Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 51: Hết cách với em




Chẳng lẽ em không biết thể chất của mình, căn bản không thể chịu đựng đau đớn hay sao!

Mịch Nhi và dì Tố đều đã trải qua lựa chọn loại gen nghiêm khắc nhất, sau đó thụ tinh ống nghiệm, cho nên mẹ con hai người khác hẳn với người thường khác, có một đôi mắt màu tím chính là báu vật nhân gian, nhưng bọn họ cũng đều có ít hoặc nhiều thiếu sót. Dì Tố không có cảm giác đau, nhưng có lẽ Vật Cực Tất Phản(*), thế nên thể chất Mịch Nhi lại có cảm giác đau đớn gấp mấy lần người khác!

(*) sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại

Nhất định là cô bé đau lòng hốt hoảng chạy đến tận đây, cho nên vẫn núp ở trong cái hốc vùi đầu thút thít, vừa rồi lại còn cùng cậu tham thảo ý kiến, cho nên mới không chú ý tới việc bị thương, nhưng còn lúc này Mịch Nhi thở phào nhẹ nhõm, tất cả cảm giác đều lại tập trung đến miệng vết thương. . . . . .

"Ngu ngốc, chân đã bị thương mà còn chạy xa như vậy. . . . . . Làm sao em lại có thể ngi ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần anh không ở bên cạnh em, thì em đều sảy ra chuyện, em ngốc đến nỗi khiến anh không có phút nào an tâm!" Tiểu Bạch lo lắng cau mày thở dài, xoay người đưa lưng về phía cô bé, "Đến đây đi, anh cõng em về nhà! Em phải lập tức đến chỗ dì Tố bôi thuốc!"

"Hu. . . . . ." Toàn thân Mịch Nhi vô lực nằm dựa trên lưng Tiểu Bạch, cô gắng cắn răng không chịu để cho đau đớn kêu ra thành tiếng.

"Rất đau sao?" Tiểu Bạch cẩn thận bước nhanh về nhà, lo lắng nói, "Nếu như bị thương, em cứ kêu ra, như vậy có thể thoải mái -- a!"

Mịch Nhi lại há mồm, hung hăng cắn lên cổ cậu, đau đớn làm cho cô bé suýt mất lý trí, chỉ muốn trút đi đau đớn của mình.

Hai hàm răng cắn thật sâu vào trong da thịt Tiểu Bạch, hình như còn có tia máu chảy ra.

"A --" Tiểu Bạch bị đau lảo đảo mấy bước, rất nhanh tìm về cân bằng, quay đầu lại nhìn thấy được nước mắt Mịch Nhi, cho nên không có cách nào nói ra nhưng lời trách cứ, "Hết cách với em, nếu quả thật đau đến thế, thì cắn anh cũng được. . . . . ."

Mịch Nhi lại bị những lời này làm cho tỉnh táo, cô bé hoảng sợ phải buông miệng ra: "Xin lỗi, em không nhịn được. . . . . . Anh Tiểu Bạch, anh có thể mắng em! Tại sao lại tốt với em như vậy. . . . . ."

"Ngu ngốc!" Tiểu Bạch khẽ cười ra tiếng, "Bởi vì em là cô vợ nuôi từ bé của anh, đương nhiên anh sẽ đối tốt với em--"

"Uh`m. . . . . ." Mịch Nhi nằm ở sau lưng Liên Tĩnh Bạch, nghiêng đầu vùi xuống bờ vai của cậu, mím môi than thở.

Liên Tĩnh Bạch cẩn thận điều chỉnh tư thế, để cho Mịch Nhi nằm ở sau lưng thoải mái hơn chút, còn mình cũng đi từng bước càng thêm vững vàng, hết sức cẩn thận không cho vết thương của Mịch Nhi bị tổn thương lớn hơn.

Đi tơi một khu hôi, cậu không nhịn được nữa, chợt cáu kỉnh cắn răng ra lệnh: "Mịch Nhi, nghe cho kỹ đây, về sau bất luận lúc nào, bất luận xảy ra việc gì, đều không cho em thoát khỏi tầm mắt anh! Chỉ vì sinh mệnh em an toàn, em tuyệt đối không được biến mất ở trước mặt anh! Này, Mịch Nhi, em nghe chứ . . . . . ."

Quay về đáp ứng cậu, chính là hô hấp vững vàng sau lưng.

Mịch Nhi đã ngủ mất rồi.

Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ thở dài, đối lập với em trai Tiểu Hắc và em gái nghịch ngợm, thì cậu cũng cũng đã định xuống cô vợ của mình, hình như càng cần cậu phải tốn tâm một chút. . . . . .