Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 25




Tới thành thị rồi, Hiên Viên Kiệt cũng không có dựa vào bối cảnh gia thất của bọn họ, mà đường hoàng ở đây, đối mặt với hành vi nịnh nọt của tầng quản lý thành thị, trong lòng bọn Hiên Viên Kiệt nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì sau lưng phần nịnh nọt này, là chứng minh người trong gia tộc bọn họ vẫn như cũ tồn tại, Hiên Viên gia, Nam Cung gia cùng Trường Tôn gia, vẫn rất quan tâm đối với sinh tử tồn vong của bọn Hiên Viên Kiệt, giữa văn kiện mang theo sứ mệnh cùng chính lệnh, cũng có chú ý đối với hành tung của bọn Hiên Viên Kiệt. Đặc biệt là ở những khu chung quanh nơi bọn Hiên Viên Kiệt đi du lịch, lại càng cường điệu chiếu cố một phen. Mấy gia tộc của bọn Hiên Viên Kiệt, tại sau mạt thế, vẫn như cũ duy trì được lực ảnh hưởng hiển hách của bọn họ, từ một phân đoạn thật nhỏ này cũng đã nhìn ra được.

Hiện giờ cứ việc đang có khuynh hướng độc lập trời cao hoàng đế ở xa, vẫn như cũ có không ít địa phương vẫn còn phục tùng mệnh lệnh của trung ương, đặc biệt là mấy thành thị nhỏ như vậy, đều trông cậy vào sự trợ giúp nâng đỡ của trung ương. Các nhân vật được trọng điểm chú ý của các đại gia tộc trung ương, cũng cần phải nịnh bợ lấy lòng nhiều hơn. Tốt nhất là có thể vận dụng máy bay, đón ba vị thiếu gia này trở về, bọn họ cũng nhân cơ hội mà rời khỏi địa phương nguy hiểm này, nơi làm thủ đô của một quốc gia, khẳng định sẽ an toàn hơn loại địa phương nhỏ này nhiều.

Bọn Hiên Viên Kiệt để lại tin bình an cho người nhà của từng người, cũng không có đưa ra yêu cầu phái máy bay đến đón bọn họ trở về. Không phải là bởi vì phi hành không an toàn, có dị năng phong hệ của Trưởng Tôn Kỳ, máy bay có xảy ra sự cố gì, cũng sẽ không đến mức ngã chết, chỉ là quái vật biến dị loại phi hành trên bầu trời có chút khó đối phó, vẫn là làm đến nơi đến chốn chiến đấu trên mặt đất để tôi luyện thêm kinh nghiệm thì hơn, sau đó sẽ lại đối phó với loại biết bay.

Bọn Hiên Viên Kiệt muốn tôi luyện dị năng của mình, mạt thế ngày mười ba, đủ loại dấu hiệu đều đang cho thấy dấu hiệu của một loại thời đại mới, ở thời đại mới này, mấu chốt chính là dị năng, có dị năng mới sẽ không dễ dàng bỏ mạng trước các loại ngoài ý muốn cho dù có phòng bị hay không tại mạt thế, có dị năng mới có thể đủ bảo hộ bản thân, có dị năng liền sẽ có năng lực được chính phủ trọng dụng, có dị năng mới có thể sống tốt ở thời đại mới.

Có thể lợi dụng, bọn Hiên Viên Kiệt đương nhiên sẽ không bỏ qua, ỷ vào gia thế, bọn họ không có làm xằng làm bậy, lại cầm đi một đống vũ khí cùng vật tư trân quý, đương nhiên bọn họ cũng sẽ hồi báo một chút, người phụ trách nơi này không phải là muốn an toàn đi đến thủ đô hay sao, không thành vấn đề, trong thư bọn họ đưa cho người nhà có nói đến, để cho bọn họ an bài một chút.

