Mịch Nhi như vậy , hoàn toàn không giống cô lúc bình thường, tất cả dáng vẻ cử chỉ của cô cũng trở nên không bình thường!
Sự kỳ lạ của cô, khiến Liên Tĩnh Bạch như gặp địch!
Liên Tĩnh Bạch cuống quít kéo khăn tắm quấn phía dưới, anh bước nhanh đến đón lấy Mịch Nhi, ôm thân thể lảo đảo của cô, sờ khuôn mặt đỏ bừng của cô, Liên Tĩnh Bạch lo lắng không ngừng hỏi "Mịch Nhi, em có phải không thoải mái không? Làm sao mặt em đỏ thành như vậy, phát sốt sao! Em sao rồi, bây giờ còn tốt không sao!"
"Uhm, anh thật thoải mái. . . . . ." Mịch Nhi lại đưa tay níu lấy Liên Tĩnh Bạch, cả người cô cũng cọ lên thân thể trần trụi của anh, dùng khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi không ngừng cọ sát lên lồng ngực anh, nỉ non làm nũng, "Em rất khó chịu, ôm anh tốt hơn nhiều rồi. . . . . . Anh Tiểu Bạch, người anh mát lạnh thật thoải mái. . . . . ."
Mịch Nhi giống như gấu koala ôm thật chặc anh, nhưng khăn tắm trắng quấn quanh cô bị những giọt nước từ vòi hoa sen chảy xuống người Liên Tĩnh Bạch ngấm dần có chút trong suốt, nửa kín nửa hở cảnh xuân hấp dẫn vô biên, tôn lên động tác hồn nhiên đáng yêu của cô, là một loại tương phản và rung động mãnh liệt.
"Mịch Nhi, em tỉnh tỉnh!" Liên Tĩnh Bạch vội vàng chống đỡ Mịch Nhi hoàn toàn dựa vào người anh, giờ phút này, toàn bộ lòng anh đều lo lắng cho sức khỏe của cô, hoàn toàn không bận tâm mọi cảnh tượng khác, không có gì quan trọng hơnMịch Nhi!
Ngón tay anh thử sờ gò má nóng hổi của Mịch Nhi, nhưng nhiệt độ trên trán cô dường như vẫn bình thường, Mịch Nhi cũng không có phát sốt, rốt cuộc cô bị làm sao! Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Chúng ta đi ra ngoài có được không, em nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút, anh đi lấy nước cho em uống!" Lòng Liên Tĩnh Bạch lo lắng, anh ôm eo nhỏ nhắn của Mịch Nhi, liền muốn ôm cô ra khỏi phòng tắm trước.
Nơi này cũng không phải chỗ tốt để nghỉ ngơi, nếu như Mịch Nhi ngã bệnh, như vậy nhất định không thể chỉ khoác khăn tắm đứng trong phòng tắm ẩm ướt như thế, cô cần phải nằm xuống nghỉ ngơi, phải uống nước uống thuốc!
"Không đi! Em không muốn. . . . . ." Mịch Nhi lại lắc đầu như trống lắc, cô trở tay đặt lên eo Liên Tĩnh Bạch, không di chuyển một bước, "Anh vừa rồi trốn ở đây, khó khăn lắm em mới tìm được, anh lại muốn chạy? Hì hì, em muốn đứng ở đây cùng anh Tiểu Bạch, chúng ta không ra ngoài. . . . . ."
"Ngoan, Mịch Nhi, vậy em tự khám bệnh cho mình, mình đã bị bệnh gì được không?" Thấy Mịch Nhi giống như biến thành người khác ngã trên mặt đất không muốn đi ra ngoài, Liên Tĩnh Bạch không thể không thay đổi vấn đề, vừa dỗ vừa lừa hỏi cô, "Nếu như em không khám ra được, vậy chứng tỏ y thuật của em vẫn chưa được, anh sẽ đi gọi dì Tố, hoàn toàn hạ thấp em nha!"
"Em mới không bị mẹ làm hạ thấp đi, em nhất định có thể biết là bệnh gì!" Mịch Nhi quả nhiên bị Liên Tĩnh Bạch kích cho mắc câu, thật bắt mạch cho bản thân.
