Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 224: Ngoại truyện 3: Khí thế rào rạt




Triển Dĩ Mặc bị kinh sợ khiến thân thể cứng đờ, còn không đợi anh làm ra động tác tránh né bảo vệ mình, viên đạn đã đâm vào bàn làm việc gần tay trái anh, chỉ lưu lại một lỗ thủng thật sâu!

Vết đạn chỉ cách tay anh không tới 20 cm, viên đạn bắn ra cứ vậy lún sâu vào bàn đọc, còn bốc lên một trận khói trắng, lưu lại uy lực của nó!

Trong nháy mắt, ánh mắt Triển Dĩ Mặc nheo lại độ cong cực kỳ nguy hiểm, anh tránh né dưới chỗ chắn, nhanh chóng núp xuống phía dưới góc bàn.

Mắt anh tràn ngập đề phòng, bắp thịt toàn thân khẩn trương cao độ, lấy thái độ nghiêm cẩn nhất, mỗi phút phòng bị trong phòng có thể xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.

Anh mới vừa nhìn liếc qua một chút, cũng đã nhìn ra phương hướng. Từ quỹ đạo bắn ra, nó là do sân thượng tòa nhà đối diện bắn ra, mà người bắn ra viên đạn này, tuyệt đối là một cao thủ cực kỳ lợi hại!

Trước không nói từ tòa đối diện cách phòng làm việc của anh chừng hơn 2000 mét, cũng không nói tất cả kính thủy tinh của phòng làm việc Triển thị đều là thủy tinh chống đạn cao cấp nhất, anh thật sự bội phục, người cầm súng bắn tỉa ở đối diện kia thật sự thành thạo!

Từ nhỏ lấy súng ra chơi, Triển Dĩ Mặc hết sức hiểu rõ, từ cự ly xa như vậy, lại có thể bắn chính xác đến bàn đọc của anh, đây là điều khó khăn thế nào!

Chỉ cần tay súng bắn tỉa kia chếch đi một chút, viên đạn bắn ra cũng không chỉ bắn vào bàn của anh, nó hoàn toàn có năng lực khi anh không có phòng bị, cứ bắn thủng thân thể của anh như vậy!

Nhưng hình như tay súng bắn tỉa không phải muốn mạng của anh, cho nên viên đạn này mới bắn ra cạnh bàn, đây càng giống như một sự cảnh báo, tỏ rõ, còn có nhiều nguy hiểm đánh bất ngờ hơn. . . . . .

Ánh mắt Triển Dĩ Mặc lấp lánh, khóe môi anh nâng lên nụ cười như hồ ly, thú vị, cho tới bây giờ anh cũng không có nghĩ tới, mình ngoan ngoãn sống ở trong phòng làm việc, cũng có thể gặp phải sự kiện đấu súng!

Anh không khỏi âm thầm kêu may mắn, cũng may mấy ngày trước anh đã ra lệnh cho mấy quản lý và thư ký trên tầng, chỉ cần không có anh gọi, bất ai cũng không được chủ động tiến vào phòng làm việc của mình, cho dù bên trong xảy ra hoả hoạn nổ tung.

Vì vậy, cho dù viên đạn vừa rồi bắn ra tạo thành tiếng thủy tinh vỡ, cũng sẽ không có người bỏ qua mệnh lệnh của anh tự tiện xông vào, sẽ không phá hư trò chơi tiếp theo của anh.

Người kia dám can đảm động súng bắn tỉa lên đầu anh, tốt nhất người này nên có chuẩn bị, anh cũng muốn gặp qua sát thủ chuyên nghiệp, cùng người kia thương lượng ký thuật bắn súng!

Nhìn qua khe hở chỗ bàn đọc sách, Triển Dĩ Mặc híp mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa sổ bị bể tan sẽ tạo thành lối hở, mà người bắn súng bắn tỉa kia cũng có thể tiến vào, triển khai một vòng tập kích.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, chỗ cửa sổ bị bể tan tành, nhanh chóng xuất hiện khác thường.

Một dây thừng gần như trong suốt khảm vào bên vách tường cửa sổ, tiếp đó, một người mặc đồ bó sát nhanh nhẹn leo trên dây thừng, nhanh chóng đi qua từ đối diện.

Tốc độ người kia cực nhanh, cách tòa nhà Triển thị càng ngày càng gần, mà ở trong mắt Triển Dĩ Mặc, thân hình cũng chầm chậm phóng đại.

