Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 221: Kết hôn đi (2)




"Oa! Tao lại gặp lại mày rồi!" Mịch Nhi hưng phấn nhìn thứ nhiệt tình sung huyết sưng to lên kia, cười ha ha nghịch ngợm sờ sờ nó, "Mày cũng thật là nóng nha, có phải cũng uống say hay không? Chúng ta cùng nhau tắm sạch sẽ, lập tức sẽ tốt nha ~"

Cả người Liên Tĩnh Bạch run lên, theo động tác của Mịch Nhi, tay cô giống như mang theo dòng điện vô tận, từ nơi lửa nóng trực tiếp điều khiển linh hồn anh!

Liên Tĩnh Bạch chỉ cảm thấy một dây thần kinh cuối cùng của não ầm ầm nổ tung, thân thể của anh đột nhiên nổi lên ngọn lửa dữ dội, còn lan tràn vào đôi mắt đen của anh, tiếp, đốt cháy tất cả lý trí của anh, khiến đại não của anh chỉ còn lại một ngọn lửa nóng rực!

"Mịch Nhi . . . . . ." Giọng nói Liên Tĩnh Bạch trầm thấp khàn khàn không thể tả, "Anh hỏi em một lần nữa, em có nguyện ý cùng anh trở thành vợ chồng chân chính không, làm bước cuối cùng? Nếu em không muốn, liền buông tay ra, anh sẽ không ép buộc em, đây là thông điệp cuối cùng rồi. . . . . ."

"Chúng ta chính là vợ chồng nha!" Tay Mịch Nhi vẫn dừng lại ở vật khổng lồ đó, không có chút cảm giác nguy hiểm nào cười đáng yêu nói, "Chỉ là bước cuối cùng là gì, bây giờ em muốn tắm, chẳng lẽ tắm cùng nhau còn phải tiến một bước sao ——"

"Bước cuối cùng. . . . . . Là làm tình, là linh hồn và thể xác kết hợp, là tính phúc thân mật nhất. . . . . ." Từ lúc anh hỏi mấy câu kia, Liên Tĩnh Bạch đã cầm tắm điện thoại di động trong phòng ghi âm, anh hỏi tiếp, "Mịch Nhi, em nói cho anh biết, em phải tin tưởng anh, em nguyện ý không?"

Mịch Nhi nháy nháy mắt, si ngốc nghiêng đầu nghĩ một lát, chợt lộ ra nụ cười hoàn mỹ rực rỡ: "Em nguyện ý nha, chỉ cần là anh Tiểu Bạch, cái gì em cũng tin. . . . . ."

"Mịch Nhi, là em đồng ý với anh. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ném điện thoại di động, anh đã thu được lời đồng ý của Mịch Nhi, đây không phải là anh mượn rượu lừa gạt Mịch Nhi, hiện tại, anh có thể hoàn toàn có lý do ăn Mịch Nhi vào trong bụng!

Không che giấu nữa, đôi mắt đen của anh nhất thời tràn đầy ngọn lửa cốc khiếm vọng, hơi thở nam tính quanh người bị anh đè nén đột nhiên thả ra, không thể chặn lại tập kích Mịch Nhi!

Liên Tĩnh Bạch đưa tay nắm eo thon của Mịch Nhi, môi anh giống như là có thêm ý thức, dịu dàng bắt được môi hồng của cô, kế tiếp cạy mở môi răng cô, phác thảo tất cả hương vị ngọt ngào của cô!

Khi hai đôi môi vừa tiếp xúc, tựa như thiên lôi câu động địa hỏa (*), bản tính sai khiến anh, để anh thô bạo hôn miệng Mịch Nhi chiếm cứ tất cả ngõ ngách, thề phải gặm nhấm từng giọt nước miếng ngọt ngào trên đầu lưỡi cô! Hàn Băng Tâm dien*dan*le*quy*don

(*): Sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người

Lưỡi, không chút kiêng kỵ, môi, giống như bốc cháy, anh tìm kiếm từng cái run rẩy của cô, trực tiếp khiến đôi chân mềm mại của cô tê liệt ngã vào lòng anh!

Mịch Nhi ưm một tiếng, cô vốn trong trạng thái say rượu có chút phản ứng chậm, không đợi cô có kháng cự và tránh né nào, thân thể của cô cũng đã bị nụ hôn của Liên Tĩnh Bạch trói buộc, khiến cô giống như một thuyền nhỏ trong bão táp, chỉ có thể theo phục tùng cơn bão.