Tận mắt nhìn dặn dò rơi xuống trên giấy viết thư, người phụ trách thật cao hứng cũng rất hào phóng mà cho bọn Hiên Viên Kiệt vũ khí cùng vật tư, vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ phái người tới giao tin này cho trung ương. Mục đích của bọn Hiên Viên Kiệt đã đạt tới, còn người phụ trách, có thể chết vào chút ngoài ý muốn trong đoạn thời gian này hay không, hay là treo trên đường trở về thủ đô, lại chẳng có chút quan hệ nào với bọn họ cả.

Tài nguyên nước khan hiếm, tắm rửa trở thành ảo ảnh sẽ tiêu tan, bọn Hiên Viên Kiệt chỉ có thể thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, làm cho bản thân hơi sạch sẽ một chút, cầm vũ khí cùng vật tư, bỏ thêm xăng cho xe phòng của bọn họ, tiếp tục mở ra hành trình của bọn họ, điểm mục đích, thủ đô.

Tới trong thành rồi, người nhìn thấy được lại càng nhiều, so với biểu tình trống rỗng, ánh mắt chết lặng đã nhìn thấy trên đường, người trong thành thị, trong mắt vẫn còn sáng rọi, cho người ta một loại cảm giác còn có hi vọng, chỉ là, toàn bộ không khí khúc nhạc dạo vẫn đều lấy u ám làm chủ, từ sau khi tiến vào mạt thế, thế giới tựa như thiếu đi sắc thái vậy, thật ảm đạm.

Rời khỏi thành thị, lại lần nữa tiến vào vùng ngoại ô hoang vu vắng người, những chiếc xe bị tắc nghẽn trên đường, sớm đã có người dọn sạch, chạy dọc theo đường đi cũng coi như là thông thuận, chỉ là trên đường này vẫn như cũ còn dư lại dấu vết thảm án loang lổ, một chút quái vật biến dị tới lui, bị bọn Hiên Viên Kiệt nhẹ nhàng xử lý. Cũng có người nhìn thấy xe của bọn họ, muốn đánh cướp hoặc là đi theo, đánh cướp thì bị Hiên Viên Kiệt ném cho Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, bọn họ cần phải thích ứng, hiện thực giết người tại mạt thế, còn đi theo, bọn Hiên Viên Kiệt đều nhìn cũng không nhìn một cái mà bỏ chạy lấy người, bọn họ đều ăn qua mệt, một chút cũng không tin những kẻ này.

Ban đêm, nhiệt độ không khí bắt đầu hạ thấp, ở trên đường cái, địa phương có nhân loại lui tới, bọn Hiên Viên Kiệt lại cảm thấy không an toàn, lái xe, đi vào một con đường nhỏ, hiển nhiên là muốn trải qua một đêm ở địa phương hoang vắng. Bởi vì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, hiện tại thảm thực vật đã càng ngày càng thưa thớt, tìm một sườn núi nhỏ chắn gió, còn có tác dụng che đậy.

Chỉ là vị trí tuyệt hảo mà bọn họ phát hiện, đã bị người chiếm lĩnh rồi, đầu tiên nhìn thấy không phải là đôi mắt, mà là khứu giác của bọn họ, “Hình như là mùi canh thịt.” Nam Cung Việt dùng sức hút mũi mình, trải qua mười ba ngày mạt thế, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ dưới tình huống độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cùng hạn chế của điện lực, đã biến chất, gia súc gia cầm trên cơ bản đều biến thành quái vật biến dị, ăn thịt chúng nó đã được chứng thực là không được, cho nên, canh thịt này đã trở thành một món ngon hiếm có tại mạt thế.

Ở trong nhà Hiên Viên gia hiển hách bọn họ có lẽ còn có thể ăn được, chỉ là bọn họ phiêu bạc ở bên ngoài, đã thật lâu chưa ăn qua thứ canh thịt này rồi, những lương khô khô cằn kia, có thể no bụng, nhưng ăn nhiều cũng sẽ ngán. Hiên Viên Kiệt đã có kinh nghiệm huấn luyện gian khổ thì thôi, nhưng bọn Nam Cung Việt vẫn luôn được ăn sung mặc sướng thì lại là lần đầu tiên ăn đau khổ như vậy, sinh hoạt cực kỳ gian nan.

