Trong góc vườn hoa bên cạnh, Mịch Nhi đã sớm sững sờ.
Cô bé mới vừa tỉnh lại trong phòng bệnh, kim truyền khiến cô bé rất đau, cảm thấy bốn bề vắng lặng, tự mình rút kim truyền, âm thầm lén lút ra ngoài.
Cô bé biết rõ mình đang bị bệnh, ít nhất trong thời gian ngắn đừng nghĩ tới chuyện xuống giường chạy loạn, cho nên thừa dịp bây giờ không có người nào, ra ngoài hoạt động thân thể một chút. Nhưng không nghĩ tới, cô bé men theo tiếng nói loáng thoáng trong vườn hoa, mắt thấy cha mẹ tức giận cãi vả!
Mịch Nhi kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm và Mục Thần, bọn họ so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm rối bời, cô bé chưa từng thấy cha mẹ tức giận như vậy, lại còn có thể đối chọi gay gắt, miệng lưỡi sắc bén chỉ trích lẫn nhau, tuyệt đối không nhường ai!
Lần này bọn họ thật sự lấy ra tất cả sức lực cãi vả, quyết tâm muốn phân cao thấp. . . . . .
Mà cô bé, có lẽ cuộc sống sau này sẽ do sự ồn ào của cha mẹ định ra, hoặc là bị cha mang về Mĩ, mang theo bên mình chăm sóc, hoặc là bị mẹ giận dữ mang về căn cứ, sẽ không bao giờ được tùy tiện ra ngoài.
Nên sẽ không thể lôi kéo cha mẹ cùng nhau chơi đùa hạnh phúc như một năm qua, về sau cô bé có thể không còn được như vậy nữa. . . . . .
Mịch Nhi lo sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng Tố Tâm và Mục Thần cũng không có phát hiện ra con gái đang nghe lén, vẫn kịch liệt như cũ.
"Mặc kệ nói thế nào, nhất định lần này tôi phải mang Mịch Nhi trở về!" Mục Thần xoay người, dứt khoát không thèm đối mặt với Tố Tâm, "Cho đến bây giờ Mịch Nhi chưa từng tới nhà tôi lần nào, đến bà nội nó cũng cũng chưa gặp qua! Cha mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới nên mất liên lạc hơn một năm nay, cuối cùng ít hôm trước mới biết bọn họ sắp về Mỹ, bọn họ vẫn không biết Mịch Nhi tồn tại, nên nhất định tôi sẽ trực tiếp mang Mịch Nhi trở về, để bọn họ yêu thương chăm sóc cháu gái!"
"Anh thật sự không thể nói lý, quả thực chính là ác ma bạo ngược!" Tố Tâm bị Mục Thần làm tức đến nỗi giận run cả người, khiến cô không còn từ ngữ nào để trách cứ, nhưng cô tuyệt đối không thể nhượng bộ, "Từ nhỏ Mịch Nhi đã đi theo tôi, con bé luôn đi theo tôi học tập mọi kiến thức, căn bản không thể rời khỏi tôi, dù cha mẹ anh có yêu thương hơn nữa thì cũng không thể loại bỏ sự phụ thuộc của con bé với tôi! Mục Thần, nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí đối với anh nữa, Mịch Nhi sẽ cùng tôi trở về căn cứ, nơi đó có chú dì của con bé, nhất định có thể giáo dục Mịch Nhi lớn lên!"
. . . . . .
Mịch nhi đứng phía sau bụi cây nghe thấy vậy lệ rơi đầy mặt, trong lòng vừa uất ức vừa khổ sở, đôi mắt màu tím khóc đến nỗi đỏ ửng như con thỏ nhỏ .
Ghét, ghét, ghét cha, ghét mẹ, bọn họ muốn làm gì, tại sao lại luôn cãi vả như vậy, tại sao bọn họ không giống như những cha mẹ khác!