Cô nheo đôi mắt tím trầm ngâm chốc lát, chợt nở nụ cười lộ lúm đồng tiền như hoa, hì hì cười nói: "Uhm, em biết rồi, em đây là uống say —— không có sai, em có thể cảm thấy, nồng độ rượu trong máu không giống bình thường! Anh Tiểu Bạch, anh còn không mau khen em!"
"Uống —— Uống rượu say? !" Liên Tĩnh Bạch kinh ngạc, làm sao anh cũng không có nghĩ đến, Mịch Nhi vậy mà sẽ uống say!
Cho tới bây giờ Mịch Nhi cũng chưa từng uống rượu, kể từ khi cô sinh ra tới nay, trừ dùng rượu cồn chựa trị ngoài da cho bệnh nhân bệnh nhân bên ngoài, cho tới bây giờ chưa từng dính qua một chút rượu!
Cô có đạo đức y học nghiêm khắc, kiên định cho rằng rượu sẽ làm tê liệt đầu óc cô vận chuyển tốc với độ cao, sẽ quấy rầy cô cầm dao phẫu thuật, cho nên, Mịch Nhi cự tuyệt tất cả sản phẩ điều chế từ rượu.
Nhưng lúc này, làm sao cô sẽ uống rượu say!
Tác dụng của rượu liền phát tác trong thời gian ngắn ngủi, phản ứng đầu tiên của Liên Tĩnh Bạch, chính là bữa tối có vấn đề!
Nhưng thực đơn bữa tối vừa rồi là đầu bếp nhà họ Triển tỉ mỉ lập ra, phòng bếp tuyệt đối sẽ không thể không biết thức ăn của Mịch Nhi không thể thêm bất kỳ rượu gì, cô không có cơ hội không cẩn thận ăn phải thứ gì có rượu ở nhà họ Triển!
Nhưng nếu như không phải bữa tối có vấn đề, như vậy, cũng chỉ có thể là cô đụng phải rượu ở tiệc rượu trong bệnh viện Mộc Ái hôm nay. . . . . .
"Hôm nay em có ăn bậy thứ gì không? Ở tiệc rượu của Mộc Ái, em uống rượu sao? !" Liên Tĩnh Bạch khẩn trương hỏi cô, "Hay là ăn tôm say rượu?"
"Không uống rượu, em không có ăn đồ lung tung. . . . . ." Mịch Nhi nghe lời hễ hỏi thì đáp, ánh mắt cô mê mông nhớ lại nói: "Em chỉ uống nước chanh! Buổi tối nước chanh uống rất ngon, em uống hai ly ——"
"Đó không phải là nước chanh nguyên chất, ở đó có bỏ thêm rượu. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bừng tỉnh hiểu ra, "Nhất định là cảm giác say đến bây giờ mới phát tác, làm sao em thành hình dáng này. . . . . ."
Trên mặt của anh tràn ngập hối hận, là anh quên nói với Mịch Nhi, tất cả thức uống ở tiệc rượu bên ngoài dường như đều sẽ thêm rượu, ly nước chanh kia thật ra là rượu cocktail điều chế, Mịch Nhi lại nghĩ nó là nước chanh bình thường liền uống hai ly lớn!Hàn Băng Tâm dieendaanleequuydoon
Đây là lần đầu tiên Mịch Nhisay rượu, các triệu chứng say rượu từng tầng kéo tới, cô nhất định không quen sự khác thường này của cơ thể, khó trách sẽ biểu hiện quái dị thế này, cô nhất định là rất khó chịu, mới có thể tìm anh khắp nơi, tìm được trong phòng tắm! Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Bảo bối, cơ thể của em khó chịu sao. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đau lòng dùng bàn tay mát lạnh hạ nhiệt cho mặt Mịch Nhi, nhẹ nhàng dụ dỗ cô nói, "Chúng ta đi ra ngoài, giải rượu có được hay không?"