Hiện giờ sau khi xa cách hơn mười ngày, Nam Cung Việt phi thường nhạy bén mà bắt giữ được hương vị canh thịt, sau đó miệng tự động phân bố nước bọt, đừng nói là gã, kỳ thật ngay cả Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng có một chút thèm thuồng, nam nhân không thèm thịt trên đời này cũng chẳng được có mấy người.

Không nói cái khác, chỉ vì canh thịt dụ hoặc này, bọn Hiên Viên Kiệt liền quyết định đi thăm một chút xem đến tột cùng, đến tột cùng là người nào mà may mắn như vậy, kiếm được thịt mới mẻ không bị ô nhiễm biến dị, bọn họ rất vui lòng trao đổi một chút. Sau khi xe dừng lại, bước chân đi đường cũng nhanh hơn ba phần, canh thịt bị ăn hết rồi thì thật không tốt.

Có ánh sáng lửa trại, cái này rất thường thấy, hiện giờ là ban đêm, mọi người đều dùng cái này để sưởi ấm, có lều trại nhỏ nhất định, ở chung quanh lều trại, bố trí không ít phòng ngự, chủ yếu đều là vật dễ vỡ, trong lon ống có bỏ vào mấy thứ lạch cạnh, dường như không phải là vì phòng ngừa tập kích, mà là phòng ngừa thiện nhập*, những phòng ngự này khi gặp được thiện nhập, sẽ phát ra động tĩnh không nhỏ, nhìn dáng vẻ, là một người khách độc hành. Hấp dẫn bọn Hiên Viên Kiệt nhất, là nồi nhỏ trên giá đống lửa, bên trong đang tản phát ra mùi hương canh thịt.

*thiện nhập: người đến nhưng có ý tốt

Một người đi ra khỏi lều trại, trên tay còn cầm chén đũa, thanh âm leng keng vang lên, đó là chữ thập giá tinh mỹ người này đang đeo, thời điểm khom người, lơ đãng động vào chén đũa mà phát ra thanh âm. Hiên Viên Kiệt cảm thấy chữ thập giá tinh mỹ kia đặc biệt quen mắt, khi người này vừa nhấc đầu, ánh mắt đối diện cùng hắn, liền nhận ra.

“Kiệt thiếu?” Đối phương có chút ngạc nhiên, kêu Hiên Viên Kiệt.

“Trác Cẩn Khác?” Hiên Viên Kiệt không trả lời, Nam Cung Việt thì lại đang kinh ngạc, người nói chuyện là Trưởng Tôn Kỳ, mọi người đều từng ở cùng nhau một đoạn thời gian, không có khả năng chỉ mới hơn mười ngày liền quên mất. Tại giữa ba người này, duy nhất còn coi như có chút lương tâm là Nam Cung Việt lại đang chột dạ, bởi vì gã nghĩ tới, từ sau khi mạt thế bắt đầu, ba người bọn họ ai cũng chưa từng tỏ ra quan tâm một chút nào đối với an nguy của Trác Cẩn Khác.

“Thật sự là quá tốt rồi, các anh không có việc gì.” Trác Cẩn Khác sau khi ngạc nhiên, liền lập tức phi thường cao hứng nói, sau đó buông chén đũa ra, bắt đầu dỡ bỏ bố trí phòng ngự của mình, “Vừa lúc tôi có nấu một ít canh thịt, các anh muốn ăn không?” Trác Cẩn Khác chủ động mời Hiên Viên Kiệt.

Vì canh thịt, bọn Hiên Viên Kiệt không có ý kiến tiếp nhận lời mời của Trác Cẩn Khác.

“Xin lỗi, vẫn phải để các anh chờ lâu thêm chút nữa, còn chưa nấu xong.” Trác Cẩn Khác quấy canh thịt một chút, mùi hương nồng đậm kia, làm Nam Cung Việt thất thố muốn nói không sao hết, hiện tại liền cho hắn ăn luôn cũng không sao hết.

