Lượng kiếp, từ ngữ này là Trác Cẩn Khác biết được từ trên tiểu thuyết internet, Trác Cẩn Khác cho rằng dùng để hình dung lần tai nạn mà nhân loại sắp sửa gặp phải này là phi thường thích hợp. Nhân loại đối với thế giới yêu cầu vô độ, rồi cũng sẽ phải chịu báo ứng, dựa theo suy đoán của Trác Cẩn Khác, dưới tình huống bình thường, lượng kiếp hẳn là sẽ không sớm đi xuống như vậy, nghĩ đến chắc là hành động của nhân loại đã làm cho lượng kiếp xuống trước rồi.
Hết thảy những điều này chẳng qua cũng chỉ là tự y suy luận mà thôi, cụ thể là như thế nào, Trác Cẩn Khác cũng không biết, thế giới mênh mông này thật sự là quá lớn, chuyện không thể phỏng đoán được thật sự là quá nhiều, nơi mà ánh mắt y có thể đạt tới, điều mà nhận tri y có khả năng nghĩ đến, chút tri thức này ở giữa thế giới mênh mang, thật sự là quá mức nhỏ bé. Miệt mài theo đuổi chân lý của thế giới, truy tìm hết thảy đáp án, không, đó không phải là con đường của y, y muốn, chẳng qua là dựa theo ý nghĩ của bản than, tự do tự tại sống, lựa chọn lúc mình chết, chỉ là đơn giản như thế.
Trác Cẩn Khác nhìn lên màn trời đen nhánh, giơ tay, mở ra lòng bàn tay, một cái vật thể kim sắc nhàn nhạt hiện lên ở lòng bàn tay, xuyên thấu qua quang mang kim sắc nhàn nhạt, có thể nhìn thấy đó là một vật có kết cấu tinh thể, tầng tầng lớp lớp, phức tạp lại lộng lẫy giống như đóa hoa nở rộ. Vật thể kết cấu tựa như thủy tinh từ trong lòng bàn tay Trác Cẩn Khác nổi lên, nhanh chóng bay lên không trung, bởi vì quá mức nhỏ bé, cũng không có ai chú ý tới giữa không trung nhiều ra một thứ.
Đó là thần cách mà Trác Cẩn Khác có được, thần minh được coi là thần minh, chính là bởi vì có thần cách, trước khi không có được thần cách, hiểu biết của Trác Cẩn Khác đối với thần cách cũng phi thường phiến diện, chính là sau khi đạt được nó, Trác Cẩn Khác vốn dĩ đối với thần minh đã không có quá nhiều lòng kính sợ liền biến thành một loại khinh bỉ.
Trác Cẩn Khác đạt được thần cách, đã phi thường hiểu rõ về thần cách, thần cách kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một loại đạo cụ cường hóa cùng phụ trợ mà thôi.
Thần minh sở dĩ cường đại, đó là bởi vì bọn họ có được thần cách, đưa năng lực vốn dĩ của tiến hành tăng phúc cùng phóng đại, nói cách khác, khi không có thần cách, lực lượng của thần minh kỳ thật cũng chẳng khác gì với trạng thái đỉnh phong của nhân loại cả, nếu so với y, thần minh liền rất yếu rồi, bởi vì y chỉ bằng vào lực lượng của bản thân, là đã có được lực lượng ngang nhau với thần minh khi có thần cách phụ trợ rồi.
Thần minh kỳ thật cũng không quá thông minh, nếu không năm đó làm sao y có thể hãm hại thần minh cho được, cái gọi là thần minh toàn trí toàn năng, cũng chỉ là dựa vào lực lượng của thần cách, bất cứ ai nhắc tới tên thần minh, thần minh liền sẽ cảm ứng được, hơn nữa chú ý đến ngươi ngay lập tức. Dùng lý giải mà nhân sĩ hiện đại có thể giải thích được, thì chính là tên của thần minh chính là từ mấu chốt, thần cách sau khi cảm ứng được cái từ mấu chốt này, liền sẽ chủ động tìm tòi, thần minh có thần cách lập tức sẽ cảm ứng được những ai đang nhắc đến hắn.
