Bây giờ trong lòng bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc vị bác sĩ thiên tài kia là thần thánh phương nào, tại sao cho tới bây giờ cũng không nghe nói Mộc Ái có người bác sĩ ưu tú như thế? !
Ánh mắt mọi người bên dưới cũng mong đợi nhìn lên, bọn họ đang đợi mấy vị có tiếng trong lời Liên tổng, hơn nữa là mong đợi từ trong miệng họ biết được tin tức về vị bác sĩ đó.
Mấy ông chủ trong giới thương chính cười nói đi lên bục, từng người bọn họ lên tiếng, biểu đạt tất cả chân thành.
Trương tổng tóc bạc trắng cười ha hả nói: "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Giống như những lời vừa rồi, hôm nay chúng tôi tới đây, là bởi vì biết được vị bác sĩ kia đã tới Mộc Ái làm việc, Mấy ông chủ chúng tôi muốn tới chúc mừng một chút! Bàn tay vị bác sĩ đó đã chữa khỏi cho nhiều người bệnh không thể kể đến, tất cả chúng tôi cũng là hạt muối bỏ biển mà thôi, nếu muốn tỏ lòng cảm ơn, đương nhiên chúng tôi sẽ phải bày tỏ một chút."
Việt tổng không kém tuổi ông đứng bên nói tiếp: "Trương tổng mở màn rất hay, chúng tôi tới đây chính là muốn bày tỏ lòng cảm tạ. Võng Phi và Vinh Thái của Trương tổng đã thương lượng xong, chúng tôi sẽ liên kết quyên tặng hai ngàn vạn để mua thiết bị chữa bệnh, hi vọng Mộc Ái càng ngày càng tốt hơn"
"Ha ha, Trương tổng và Việt tổng thật rộng lượng!" Tổng giám đốc Danh thị than thở một tiếng, đã hứa hẹn nói: "Mặc dù Danh thị không thể so sánh với hai nhà, nhưng cũng có lòng báo đáp vị bác sĩ kia, Danh thị đã chuẩn bị cho Mộc Ái một tòa nhà chữa bệnh, để thỏa mãn nhu cầu xem bệnh tốt hơn cho bệnh nhân!"
"Mấy người mấy người, đã nói hết những lời tôi muốn nói, tôi cũng chỉ có thể cung cấp một vài thứ để cảm tạ!" Cuối cùng một ông già đức cao vọng trọng giả vờ tiếc nuối kêu lên một tiếng, nói tiếp, "Hội công thương nghiệp chúng tôi sẽ trang bị mười xe cấp cứu cho Mộc Ái, tất cả thiết bị cấp cứu đầy đủ trên xe, hy vọng có thể bày tỏ thành tâm!"
Mấy người nói ra khỏi miệng từng thứ quyên tặng khiến mọi người ở dưới đàm luận, không hổ là nhóm tổng giám đốc đứng đầu thành phố K, ra tay thật hào phóng!
Bốn vị người lại khách sáo nói hi vọng Mộc Ái càng phát triển, Liên Tĩnh Bạch mới xoay người nói cảm tạ với họ: "Cảm tạ bốn vị đại biểu đã đầu tư quyên tặng cho Mộc Ái, dĩ nhiên, hôm nay tất cả khách mời đã bầy tỏ chút lòng thành, đương nhiên Triển Thị cũng sẽ tặng thêm, đến lúc đó sẽ chuyển giao cho viện trưởng. Hi vọng những thứ này có thể khiến bác sĩ đó cảm nhận được sự kính trọng của chúng tôi, hi vọng ý học của cô ấy sẽ càng cứu chữa được cho nhiều người hơn!"
Bốn vị khách gật đầu đồng ý, bọn họ lại nói mấy câu, rồi mới xoay người xuống bục. Bên trên cũng chỉ còn lại mỗi Liên Tĩnh Bạch.
"Trước khi tiến hành bữa tiệc, tôi nghĩ. . . . . . Nhất định bây giờ mọi người đều vô cùng muốn biết rốt cuộc bác sĩ đó là ai đúng không?" Liên Tĩnh Bạch ngọc thụ lâm phong đứng trên bục, anh cố ý nhìn xung quanh hội trường một vòng, gợi lên hứng thú của mọi người, mới khe khẽ nói, "Hôm nay cô ấy cũng tới đây, tôi sẽ tự mình đi xuống, mời cô ấy lên đây!"