“Không có việc gì, cậu làm đi.” Trưởng Tôn Kỳ ngăn Nam Cung Việt một chút, không cho Nam Cung Việt có cơ hội làm bại hoại phong phạm danh môn thế gia của bọn họ.

“Không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, thật là kỳ tích.” Trác Cẩn Khác không khỏi thổn thức nói, Nam Cung Việt thực lòng có chút xúc động, thế đạo này, có thể ở trên đường gặp được người quen thật sự là rất kỳ tích, hơn nữa người quen này, còn là tới cùng đường với bọn họ. Này không phải là nói, bọn họ một đường tới bốn người, có xác suất may mắn tồn tại một trăm phần trăm hay sao. Quá may mắn, quá kỳ tích.

“Tôi ở khách sạn đợi các anh mấy ngày, vẫn chưa thấy các anh trở về, còn tưởng rằng các anh đều đã….” Trác Cẩn Khác nói, sau đó mới ý thức được nói như vậy là không đúng, “Xin lỗi, tôi không phải có ý tứ kia….”

“Chúng tôi biết, chúng tôi cũng không nhìn thấy cậu ở khách sạn, cũng cho rằng cậu…” Lời còn chưa hết, nhưng ý tứ thì tất cả mọi người đều rõ ràng. Đương nhiên, đảng vây xem chúng ta đều biết rõ, Trác Cẩn Khác mặc kệ là vì nguyên nhân nào, cũng xác thật là có đợi bọn Hiên Viên Kiệt, còn bọn Hiên Viên Kiệt lại chính là căn bản cũng không hề đi tìm Trác Cẩn Khác.

“Xem ra chúng ta đều bỏ lỡ nhau.” Nói chuyện cùng người thông minh, đôi khi cũng không cần phải nói quá nhiều.

“Cậu không tổ đội với người khác à?” Hiên Viên Kiệt nhìn nhìn chung quanh, xác định chỉ có một mình Trác Cẩn Khác.

Trác Cẩn Khác cười khổ một chút, “Lực lượng của tôi, khiến tôi gặp không ít chuyện phiền lòng, còn không bằng hành động một mình.”

“Cậu cũng có dị năng? Là cái gì?” Nam Cung Việt thoát khỏi áy náy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hỏi.

Trác Cẩn Khác liếc mắt nhìn ba người một cái, sau đó hiểu rõ, xem ra là cũng nghĩ ra, trong ba người bọn họ cũng có người có được dị năng, cũng đúng, nếu không phải như thế, lại làm sao có thể sống đến bây giờ được chứ. Đây là lý giải của bọn Hiên Viên Kiệt đối với biểu tình của Trác Cẩn Khác, cũng là Trác Cẩn Khác cố ý biểu hiện như vậy.

“Dị năng của tôi rất thực dụng.” Trác Cẩn Khác đánh giá dị năng của mình một chút, “Canh thịt xong rồi.” Sau đó nhìn bọn Hiên Viên Kiệt, trong tay y không có đủ công cụ để bọn họ dùng.

Hiên Viên Kiệt từ trong túi của bọn họ móc ra dụng cụ có thể đựng canh, Trác Cẩn Khác múc canh cho bọn họ, nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, thật là làm người chảy nước dãi ba mét.

“Các anh cảm thấy đây là thịt gì?” Trước khi bọn họ ăn, Trác Cẩn Khác lật khối thịt trong nồi một chút, hỏi.

“Đúng rồi, tôi còn muốn hỏi cậu, thịt này của cậu là từ đâu ra vậy?” Nam Cung Việt trước khi ăn, cũng hỏi một vấn đề, tủ lạnh trong xe còn có thể bảo trì chất thịt mới mẻ trong một đoạn thời gian, có thể đựng thêm một ít, trong khoảng thời gian ngắn có thể thỏa mãn một chút dục vọng ăn uống.

“Tùy ý lấy thôi, đây là thịt sinh vật biến dị.” Trác Cẩn Khác trả lời, làm bọn Hiên Viên Kiệt đang muốn ăn phải dừng động tác.

.