"Em... Em không hiểu kinh doanh, không thích chăm chỉ làm việc, quản lý nhân sự cùng tài vụ của bệnh viện, bệnh viện lớn như vậy sẽ bị em làm cho phá sản..." Mịch Nhi vùi mặt vào hõm cổ anh, ấp úng nói.
Liên Tĩnh Bạch thấy vậy nói: "Không có sao, anh biết em không có năng lực đảm đương, nhưng tất cả những việc vặt này vẫn y như cũ, sẽ có chuyên gia xử lý, anh cũng sẽ thuê người trông coi bệnh viện, em chỉ cần vui vẻ trị bệnh cứu người là được."
"Đối với em... Có lẽ vẫn sẽ đi tham gia hoạt động bác sĩ không biên giới! Cũng không biết đi bao lâu, bỏ bê công việc xin nghỉ dài hạn, nên ở trong bệnh viện sẽ tạo thành hình ảnh xấu..."
"Em ở bệnh viện có thể thành lập một phòng nghiên cứu khám và chữa bệnh, giỏi hơn tất cả các khoa khác, không có bất kì ai có thể ra lệnh cho em uy hiếp em, em muốn đi muộn về sớm thế nào cũng được." Liên Tĩnh Bạch nói tiếp, "Anh chỉ có một yêu cầu, nếu em muốn đi tham gia hoạt động bác sĩ không biên giới, nhất định phải nói cho anh biết! Anh sẽ đi cùng em, mặc kệ là nguy hiểm khó khăn gì, anh cũng sẽ không cho mình em đối mặt!"
Mịch Nhi gần như đã không nghĩ ra bất kì lý do gì, tùy ý nói năng lộn xộn: "Bệnh viện quá xa, đi qua đi lại sẽ rất bất tiện, phải đi sớm về trễ, đến cơm trưa cũng chỉ có thể làm cơm hộp ..."
"Em chưa có xem vị trí của Mộc Ái sao?" Liên Tĩnh Bạch bật cười, "Nó nằm ở nơi sầm uất tại thành phố K, cách nhà họ Triển có hai con đường, cho dù em đi bộ cũng chỉ cần có 10 phút!"
"Hả..." Mịch Nhi sốt ruột đỏ mặt tai hồng, nóng vội còn muốn già mồm át lẽ phải nói ra lý do không thể tiếp nhận Mộc Ái, " Nhưng mà bệnh viện nó..."
"Không có nhưng mà, Mịch Nhi, vấn đề em lo lắng cũng đã không còn, lúc bắt đầu anh cũng bắt người giúp em giải quyết toàn bộ mọi chuyện, làm sao có thể để cho em tiếp tục đối mặt..." Liên Tĩnh Bạch tựa trán vào trán Mịch Nhi, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, "Mịch Nhi, em chỉ cần yên tâm tiếp nhận là được rồi, từ đầu Mộc Ái đã là của em, Mộc đọc giống âm Mục, Ái được hóa dụng từ tên em, nó luôn mang tên em, không cho phép em từ chối.
Bỗng nhiên Mịch Nhi thất thần như tượng gỗ, anh nói, cô có thể xem tất cả vấn đề đều không quan trọng, anh còn nói, trong lòng anh cũng chỉ có cô. . .
Anh sắp xếp kế hoạch ý nghĩa như vậy, anh đã vì cô mà sắp xếp mọi thứ thật tốt, đã lấp đầy mọi gập ghềnh và chông gai, cô còn có lý do gì có thể từ chỗi đây. .
"Anh Tiểu Bạch. . . Anh, anh muốn để em nợ anh bao nhiêu mới đủ. . . " Nước mắt Mịch Nhi như vỡ đê mà trào ra, cô chôn sâu tiếng khóc nức nở vào hõm cổ Liên Tĩnh Bạch, nắm thật chặt áo anh, nghẹn ngào khóc nói, "Em có thể lấy cái gì trả đây, cái gì cũng không đủ -- Anh cũng sắp lỗ vốn thật rồi, giao dịch này không công bằng, anh không thể lấy lại vốn. . . Tại sao lại muốn cho em nhiều vậy, làm sao em lại có thể nhận hết được chứ. . ."
Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói bên tai cô: "Trên thương trường, Liên Tĩnh Bạch anh chưa bao giờ giao dịch lỗ vốn, cho nên trên tình trường có thể không so đo tới phí tổn thất, ai bảo em là Mịch Nhi, ai bảo ranh giới duy nhất của cuộc giao dịch vì em mà đã quên mất, ai bảo cuối cùng anh không biết tự chủ càng lúc càng cưng chiều em hơn . . . Nhưng mà lần này, anh sẽ thật sự quyết tâm nói về khoản giao dịch này!"