Cô thuận theo mở môi ra, nghênh đón Liên Tĩnh Bạch nhiệt tình hủy diệt trời đất, thần trí của cô sau cơn hôn cuồng phong mãnh liệt từ từ rời khỏi, nhưng cơ thể cô lại chủ động bám lấy lồng ngực của anh, đây là vĩnh viễn cảng tránh gió của cô, tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.

"Tình yêu của anh, em bức anh muốn điên rồi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch triền miên hôn dọc theo cằm Mịch Nhi, anh gặm nhắm xương quai xanh tinh xảo của cô, khó nhịn nhỏ giọng nỉ non, "Mịch Nhi của anh, em thật đẹp, em là của anh, vĩnh viễn là của anh. . . . . ."

Bàn tay của anh đã xâm nhập vào trận địa dưới khăn tắm, ngón tay vừa dịu dàng vừa thô bạo xoa nắn mỗi một tấc lãnh thổ gặp được, anh chiếm lấy da thịt trơn nhẵn, vuốt ve thắt lưng mềm mại, chuyển đến bên xương sườn, kế tiếp, chiếm lĩnh hai bên cao vút mềm mại, trêu đùa hồng châu không phòng bị chút nào. . . . . .

"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi chỉ cảm thấy cả người càng thêm nóng hổi, cô run sợ nghênh đón nhiệt tình và thoải mái thân thể chưa bao giờ có, vô thức gọi tên người cô tin cậy nhất, cô mê mang né tránh bàn tay ta, mang theo tiếng khóc uất ức không ra tiếng, "Em không thoải mái. . . . . . Nóng. . . . . ."

"Bảo bối, chúng ta lên giường. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch còn sót lại chút quan tâm cuối cùng, biết phòng tắm không phải vị trí thích hợp cho lần đầu tiên, Mịch Nhi ở chỗ này cũng sẽ không thoải mái.

Cánh tay cường tráng của anh giơ lên, dễ dàng ôm lấy Mịch Nhi toàn thân ửng hồng, bước nhanh ra ngoài.

Khăn tắm trên người Mịch Nhi rơi trước cửa phòng tắm, nụ hôn triền miên cùa Liên Tĩnh Bạch mang theo ngọn lửa nồng đậm, từ phòng tắm đốt tới phòng ngủ, hai người kề sát đi chung với nhau, ôm nhau không tách ra.

Liên Tĩnh Bạch dịu dàng đặt Mịch Nhi lên giường lớn, ** cô trắng nõn mềm mại giống như viên ngọc hoàn mỹ, mắt anh tỏa sáng lấp lánh, anh nhẹ nhàng che phía trên cô, quỳ xuống hôn lên từng tấc thân thể cô, ngậm chặt từng chút da thịt làm anh động lòng, in dấu xuống vết hôn đỏ thẫm. . . . . .

"A. . . . . . Uhm. . . . . ." Bị hôn kỹ càng không ngừng xâm nhập hành hạ, Mịch Nhi phát ra một hồi tiếng kêu ai oán, cô cọ xát da thịt nóng rực của Liên Tĩnh Bạch, vô thức kêu lên.

Ngón tay của cô nắm ga giường thật chặc, trong thân thể giống như là có ngọn lửa bốc cháy, dâng lên một loại khát vọng thiêu đốt cô, cô muốn cái gì, chỉ có Liên Tĩnh Bạch có thể cho cô cái đó. . . . . . Hàn Băng Tâm die =n +dan :le /,quy ?don

Liên Tĩnh Bạch cố nén mãnh liệt dưới cốc khiếm vọng, dịu dàng phác thảo mùi hương của Mịch Nhi, mới trướng đến phát đau nóng bỏng chống đỡ nó ở lối vào.

Anh liếm vành tai Mịch Nhi, nhẹ nhàng an ủi cô: "Bảo bối, sẽ đau một chút, nhưng anh sẽ có gắng dịu dàng——"

Nói xong, hông của anh trầm xuống, thật sâu, hung hăng, xuyên qua ngây thơ thuần khiết nhất ——

"A —— ô. . . . . ." Mịch Nhi kêu đau thét đến chói tai bị miệng Liên Tĩnh Bạch ngậm lại, cô không cách nào phát tiết ra đau đớn, ngón tay giống như vuốt mèo cào sau lưng anh, lưu lại chút vết máu.

Liên Tĩnh Bạch lại yên lặng chịu đựng tất cả, anh dùng ý chí mãnh liệt nhất, đợi cô quen với nhiệt độ của anh, mới chậm rãi nâng eo lên, vô cùng khít khao như như lông thiên nga từng chút từng chút bắt đầu động tác. . . . . .