Chờ Triển Dĩ Mặc thấy rõ bộ dạng của người bắn tỉa, không khỏi cả kinh!

Người dũng cảm không sợ treo ngược dây thừng kéo dài qua hai tòa tòa nhà đồ sộ, lại là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người!

Thiếu nữ chỉ là mười bảy tuổi, gương mặt xinh đẹp còn là mang theo nét thời thanh xuân, tóc đen mắt màu xanh dương, có ưu thế vượt trội xuất sắc nhất. Cô một thân đồ bó sát bao quanh vóc người đẹp đẽ, tỷ lệ hoàn mỹ không cần sửa chữa cái gì.

Đây là một cô gái trẻ tuổi, một vị thiếu nữ xinh đẹp khiến cho tất cả mọi người kinh diễm!

Chỉ là, nếu như lúc này tay cô không cầm hai khẩu súng, trên mặt không có cất dấu lửa giận, bên hông và trên lưng không những mang theo một đống vũ khí, thì như vậy, nhất định Triển Dĩ Mặc sẽ cho cô điểm số rất cao, sẽ càng thương tiếc người đẹp này.

Nhưng vừa nghĩ tới viên đạn vừa rồi là do thành quả của cô gái này bắn ra, nghĩ đến cô mới vừa lơ lửng đi giữa qua hai tòa nhà, nghĩ đến tay cô đang nắm khẩu súng số lượng có hạn khiến anh thèm thuồng không dứt, Triển Dĩ Mặc chỉ có thể cẩn thận vạn phần.

Cô gái xinh đẹp, nhưng càng có tính lừa gạt và lực sát thương!

Lúc này thiếu nữ đã đáp hoàn mỹ trên sàng nhà gỗ của phòng làm việc, cô nhấn một cái bên hông, cái dây thừng trong xuốt lại thu vào một máy móc, không để lại một chút dấu vết.

Cô đá đá thủy tinh vỡ dưới chân, không sợ hãi quét mắt một phòng làm việc, không có một bóng người khiến lông mày cô hơi nhíu lại, hiển nhiên, cô hoàn toàn không có hài lòng với cảnh tượng này.

Cô nhét khẩu súng lục màu bạc trên tay ra sau hông, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên, nhấn một cái nút trên kính, chiếc kính công nghệ cao cho thấy hình ảnh xen lẫn.

Nhìn trên triếc kính cho thấy hình ảnh dò xét địa đồ, trên gương mặt mỹ lệ của cô cho thấy nụ cười lạnh lùng, sau đó, trực tiếp đi thẳng tới bàn đọc.

Thiếu nữ giơ khuẩu súng màu đen trên tay phải lên, nhắm ngay phía sau bàn sách, cô hung dữ trách mắng: "Tham tài háo sắc, nhát gan sợ chết, quả thật cái gì cũng sai! Anh lăn ra đây cho tôi!"

Khí thế thiếu nữ rào rạt, trên mặt không chút che giấu chán ghét căm hận với Triển Dĩ Mặc, mà khẩu súng lục trên tay cô càng thêm mười phần uy lực, tùy thời có thể lau súng cướp cò!

"Tha mạng -- tôi ra! Sau khi ra ngoài --" Triển Dĩ Mặc trừng mắt nhìn, anh nhanh chóng đổi một bộ mặt kinh sợ quá độ, cố ý run rẩy kêu rên nói, "Đừng bắn, ngàn lần đừng nổ súng--"

"Hừ, tôi còn tưởng rằng anh có khả năng gì, nhưng mà đúng là chỉ dựa vào mỗi gương mặt, cứ như vậy ăn cơm bao (trai bao) quyến rũ nữ nhân khắp nơi!" Thiếu nữ đối với cử chỉ hèn nhát của Triển Dĩ Mặc lại càng căm hận, cô nhìn bộ dạng anh sợ hãi, cố ý giơ súng lục nhích tới gần anh mấy bước, uy hiếp anh nói, "Phát súng vừa rồi là tôi xuống tay lưu tình, nếu một phát đó bắn phải bộ vị quan trong thì không tốt đâu-- a!"

Ngay khi cô chậm rãi tới gần, trong lúc nói chuyện, Triển Dĩ Mặc chợt làm khó dễ!