Thần minh vì cái gì mà có thể sử dụng lực lượng được tự nhiên như vậy, kỳ thật cũng đều là công lao của thần cách, thần cách có một loại công năng tính toán siêu cấp, các thần minh không hiểu được loại nguyên lý này, nhưng kết quả mà thần cách tự động tính toán ra cũng chính là bản năng của thần minh khi sử dụng lực lượng, mà loại tính toán này, tại khi khu vực não được khai phá Trác Cẩn Khác cũng vừa lúc có luôn, đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì cái gì mà y có thể có được lực lượng chiến đấu ngang với thần minh.
Mà thần cách, điểm hữu dụng nhất đối với Trác Cẩn Khác, chính là nó có thể dung nhập vào bất cứ một thế giới nào, càng trực tiếp cảm thụ quy tắc của thế giới hơn so với bản thân nhân loại, sinh ra một loại phương thức tính toán mới, đây là điểm đặc thù nhất của thần cách, so với nhân loại cho dù dùng cả một đời cần lao cũng không thể tìm kiếm được đầy đủ pháp tắc, thần cách trời sinh bản năng đã có thể dung nhập cùng tiếp thu pháp tắc rồi, làm cho người có được nó hoặc là thần, ở bất cứ nơi nào, cũng sẽ không sinh ra bất cứ phản ứng không thích hợp gì.
Thời điểm trở lại thế giới này, Trác Cẩn Khác đều không có tùy tiện sử dụng thần cách, dù sao thì y vẫn luôn rất lo lắng, lỡ như đây là thủ đoạn của thần minh thì sao, y có thể một đường đi đến vị trí Giáo Hoàng, cẩn thận là phẩm chất tuyệt đối không thể thiếu. Sau khi trải qua hơn một năm, khu vực não đã được khai phá phi thường cường đại của Trác Cẩn Khác, đã xác định được thần cách là không có tính uy hiếp. Tuy rằng không biết rốt cuộc là vì cái gì mà thần cách sẽ rơi vào trong tay y, nhưng dù sao thì nó cũng có mặt ở đây rồi.
Sau khi đã xác đinh, y vẫn như cũ không có lập tức sử dụng, mà là chờ thời cơ, hiện tại chính là thời khắc tốt nhất, thế giới bắt đầu biến cách, lúc này để thần cách đi tiếp thu dung nhập vào pháp tắc của thế giới mới, mới có thể thích ứng nhanh hơn với thế giới sau khi biến cách.
Có được thần cách, hơn nữa lấy lực lượng bản thân cùng trình độ khai phá khu vực não của y, y chỉ biết y sẽ mạnh hơn bất cứ một thần minh nào mà y biết, y cũng đã từng đứng ở đỉnh, nhưng là lúc ấy, thần minh chính là địch nhân của y, y còn có khiêu chiến, cho nên cũng không tịch mịch. Sau khi trở lại nơi này, y lại phát hiện ra Hiên Viên Kiệt, y chờ Hiên Viên Kiệt được chiếu cố trưởng thành, quá trình một mình đứng ở đỉnh cũng không hoàn toàn là tịch mịch, bởi vì y đang chờ đợi, đang cẩn thận quan sát một địch nhân trưởng thành.
“Đây là thời khắc hòa bình cuối cùng, hưởng thụ đi.” Đứng ở đỉnh cao nhất của thành thị, bễ nghễ trước thành thị đèn điện lộng lẫy, gió đem lời nói của Trác Cẩn Khác bay xa, đập vỡ tan, không ai có thể nghe thấy lời tiên đoán này.
Hiên Viên Kiệt cùng người nhà trải qua một ngày lễ, mạc danh có một loại cảm giác, làm hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khi người nhà hỏi hắn làm sao vậy, hắn trả lời không có gì, đó chỉ là một loại cảm giác mạc danh mà thôi, bên ngoài cửa sổ cái gì cũng không có.
Vài ngày lễ thứ ba, Hiên Viên Kiệt mệnh lệnh Trác Cẩn Khác đặt vé máy bay, đặt khách sạn, Hiên Viên Kiệt cũng không muốn cứ mãi chôn chân ở nhà, hắn muốn đi ra ngoài chơi. Thành viên đi chơi lần này, bao gồm Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt, còn có Trác Cẩn Khác đứa tiểu đệ chân chạy vặt này, chạy đến thành thị ấm áp phía nam vượt qua mùa đông.
