Khóe miệng Mịch Nhi kéo lên một nụ cười lạnh, ha ha, đám đàn ông nói ra những lời này, sắc mặt ghen tỵ thật khó coi!
Bọn họ xem thường phụ nữ như thế, rốt cuộc đã từng thất vọng vì phụ nữ bao nhiêu! Hừ, lại dám hoài nghi trình độ học vấn và chuyên môn của cô, thật không biết sống chết!
Những người đàn ông này có muốn nhìn bằng tốt nghiệp trường y của cô hay không, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ cho họ ngưỡng mộ rồi! Có lẽ bọn họ nên thử một số loại thuốc do cô nghiên cứu tạo ra, tự mình thể nghiệm mùi vị đó, thì không người nào giám nói cô không có thực lực!
"Nhưng mà, một người mới cái gì cũng không hiểu, tiến vào bệnh viện Mộc Ái đã nhận bệnh nhân đầu tiên là Tim, thật sự quá dũng cảm rồi! Bệnh của Tim do chủ nhiệm Vương đảm nhiệm, nhưng Vương thần y cũng phải bó tay khó giải, cô ta có mấy phần bản lĩnh, có thể so với người có chuyên môn y học như vậy?! Cũng chỉ thành trò cười cho người khác!"
Haizz, những người muốn xem trò cười, thường thường đều thành trò cười, đợi cô chữa khỏi bệnh cho Tim, mấy người có thể mở rộng tầm mắt?
Mịch Nhi lại cau mày lắc đầu một cái, thật ra thì, chỉ để cho những người này cảm thấy khiếp sợ, cũng không có gì thú vị, không đủ sức nặng, đánh bại quá dễ dàng, hoàn toàn không có tính khiêu chiến. . . . . .
"Còn nữa còn nữa, nhìn dáng ngồi và động tác của cô ta xem có chỗ nào giống bác sĩ chứa! Còn trẻ như vậy nhất định là không có bao kinh nghiệm, thật sự có thể chịu được cực khổ khi làm bác sĩ sao? Nói không chừng người ta giả bộ đến đây quyến rũ đàn ông, ai biết cuối cùng cô ta có bối cảnh gì. . . . . ."
Mịch Nhi bắt đầu may mắn, thật may là hôm nay cô đã giả vờ cải trang, đeo lên mắt kính to xấu xí, nếu không, những người này sẽ đội cho cô cái danh hồng nhan họa thủy!
Cô trẻ tuổi thì thế nào, các bệnh nhân chữa khỏi trên tay cô còn nhiều hơn họ vô số lần, bọn họ nói nhiều hơn nữa cũng không cách nào giảm được năng lực của cô! Có thời gian ở chỗ này tán gẫu ghi hận, chẳng bằng đi luyện kỹ thuật của mình!
. . . . . .
Mịch Nhi đã lãng phí tất cả thời gian ăn cơm nghỉ ngơi ở trong phòng ăn nhân viên, đây cũng là cách thức để cô thể nghiệm quan sát mọi chuyện trong Mộc Ái, thừa dịp không có ai biết thân phận của cô, cô dùng hết khả năng thu thập tin tức nhân phẩm của những nhân viên bác sĩ này.
Cuối cùng, cô cho ra kết quả: Đại đa số chất lượng các bác sĩ ở Mộc Ái vẫn tốt, bọn họ chỉ vây xem người bỗng nhiên xuất hiện là cô, vả lại được hưởng đặc quyền độc chiếm khoa mới, nên sử dụng ánh mắt tò mò và không tin tưởng, cũng không có làm ra vẻ hành động quá khích.
Hành động của những người này cũng rất bình thường, nếu như cô gặp phải người mới như vậy, cô cũng không thể nào lập tức tâm phục khẩu phục chấp nhận, ánh mắt những bác sĩ này mang sự tìm tòi nghiên cứu cũng là bình thường, cô hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng mà cái đám bác sĩ chiếm phe thiểu số này, thật sự khiến cô ở bên nghe lời bọn họ có chút ngạc nhiên khâm phục. . . . . .
Làm ơn, tất cả mấy người đều là nhân viên y tế đứng đầu y học trong nước, coi như có ý kiến người mới như cô, thậm chí khí thế tố cáo cô đi chăng nữa, mấy người cũng nên hạ thấp âm lượng có được hay không?
