bỏ.

Vương Chính Khanh bị Chân Ngọc chơi đùa như vậy, hai chân bắt đầu căng thẳng, trái tim mơ hồ có khát vọng, Ngọc nương nàng đây là, đây là muốn lấy một phương thức khác để làm việc, để cho ta vĩnh viễn nhớ nàng? Nàng không phải là cô gái bình thường, lần đầu tiên này, cũng muốn làm không bình thường, mới có tư vị.

Vương Chính Khanh nghĩ như vậy, tuy bị trói buộc, miệng bị nhét khăn, tâm tình lại nhộn nhạo, gương mặt tuấn tú thấm sắc đào hoa, con mắt ngậm nước nhìn về phía Chân Ngọc, Ngọc nương, tùy nàng làm đấy!

Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh liếc nhìn như vậy, hơn nữa thấy xiêm áo hắn xộc xệch, dáng vẻ lẳng lơ, lửa giận trong lòng không hiểu thế nào mà tiêu giảm đi phân nửa, trái tim lại ngứa ngáy ngột ngạt. Nhớ một năm kia, trong vườn vương gia bày hoa yến, mời cả đám mưu sĩ đến ngắm hoa uống rượu, mọi người uống say chuếnh choáng, trong bữa tiệc, Vương Chính Khanh rời chỗ đi tiểu, thật lâu không trở về. Là mình đi tới tìm hắn, lại thấy hắn say khướt ngã dưới bụi hoa , bụi hoa che kín tóc hắn, chỉ lộ ra gương mặt, cũng là tuấn mỹ khác thường, làm cho hắn (Chân Ngọc) dừng chân nhìn hồi lâu. Khi đó đã say chuếnh choáng, trong lòng nghĩ, nếu Vương Chính Khanh là nữ tử, mình nhất định phải nạp hắn vào phủ làm thiếp, yêu thương sủng ái. Đợi đến tỉnh rượu, lại cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ lúc ấy. Thật không bằng cầm thú, công lao sự nghiệp chưa thành, đã vọng tưởng tới tuấn nam tử rồi.

Hôm nay, Vương Chính Khanh nằm trong tay mình, hơn nữa hai người còn là phu thê, làm việc danh chính ngôn thuận, vì sao không hoàn thành tâm nguyện năm đó nhỉ?

Vương Chính Khanh thấy trên mặt Chân Ngọc nhiễm hai đóa hoa đào, mắt di chuyển trên mặt và trên ngực hắn, rõ ràng động tình, không khỏi mừng thầm, đến đây đi, ta sẽ không phản kháng đâu.

Chân Ngọc đưa tay, tháo búi tóc của Vương Chính Khanh, để cho mái tóc dài đen mượt của hắn xõa trên vai, che đi góc trán và cặp lông mày đen rậm, lại lấy mấy sợi đặt trước ngực, lộ ra vài phần quyến rũ, lúc này mới hài lòng.

Vương Chính Khanh tản sợi tóc ra, trong nội tâm cũng có rối loạn nho nhỏ, nhất thời mượn cảm giác say, quẳng đi dè dặt, nháy mắt với Chân Ngọc, Ngọc nương, khúc dạo đầu cũng quá dài đi, rút ngắn một chút được không?

Chân Ngọc lại đi uống một ly rượu, xuân ý triền miên, ngâm một bài diễm tình từ, giống như trở lại năm đó, thời khắc chúng mưu sĩ uống rượu la hét ca cơ lẳng lơ.

Vương Chính Khanh nghe Chân Ngọc ngâm bài ca này, cũng là sáng tác của Chân Bảng nhãn năm đó, không khỏi sững sờ, cùng một bài, chỉ là truyền xướng giữa các nam tử, Ngọc nương thế nhưng cũng biết? Còn được thốt ra từ môi đỏ kiềm diễm của nàng, càng thêm phong tình! Nhìn dáng vẻ kia của Ngọc nương, khi trên giường nhất định say lòng người. Hắn vừa nghĩ, hai chân căng thẳng, nơi nào đó phát sưng phát đau, có chút khó nhịn.

Nhớ lần trước mình bị thương, Ngọc nương băng bó vết thương cho mình, nhìn thấy nơi nào đó của mình thì đánh giá ba chữ, ba chữ kia chính là"Khí thậm vĩ" (vũ khí quá mức vĩ đại, ta xin để nguyên tác), lúc ấy mình tâm tình thực. . . . . .

Tối nay, phải cho Ngọc nương biết, cái gì gọi là vĩ?

Chân Ngọc say rượu, giơ bầu rượu đi tới trước mặt Vương Chính Khanh, duỗi tay ra, vạch cả bộ y phục của Vương Chính Khanh ra, lại kéo đai lưng hắn, lột hắn sạch sẽ, mắt thấy nơi nào đó của Vương Chính Khanh ngẩng đầu lên, đột nhiên đau lòng, mình thì sao? Hình như không còn nữa! Mà hắn, lại kiêu ngạo như vậy? Thật là vô lý?