"Không cần. . . . . . Như vậy cũng rất tốt. . . . . ." Mịch Nhi dùng khuôn mặt mềm mại cọ cọ ngón tay Liên Tĩnh Bạch, cơ thể cũng gắt gao tựa sát lồng ngực cường tráng của anh, thỏa mãn khẽ than, "Uhm. . . . . . Mùi thật thoải mái, là mùi của anh Tiểu Bạch. . . . . ."
Cơ thể Liên Tĩnh Bạch cứng đờ, cảnh tượng vừa rồi vẫn bị anh bò qua đột nhiên nhảy vào mắt anh, tản ra hồn nhiên và hấp dẫn mãnh liệt công kích, khiến anh suýt nữa không cách nào ngăn cản!
Anh cúi đầu nhìn qua khăn tắm bên hông, anh biết, mình không thể chống cự lại Mịch Nhi!
Bình thường cô không làm gì cũng đủ quyến rũ người khác rồi, huống chi là giống như bây giờ, giống như hải yêu mè nheo nhóm lửa trên người anh. . . . . .
Tiểu Tinh Linh này say rượu, trong lúc vô tình sẽ khiến anh dấy lên cốc khiếm vọng vô biên, khiến anh khát vọng được vận sức chờ phát động!
Liên Tĩnh Bạch kiên cường chống đõ nghiêng đầu sang chỗ khác, rốt cuộc cô có biết tình trạng bây giờ của hai người không, hai thân thể dựa vào nhau chỉ cách hai tầng khăn tắm, anh phải cắn răng tự nhắc nhở mình bao nhiêu, mới có thể kiềm cgế không nhào tới gặm sạch cô!
Đáng chết, về sau anh tuyệt đối sẽ không cho Mịch Nhi bất kỳ một cơ hội nhỏ nhoi nào đụng vào rượu, sau khi cô uống say lực sát thương quả thực tăng gấp bội! Hồn nhiên đáng yêu, kết hợp với nóng bỏng quyến rũ, không ai có thể chống cự!
Cho dù cô uống say thật, cũng chỉ có thể cho thấy một mặt khác mâu thuẫn chấn động trước mặt anh!
Liên Tĩnh Bạch giữ chút lý trí còn sát lại, nhắm mắt lại hỏi cô: "Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi! Anh lấy khăn ướt cho em hạ nhiệt, hiệu quả sẽ tốt hơn. . . . . ."
Mịch Nhi lại lắc đầu, cô tiếp tục mè nheo trên người Liên Tĩnh Bạch, sương mù trong phòng tắm ẩm ướt dường như khiến Mịch Nhi rất khó chịu, cô đưa tay mở khăn tắm ra, nũng nịu lầm bầm: "Em không cần khăn! Bây giờ em muốn tắm, nóng quá, em tắm có thể sẽ tốt hơn. . . . . ."
"Mịch Nhi . . . . . . Nếu như em không muốn xảy ra nhiều chuyện hơn, bây giờ liền dừng tay!"
Sắc mặt Liên Tĩnh Bạch tái nhạt, tay anh lanh lẹ kéo ngón tay Mịch Nhi muốn vén thứ chống đỡ cuối cùng lên, anh cũng không phải là thánh, nếu như kích thích hơn, nếu như trực tiếp đối mặt với cơ thể của Mịch Nhi, anh thật không biết mình còn có thể tuân thủ lời hứa giữ vững tỉnh táo hay không!
"Anh làm gì vậy, tại sao không để em tắm ——" Mịch Nhi lại chớp đôi mắt ẩm ướt, dùng toàn bộ hồn nhiên thuần khiết hỏi anh, "A, có phải anh đang tắm hay không, cho nên sợ em đoạt chỗ của anh. . . . . . Không cần lo lắng, chúng ta có thể tắm cùng nhau, anh chia cho em một chút nước lạnh là đủ rồi!"
Nói xong, trên mặt Mịch Nhi mang theo trì độn thẳng thắn, dứt khoát tự mình động thủ, một tay cô cởi khăn tắm quấn quanh Liên Tĩnh Bạch, lộ ra toàn bộ cơ thể anh.