Cốc khiếm vọng của anh tích tụ mười mấy năm sâu không thấy đáy, Mịch Nhi chính là thuốc giải tốt nhất của anh, anh không dừng được, cũng không muốn dừng!

Cả đêm, liều chết triền miên.

Kỹ thuật và kinh nghiệm lấy được không ngừng tiến bộ, khai phá khoái cảm trên thực tế không hạn chế, mật mã thân thể Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bạch không ngừng nghiên cứu nắm trong tay, anh mang cô lần lượt leo lên đỉnh núi, hai người cùng nhau đạt đến vui thích cao nhất.

Cho dù thông cảm cô là lần đầu tiên, anh cũng chưa hoàn toàn phát tiết, nhưng trận chiến này hăng hái kéo dài đến rạng sáng, mãi cho đến khi sức lực của Mịch Nhi cạn kiệt ngủ mê mang, Liên Tĩnh Bạch mới ôm cô, cùng nhau nghỉ ngơi.

"A!" Âm thanh đầu tiên của buổi sáng là tiếng thét, bắt nguồn từ khi Mịch Nhi lật người tỉnh lại cảm thấy thân thể đau đớn.

"Chào buổi sáng, Mịch Nhi!" Liên Tỉnh Bạch dụi mắt cũng tỉnh lại, anh ôm Mịch Nhi cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, vẫn ung dung nhìn khuôn mặt khiếp sợ của cô, cũng không nói nhiều một câu.

"Em. . . . . . Anh!" Mịch Nhi trợn mắt há mồm cứng đờ, toàn thân trên dưới của cô đau nhức khó nhịn, chỗ đó **càng đau vô cùng!

Cô cảm thấy chăn mỏng cùng thân thể trần trụi của cô gắt gao **một thứ trần trụi khác, cứng họng nói không ra một câu hoàn chỉnh tới: "Chúng ta. . . . . . Hôm qua – ngày hôm qua. . . . . ."

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, em còn nhớ không? Muốn anh làm tiếp một lần nữa, gợi lại trí nhớ cho em không?" Liên Tĩnh Bạch dịu dàng hỏi, nụ cười ở khóe môi anh giống như hồ ly đã thoả mãn, đó là thỏa mãn mà thân thể đạt được tự nhiên lộ ra.

"Em biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, anh không cần phải nhắc em ——" Mịch Nhi nghe anh nói đỏ bừng cả khuôn mặt, cô rất hiểu rõ tình trạng thân thể mình, tình huống như thế là xảy ra chuyện gì, cô rất hiểu rõ!

Nhưng. . . . . . Làm sao có thể chứ! Tại sao bọn họ sẽ cuộn trong chăn trải giường, đây không có lý do!

Rốt cuộc thì tối hôm qua là làm sao, bây giờ cô nhớ tới chuyện trước kia liền đau đầu!

Đầu Mịch Nhi vẫn còn ở ong ong rung động, di chứng sau khi say rượu khiến cô phản ứng có chút chậm chạp, trí nhớ tối hôm qua giữ trong đầu cô, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô lại hoàn toàn không thể chính xác lấy ra. . . . . .

Cô lôi kéo chăn mỏng hận hận muốn ngồi dậy, dùng sức vẫy vẫy đầu, Mịch Nhi lại phát hiện bắp thịt mình đau nhức hơn tưởng tượng, cô căn bản không làm được động tác lớn!

"Đừng động, tối hôm qua em uống say, có thể còn choáng đầu." Liên Tĩnh Bạch vội vàng giữ cô lại, anh quan tâm giúp cô day day huyệt thái dương, nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua, là em đồng ý với anh...anh mới có thể không nhịn được làm tiếp nữa. . . . . . Nếu em không tin, anh còn ghi âm, em thật nói nguyện ý làm đến cuối cùng."

"A. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch nhắc tới say rượu, trí nhớ của cô giống như là rốt cuộc mở nắp, Mịch Nhi chợt nhớ lại tất cả xảy ra tối hôm qua, vô số hình ảnh xấu hổ tràn vào trong đầu cô, cô hoàn toàn nhớ ra mình đã làm gì! Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com

Tối hôm qua ăn bữa tối xong, cô trở về phòng tắm, liền bắt đầu cảm thấy trong thân thể cảm giác say dâng trào, cả người nóng lên nóng đến không chịu được, giống như là muốn đốt cháy. . . . . .

Loại cảm giác này với cô mà nói hết sức xa lạ, cô có một loại dự cảm thân thể sẽ thay đổi mất đi thần trí, cho nên hốt hoảng tìm Liên Tĩnh Bạch khắp nơi, muốn bảo anh cứu cô.