Không được, muốn cắt đi ngâm rượu, tránh cho hắn gieo họa cho nữ nhân. (Lau mồ hôi, cầu phúc cho Tam lang)

Chân Ngọc mở nắp bình rượu, cầm đai lưng vòng qua quai bình rượu, nhìn một chút, liền ngồi chồm hổm xuống, giơ bình rượu ra, nắm vũ khí của Vương Chính Khanh nhét vào trong bình rượu, buộc đai lưng lại, nâng bình rượu treo ngược vũ khí của Vương Chính Khanh lên, lúc này mới lùi về phía sau suy nghĩ, rất hài lòng.

Vương Chính Khanh cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa hồn bay phách tán, trong nội tâm la hét: Ngọc nương, không thể làm loạn như vậy! Đến lúc đó thực sẽ héo đấy.

Chân Ngọc cảm giác gói kĩ vũ khí của Vương Chính Khanh lại, hắn sẽ không thể uy hiếp được mình, nhất thời cười hì hì tiến lên, khẽ vuốt ve mặt và mũi Vương Chính Khanh, hôn lên má hắn một cái rồi nói: "Thật đáng tiếc, bộ dáng này mà lại là nam tử, nếu không, đã. . . . . ."

Vương Chính Khanh nghe những lời này, trong chốc lát nhớ tới hành vi thường ngày của nàng, đột nhiên rùng mình, chẳng lẽ Ngọc nương vừa thích nam tử, lại vừa thích nữ tử? Giống như nam nhân thích nữ nhân, nhưng cũng lấy tiểu quan nhi (đồng tính á?) hạ hạ hỏa?

Chân Ngọc nâng cằm Vương Chính Khanh lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy khăn nhét trong miệng hắn ra, không đợi hắn kêu lên, cúi đầu chặn miệng hắn lại, môi lưỡi cùng tiến, nhiệt tình tiến công.

Phía dưới Vương Chính Khanh bị treo trong một bình rượu, vốn là khó chịu, bị Chân Ngọc hôn như vậy, lại không nỡ tránh ra, nhất thời chỉ lo dây dưa, phía dưới bình rượu lại phát ra tiếng"Thùng thùng" buồn buồn, giống như gậy gỗ gõ vào đồ sứ, lại giống như tiếng mái chèo khua nước.

Tình đến chặt nơi, Vương Chính Khanh vô cùng khó chịu, khom nửa người, nhấc chân giơ lên cao, dùng lực nâng bình lay động về phía sau, hung hăng đập vào bệ cửa, chỉ nghe tiếng"choang" vừa vang lên, bầu rượu đụng trên bệ cửa, vỡ tan dưới đất, rượu còn dư lại tung tóe dưới đất, mùi rượu bắn bốn phía. Háng hắn mặc dù vẫn dùng đai lưng treo ngược hai quai bình rượu, nhưng vẫn nhẹ nhàng, vũ khí gì đó lại trương lên, bức bách Chân Ngọc.

Chân Ngọc nghe được tiếng bình rượu tan vỡ, cúi đầu xem xét, lại cảm giác được sự uy hiếp, nhất thời lui về phía sau, mắt thu thủy dò xét trên người trên mặt Vương Chính Khanh, không rõ mình là động lòng hay là kinh hãi nữa.

Áo ngoài của Vương Chính Khanh vốn là tơ lụa, hơn nữa Chân Ngọc lại trói không phải rất chặt, trải qua màn lăn lộn như vậy của bọn họ, cái nút thắt đó đã là lỏng ra. Hiện giờ lại thêm Vương Chính Khanh giãy giụa, nhất thời liền tuột ra. Hắn không chút nghĩ ngợi, vượt qua mảnh vỡ của bình rượu dưới đất, mặc cho hai quai bình dưới háng chạm vào nhau, phát ra tiếng "Đinh đoong" giòn vang, chỉ nhào về phía Chân Ngọc.

Tối nay, nhất định là một đêm mất hồn, nhất định là một đêm khó quên, chiến tranh giữa hắn và Ngọc nương, giờ mới bắt đầu. Sau lần trải nghiệm này, nhất định dạy Ngọc nương nhớ mãi không quên.

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh tuột trói, cả người nhào tới, trái tim chỉ có một câu: cho dù là nữ nhân, cũng chỉ có chuyện lão tử áp hắn, tuyệt không thể để cho hắn áp lão tử! Hiện nay sức lực cách xa, rõ ràng không phải đối thủ của hắn, dĩ nhiên không thể ngồi đợi chết.

36 Kế, chạy là thượng sách. Chân Ngọc quay người bỏ chạy.