Liên Tĩnh Bạch kéo tay cô, vừa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của Mịch Nhi, vừa dịu dàng thâm tình hỏi: "Tiểu thư Mịch Nhi, em có bằng lòng đáp ứng làm vợ Liên Tĩnh Bạch này không, để sau này yêu thương anh bằng tất cả sinh mệnh, tới bồi thường lại mọi thứ cho anh không? Xin hỏi, em có bằng lòng cùng Liên Tĩnh Bạch ký kết khoản giao dịch này hay không?"
Một lúc sau, Mịch Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp rôi đầy nước mắt lên, đôi mắt màu tím trong suốt của cô xinh ðẹp lay động, nhưng cặp mắt kia lại không hề có chút bi thương hay đè nén, chỉ có nồng đậm si mê và cảm động, chỉ có tràn ngập mừng rỡ và hạnh phúc.
"Em đồng ý!"
Cuối cùng câu trả lời chắc chắn cũng được phát ra từ đôi môi đỏ mọng mỉm cười của cô, chỉ đơn giản ba chữ, đã đồng ý cả đời.
Không muốn buông tay nữa, kiếp này có thể gặp người trước mắt, đã tiêu hao hết toàn bộ phúc khí và may mắn của cô, và cô sẽ không thể yêu được người nào tốt hơn anh, cũng sẽ không có ai để cô yêu nhiều hơn.
"Mịch Nhi của anh, cuối cùng em cũng đáp ứng!"
Trong mắt Liên Tĩnh Bạch hiện ra tia sáng vui sướng rực rỡ, ba chữ kia anh đã ngóng trông thật lâu, bày ra kế hoạch thật lâu, nhưng những điều này đều đáng giá, chỉ cần cô thật sự đáp ứng lời cầu hồn của anh, như vậy thì tất cả những sự chuẩn bị trước đó đều đáng giá!
Bắt đầu từ giờ phút này, cuối cùng cô sẽ trở thành vợ anh, không còn mang theo sự ngây ngô đồng ý làm vợ lúc nhỏ, mà đã là vị hôn thê chính thức do chính anh cầu hôn!
"Em yêu, anh cao hứng biết bao, cuối cùng em đã là của anh. . . " Liên Tĩnh Bạch nâng lấy khuôn mặt Mịch Nhi, nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng hạ xuống như lông vũ, từ trán cô, khóe mắt, lông mi, sống mũi, rồi xuống tiếp.
Đi thẳng đến đôi môi đỏ mọng, sau đó, như một nụ hôn niêm phong, đặt một dấu chấm tròn ở cuối lời cầu hôn.
Vui sướng khi mơ ước lúc nhỏ đã trở thành sự thật, thu hoạch to lớn sau năm năm đợi chờ, người yêu say lòng người trong ngực, hôn nhân tương lai ngọt ngào, tất cả cảm xúc cũng tụ tập trong nụ hôn này, sâu sắc, khắc sâu, vĩnh viễn lưu giữ.
Đôi môi mỏng của Liên Tĩnh Bạch trằn trọc trở mình trên cánh môi hồng Mịch Nhi, môi nóng hổi như lửa truyền sang tất cả yêu thương, anh hôn đến nhiệt liệt, cô cũng mãnh liệt đáp lại.
Cánh môi hai bên mút vào nhau, đầu lưỡi nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, vừa hôn xong, hai người thở dốc, tim đập nhanh, những nỉ non thương yêu đều bị ngậm vào cánh môi, hóa thành hô hấp nặng nề, được hít vào đáy lòng thẳng đến trái tim, cung cấp tuần hoàn cho toàn thân thể.
Hôn, rơi vào nụ hôn sâu xinh đẹp nhất, hai người đã sớm không phân biệt được thời gian, đã sớm quên hết tất cả.
Thỉnh thoảng hai đôi môi hơi tách ra, sợi chỉ bạc mập mờ kéo ra như không nỡ xa rời, để đổi lấy lời yêu thương động lòng người nhất.
"Anh yêu em, Mịch Nhi của anh! " Liên Tĩnh Bạch vuốt ve môi cô, như chạm như không, hơi thở mập mờ quấn quanh ở giữa răng môi .
"Em cũng yêu anh, anh Tiểu Bạch của em! " Môi Mịch Nhi cũng đụng vào môi anh, như sáp như không, hơi thở say lòng người dừng lại ở chóp mũi.
Ðôi môi hai người nhập lại một lần nữa, một nụ hôn thật sâu, đã sớm rung động lòng bọn họ.