Mặt trời ấm áp dào dạt, ánh vàng rực rỡ tưới xuống, sóng biển nổi lên một cuộn sóng ngập vàng, chân trời đã bị hoàng hôn nhiễm đỏ đậm, mấy ngày mùa đông này, ở trên mảnh đất này cũng chỉ cần mặc một kiện áo sơ mi là đủ rồi, bờ cát càng trên bờ biển chen chúc không ít nam nhân thân trên trần trụi, mỹ nhân mặc Bikini, cây dừa rào rạt trong gió, đây là một cảnh trí nhiệt đới phi thường xinh đẹp.
Trác Cẩn Khác đặt khách sạn cho đám Hiên Viên Kiệt, ở giữa sườn núi, có thể quan sát được vịnh, thưởng thức ánh mặt trời, lấy địa vị của bọn hị, ở đương nhiên là phòng tốt nhất, chẳng qua Trác Cẩn Khác cũng không có ở cùng phòng với bọn họ, Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều không chào đón Trác Cẩn Khác sinh hoạt dưới cùng một mái hiên với bọn họ, Trác Cẩn Khác ở chính là một căn nhà riêng xa hoa khác.
Trừ phi đám người Hiên Viên Kiệt có việc muốn Trác Cẩn Khác làm, nếu không tuyệt đối sẽ không kêu Trác Cẩn Khác hoạt động cùng với bọn họ, Trác Cẩn Khác không có bằng lái, cũng không thể mang theo Hiên Viên Kiệt chạy nơi nơi, như vậy rất hợp ý của đám người Hiên Viên Kiệt, tại thế giới được biển rộng vây quanh này, đương nhiên là phải tự mình lái xe mui trần hưởng gió, thông đồng mỹ nữ, mới đủ thích ý, lấy bối cảnh của Trác Cẩn Khác, không cần thiết phải chạy ra kéo chân ảnh hưởng tâm tình.
Trác Cẩn Khác so với loại hành vi chạy ra bờ biển tán tỉnh với những nữ tính xinh đẹp này, thật ra lại càng thiên vị ngồi ở ban công khách sạn hơn, cảm thụ biển xanh trời xanh ánh mặt trời yên tĩnh, nhìn nhìn đám người ầm ĩ nơi xa, vây xem bọn Hiên Viên Kiệt thông đồng mỹ nữ, khanh khanh ta ta, sau đó cảm thán năm tháng không buông tha người, y thật sự là già rồi, loại hoạt động này, y đã hoàn toàn không có hứng thú nữa.
Lật xem sách, hưởng thụ gió biển, phơi phơi nắng, Trác Cẩn Khác hưởng thụ trạng thái yên tĩnh, chẳng qua khi ánh mắt dừng lại trên TV trong phòng, vẻ tươi cười nghiền ngẫm kia, mạc danh tản mát ra một loại hương vị làm cho người càng thêm run rẩy.
Trong TV truyền phát tin tức chính là tin tức mới nhất, là các động vật tại các vườn bách thú xung quanh gần đây trở nên cuồng táo, xuất hiện tình huống đả thương người, có một bộ phận người đề nghị nên xử lý hết những động vật đã tấn công người kia đi, lại có một bộ phận người bảo hộ động vật, phản đối ý kiến này, tranh luận còn chưa ra kết quả, tin tức đã chuyển sang việc.
Ánh mắt lại dừng trên quyển tạp chí trên bàn, tại trang báo thứ sáu, là một bài báo nho nhỏ, viết về thảm kịch một nhà nào đó có sủng vật cắn chết chủ nhân. Trác Cẩn Khác nhìn về phía biển rộng mênh mang, tầm mắt xuyên qua đám người, xuyên thấu hải dương, phảng phất như thấy được những sinh vật đang cắn xé dưới đáy biển.