Để cho cô là người trong cuộc đều nghe thấy được, chẳng lẽ bình thường bọn họ đứng ở trước mặt bệnh nhân thảo luận bệnh tình như vậy à, nếu như bị bệnh nan y... Chẩn đoán bệnh lớn tiếng như thế trước mặt người bệnh hay sao? !
Suy đoán của bọn họ quả là tức cười, tóm lại cô vẫn nên khiêm tốn giả bộ không nghe thấy gì, hay là phải hăng hái phản bác lại họ. . . . . .
Mấy người đàn ông mang sắc mặt kinh khủng này ôm chủ nghĩa đàn ông, trong mắt họ hoàn toàn không thể tồn tại phụ nữ, càng không tin bác sĩ nữ có thể một mình chống đỡ một khoa. Cô chính là cái gai đâm vào chân họ, bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận bệnh nhân Tim mà bọn họ không thể chuẩn bệnh, lại có thể để cô trị liệu khỏi được, không chịu đối mặt với năng lực không bằng người khác.
Vì vậy, bọn họ không ngừng suy đoán cô không có học vấn nghề nghiệp mà chỉ vào bối cảnh, làm bộ chờ đợi chế giễu cô, ngây thơ hết sức.
Đối phó những người đàn ông này quá đơn giản, cô sẽ dùng thực tế cho họ câm miệng, sau khi chữa trị xong cho Tim, xem bọn họ còn dám nghi ngờ cái gì!
Mà mấy nữ bác sĩ trẻ tuổi còn ngồi tụ tập một chỗ tỏ vẻ thèm muốn và ngưỡng mộ Alex, khen ngợi bộ dạng khí chất và thành tựu ý học của anh ta.
Dĩ nhiên, Mịch Nhi cũng nhìn không ra trên người tên điên đó có chút xíu những ưu điểm này, nhưng bọn họ bởi vì Alex tỏ vẻ nịnh bợ lấy lòng cô, liền giận chó đánh mèo ác ý bôi nhọ cô. . . . . .
Đối với điểm này, Mịch Nhi cũng chỉ có thể đành chịu xoa đầu, mấy người phụ nữ này không thú vị, lặp đi lặp lại cũng chỉ mấy chiêu này!
Mấy ngày trước ở trong lễ đính hôn của cô và Liên Tĩnh Bạch, cô bị những phụ nữ thích vị hôn phu mà nói những lời ác độc, cô cũng thừa nhận, ai bảo cô thực sự chiếm đoạt người yêu của những người phụ nữ kia, nhưng lúc này đây nhằm vào Alex, tại sao cô nằm cũng bị bắn chứa!
Người nào thích cái tên điên đó thì kéo về nhà đi, rõ ràng cô còn tránh không kịp nữa, những bác sĩ nữ kia không đeo mắt kính nên không nhìn rõ, hay không thấy cô đã cự tuyệt hả, có thể nhìn mặt mà nói chuyện không!
Haizz, sớm biết cô mới đến Mộc Ái mà đã ồn ào như vậy, lại khiến người nào cũng biết, cô còn giả bộ trở thành nhân vật khiêm tốn gì chứ, người như cô có muốn khiêm tốn cũng không được nữa. . . . . .
Cho nên, trước khi cô tới bệnh viện nên để người ta ôm tới một chồng bằng tốt nghiệp và huy hiệu, những thứ này sẽ trực tiếp khiến bọn họ tin phục?
Sau đó, cô lại được gióng trống khua chiêng tuyên bố nắm giữ toàn bộ cổ phần, nếu tất cả nhân viên y tế đều biết ai là người có quyền giữ bỏ bọn họ, xem người nào còn dám nhục mạ bà chủ của họ như vậy!
Cuối cùng, cô và Liên Tĩnh Bạch phơi bày hạnh phúc ân ái trước toàn bộ bệnh viện, chậm rãi công bố thân phận thiên kim nhà họ Mục cùng dâu trưởng nhà họ Triển, cô đã là hoa có chủ, dùng cái này hoàn toàn đè chết ý muốn theo đuổi của Alex. . . . . .
Trở về từ nhà ăn, cô hoàn toàn không có để mắt đến sự quấy rầy của Alex, ngược lại xét về mấy vẫn đề.
Haizz, Mịch Nhi thở dài trong phòng bệnh, những cảnh tượng này chỉ khiến cô càng nhàm chán!
Cô từ sáng đã lầm khi chọn con đường khiêm tốn, nhưng không có lấy quyền đè người, chỉ có thể tiếp nhận tất cả suy đoán hiểu lầm của mọi người. . . . . .