Nhưng khi cô tìm được anh thì mình cũng đã bị men say nuốt chửng lý trí, trở nên ngu ngơ chậm chạp, hoàn toàn không biết chết sống gắng đến gần Liên Tĩnh Bạch đang tắm. . . . .

Cô nhớ tất cả động tác mình làm với anh, cô bám anh không chịu rời đi, thậm chí còn cởi khăn tắm của anh, vuốt ve lửa nóng của anh. . . . . .

Lúc ấy mình chỉ khoác mỗi khăn tắm, làm sao có thể đi dẫn dụ cốc khiếm hỏa của anh như vậy!

Khóe miệng Mịch Nhi **, hận không thể đảo ngược thời gian!

Cô xấu hổ che kín mặt, mình thật sự là mượn rượu chọc lửa, tối hôm qua là mình tự đưa đến tận cửa cho anh ăn hết!

"Không cần ghi âm, em nhớ mình nói gì. . . . . ." Giiọng nói của Mịch Nhi rầu rĩ từ lòng bàn tay truyền đến, đáng chết, tại sao hình ảnh say rượu lại nhớ rõ như thế, cô ngay cả lúc mình đồng ý âm điệu cũng còn nhớ rõ!

Liên Tĩnh Bạch lại nghiêm túc hỏi thăm một vấn đề khác mà mình quan tâm: "Chỗ đó của em. . . . . . Bây giờ còn đau không? Anh giúp em bôi thuốc, mặc dù là anh làm em bị thương, nhưng đây cũng là cần thiết, em phải nói cho anh biết chỗ đó đau như thế nào, còn có thể chịu đựng được không. . . . . ."

"A. . . . . ." Mịch Nhi ngây người, cô rũ mắt, lúc này mới chợt nhớ tới, cho tới bây giờ mình vẫn luôn lo lắng chuyện này, căn bản không có xảy ra!

Cô thật sự làm! Nhưng sau khi cô làm, nhưng không có đau chết, cũng không có chảy hết máu mà chết! Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com

Cho dù là bây giờ cô cũng cảm thấy đau, nhưng đây hoàn toàn không giống lúc trước tưởng tượng đau đến chết! Hoàn toàn trong phạm vi chịu đựng của cô!

Hồi tưởng lại tối hôm qua, cô nhớ, trong lúc đang làm rất thoải mái rất hưởng thụ, mãi cho đến khi bị đâm xuyên, cô đều không có một chút sợ hãi.

Cho dù cảm giác đau mãnh liệt đột kích thì lực chú ý của cô rất nhanh cũng bị thủ đoạn ** của Liên Tĩnh Bạch dẫn dắt rời đi, cũng không quá chú ý cảm giác đau của thân thể. . . . . .

Đây là nói, cho dù cô sẽ cảm thấy đau, nhưng chỉ cần phân tâm bởi chuyện khác, như vậy, cô hoàn toàn có thể bớt đau đi!

Mịch Nhi quả thật căm hận muốn đấm chết mình, sớm biết là như vậy, những năm này cô còn trốn tránh cái gì, làm sao cô lại để Liên Tĩnh Bạch nhịn lâu như vậy!

"Em có khỏe không? Mịch Nhi?" Liên Tĩnh Bạch lo lắng hỏi.

"Uhm. . . . . ." Cô khẽ gật đầu một cái, sự thật đã đúc thành, cô rốt cuộc có thể để xuống cục gạch áp bức lòng cô, Mịch Nhicảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Cuối cùng cô có thể yên tâm vừa hạnh phúc lại tính phúc sống củng Liên Tĩnh Bạch, sẽ không còn có gì không hòa hài nữa!

"Thật xin lỗi, là anh làm đau em. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch nghiêng người hôn trán cô một cái, chân thành nói, "Mịch Nhi, chờ em khỏe lên, chúng ta liền kết hôn đi! Cha mẹ của chúng ta người nhà cũng chưa rời khỏi, nhân cơ hội này, chúng ta làm hôn lễ luôn!"

Anh không muốn đợi thêm, sau khi có được thân thể Mịch Nhi, anh tham lam hơn muốn xác định tương lai cùng cô, một cuộc hôn lễ như là đã không thể tránh né, như vậy càng sớm càng tốt!

"Được!" Mịch Nhi gật đầu một cái, tay cô nắm tay Liên Tĩnh Bạch, "Chúng ta kết hôn đi!"

Nơi có tình yêu, liền không có chuyện gì là không vượt qua được, dắt tay người yêu đi vào lễ đường hôn lễ, từ đó mới chính thức là thế giới của hạnh phúc!