Trên bãi biển đột nhiên trở nên ầm ĩ, Trác Cẩn Khác không đứng lên, nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng ở trên hư không đàn ra vài nốt nhạc duyên dáng, trong gió truyền đến tiếng người, thì ra là một du khách đang bơi lội nào đó đột nhiên bị cái gì cắn một cái, người đã được cứu lên, chỉ là dưới chân bị cắn đến vết thương chồng chất, không biết có còn có thể giữ được nữa hay không.
Xe cứu thương gào thét mà đến, lại gào thét mà đi, đám người vui đùa ầm ĩ trên bờ biển bị đội bảo vệ bờ biển đuổi đi, trước khi chưa xác định được an toàn, vì bảo hộ các du khách, sẽ không để cho bọn họ lại có cơ hội xuống biển nữa.
Trác Cẩn Khác còn nghe được nhóm người qua đường nghị luận, đen đủi, đi ra chơi còn gặp phải loại chuyện này. Nếp nhăn trên mặt trên khóe miệng Trác Cẩn Khác khi cười càng thêm gia tăng, “Nhân loại phản ứng thật là trì độn, nhưng thật ra các động vật, phản ứng thật nhanh.” Mở mắt ra, Trác Cẩn Khác nhẹ giọng nói.
Mỗi ngày, Trác Cẩn Khác đều có thể từ những con đường bình thường, nhìn ra được thế giới biến hóa, mà đối với những người khác mà nói, những cái này chẳng qua cũng chỉ là tin tức nhàm chán mà thôi, là câu chuyện mua vui nơi quán rượu, là câu đùa chọc phá chúng bạn, cẩn thận với động vật cùng sủng vật linh tinh gì đó. Đây là hơi thở của hoà bình.
Bờ biển rối loạn, cũng không làm cho các du khách mất hứng trở về, ngoại trừ biển rộng ra, bờ biển còn có rất nhiều địa phương có thể chơi nữa, đươnkhi mặt trời rơi xuống dưới mặt biển, từng ánh đèn trong quán bar liền bắt đầu lóe sáng, một người lại một người lần lượt tiến vào quán bar, âm nhạc vang lên, sân nhảy lay động.
Trác Cẩn Khác thưởng thức mặt trời lặn ánh chiều tà, trên tay nâng một ly rượu vang đỏ, hướng về phía mặt trời đã lặn nơi xa xa, chúc mừng hoà bình cuối cùng của nhân loại, ngày mai, nhân loại sẽ nghênh đón một ngày mới, hết thảy đều sẽ thay đổi.
Cũng không biết Hiên Viên Kiệt lấy hứng thú từ nơi nào, suốt đêm hôm qua cũng không trở lại khách sạn, mà là cùng hai hảo đồng bọn Nam Cung Việt, Trưởng Tôn Kỳ, đóng quân dã ngoại ở trên núi, bằng vào thân thủ tốt, săn thú làm đồ ăn, tự mình nhóm lửa nấu cơm, Hiên Viên Kiệt từng huấn luyện đặc chủng, đại triển thân thủ, để cho hai vị hảo đồng bọn vỗ tay tỏ vẻ thưởng thức cùng bội phục.
Buổi tối ngủ lều trại, đặt xong đồng hồ báo thức, bọn họ chuẩn bị sáng sớm dậy xem mặt trời mọc. Vừa sáng sớm, trời còn chưa có sáng, Hiên Viên Kiệt đã tàn nhẫn vực Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt dậy, Trưởng Tôn Kỳ còn tốt một chút, Nam Cung Việt lại là vẻ mặt khó chịu vì bị đánh thức, hối hận vì muốn xem cái gì mà mặt trời mọc, vẫn là ngủ sướng hơn, thật muốn trở về ngủ tiếp quá.
Một vòng ánh sáng cắt qua hắc ám, phảng phất như ánh sáng của hy vọng, nháy mắt chiếu sáng cả thế giới, màu cam hồng từng chút lộ ra, chiếu rọi không trung cùng mặt biển, phi thường tráng lệ mỹ lệ. Nam Cung Việt lại cảm thấy, kỳ thật dậy sớm xem mặt trời mọc, kỳ thực cũng được đấy.
Trước mắt đột nhiên có chút hoa, không phải là bởi vì nhìn thẳng mặt trời nên có chút chói mắt, mà là vì địa phương mà bọn họ đang đứng, bắt đầu chấn động.