"Oh!" Các bác sĩ bên dưới nhiệt liệt hoan nghênh, biểu đạt sự tìm tòi mãnh liệt đối với bác sĩ đó.
"A!" Mịch Nhi giật mình bụm miệng, hít vào một ngụm khí lạnh!
Không thể nào, Liên Tĩnh Bạch đã thay cô tạo trận thế lớn như vậy, đã tìm lại đầy đủ mặt mũi cho cô rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn cô lên đó sao!
Rốt cuộc anh có biết hay không, hôm nay cô ăn mặc ra bộ dạng gì, làm sao có thể gặp người!
Đừng nói trang phục tỉ mỉ kinh ngạc toàn trường, bây giờ bộ dạng cũng không bằng lúc cô không trang điểm, rất không OK!
Nhưng Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Mịch Nhi đã trắng bệch, mặc kệ cô liên tiếp lắc đầu với anh, anh lại trực tiếp đi xuống, sau đó, từng bước một tới chỗ cô.
Cả hội trường đều ý bước chân anh, tất cả ánh mắt bọn họ đều bắn về phía anh đang đi tới, vô số người bàn luận xôn xao, đoán xem chỗ anh đi tới, là vị bác sĩ đức cao vọng trọng nào. . . . . .
Mịch Nhi cau mày, cuống quít cúi đầu xuống, cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy mắt kính xuống, gỡ bỏ hóa trang, xử lý tóc, chỉnh lý quần áo, cô phải chạy đua với thời gian, lần đầu tiên ra sân cho dù không phải xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không thể xấu xý đả thương mắt người khác được!
Khi Liên Tĩnh Bạch sắp đi tới chỗ Mịch Nhi, khi ánh mắt anh nhìn tới Mịch Nhi, thoáng chốc đưa đến tiếng hét kinh sợ của đám phụ nữ phía sau.
"A, cô xem, anh ấy đi tới chỗ chúng ta rồi! Có phải anh ấy nhìn chúng ta không!"
"Không sai, anh ấy thật sự nhìn chúng ta! Cho dù anh ấy đến đây vì bác sĩ thiên tài, nhưng anh ấy vẫn nhìn tới chỗ chúng ta! Anh ấy đang chú ý tới chúng ta, tuyệt đối không sai đâu!"
"A a a a, dù sao cũng không nên vừa thấy là đã yêu, cố ý vòng tới đây nhìn tôi! Cô xem ánh mắt của anh ý kìa, vừa dịu dành nhìn tôi như vậy. . . . . ."
Mịch Nhi vẫn còn cúi đầu sửa sang lại mình, nhưng bên tai cô không ngừng vang lên những lời ảo tưởng của họ, khóe miệng cô co quắp một trận.
Trong lòng cô không khỏi thở dài, thật ra thì cô không muốn đánh rách mộng đẹp của họ, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn hy vọng, bọn họ tuyệt vọng, bị đánh không còn mảnh vụn. . . . . .
Ngay khi Mịch Nhi dùng tốc độ nhanh nhất tạo hình, vừa lúc mấy người phụ nữ đang thương kia còn ảo tưởng, một giọng nói dịu dàng đã vang lên bên tai cô.
"Ngồi ở hàng đầu, thứ hai từ bên trái, cô ấy là tiểu thư Mịch Nhi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch chậm rãi đi tới, anh đứng bên cạnh Mịch Nhi, ánh mắt dịu dàng có thể khiến người chết chìm, khom người mời Mịch Nhi nói, "Chúc mừng cô...cô chính là nhân vật chính đêm nay!"
"A!" Cả hội trường vang lên tiếng hít lạnh, hôm nay bọn họ đều nghe nói tới vị bác sĩ mới tên là "Mịch Nhi", nhưng cho tới bây giờ bọn họ không biết, cô ấy có y học cao siêu, lại là bác sĩ thiên tài như vậy!
Bọn họ biết "Mịch Nhi", phần lớn chỉ nghe lời đồn, nói thí dụ như hôm nay cô ấy tới Mộc Ái báo danh, có viện trưởng và một hàng lãnh đạo tự mình nghênh đón, rõ ràng ngày đầu cô mới đi làm, lại một mình nhận lấy bệnh khó chữa, cô "Không biết tự lượng sức mình" tiếp nhận bệnh nhân khó chữa là Tim, hơn nữa còn được Alex bên cạnh Tim theo đuổi, nhưng cô lại tỏ ra xa cách. . . . . .