Những chùm sáng dẫn dắt cô tìm kiếm các loại quà tặng từ từ nhạt đi, ánh sáng màn ảnh trên tường cũng đều biến mất, trong phòng chợt trở lại tối om như lúc đầu, vừa đưa tay là không thấy được năm ngón.
Ở trong này yên tĩnh tối tăm, cuối cùng, xuất hiện ánh sáng duy nhất.
Trên sàn nhà từ từ mở ra cơ quan đã tạo, từ trong sự sắp đặt, từng cây nến một từ dưới đất chậm rãi mọc lên.
Ngọn lửa trên cây nến nhún nhảy tản ra ánh sáng ấm áp dịu dàng màu hồng, một chút xíu ánh sáng chiếu sáng tầm mắt trong phòng, khiến Mịch Nhi có thể thấy rõ sắp đặt rung động trước mắt.
Nến đỏ xinh đẹp chỉnh tề giống như thân sĩ phụ trách nghiêm cẩn, lấy tốc độ giống nhau từ từ lộ ra dưới sàn nhà, chờ tất cả chúng nó đều xuất hiện trên bề mặt thì lúc này Mịch Nhi mới phát hiện, từng hàng nến thực ra đã được thiết kế tinh xảo, chúng nó trên mặt đất đã được xếp thành một trái tim khổng lồ, vòng vòng đan xen, quả thật muốn hiện đầy cả căn phòng!
Nến đỏ giống như mộng, ánh lửa huyền ảo, do tất cả cây nến làm thành hình trái tim vây xung quanh hai người, ánh nến xinh đẹp lúc này đều phá tan bóng tối, đủ để cho bất luận người nào rung động kinh ngạc!
Nhưng thế này cũng không phải là toàn bộ, Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối không chỉ sắp đặt như thế.
Chờ tất cả cây nến đều lộ ra toàn bộ, khi hình ảnh ánh nến vừa mới dừng lại, lại một đợt màu sắc chợt từ cây nến hình trái tim chui lên, khiến Mịch Nhi kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh!
Đó là hoa hồng rực rỡ, cả đám hoa hồng màu đỏ thế nhưng cũng từ dưới sàn chậm rãi chui lên!
Màu sắc đóa hoa tự nhiên giống như lửa mạnh bùng cháy, trong nháy mắt liền lấp đầy tất cả cây nến làm thành hình trái tim, chúng nó vẫn còn không ngừng cao lên, bằng dáng vẻ thiết tha nhất dâng trào, không tiếng động bày ra một loại cảnh tượng long trọng xinh đẹp!
Vây quanh hai người từng hình trái tim cây nến, bị hoa hồng màu đỏ rực rỡ tươi đẹp lấp vào chỗ trống, đóa hoa nhiệt tình giống như là muốn dùng "Tâm" tràn ra ngoài. Bên cạnh mỗi một một đóa hoa cũng kề sát ánh nến, tùy ý cử động sẽ bị ngọn lửa cây nến trói buộc, chúng nó liền mang tất cả nóng bỏng xinh đẹp vây quanh Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đang đứng yên.
Mùi hoa bên cạnh ngọn lửa nồng đậm trong veo, tản ra càng nhanh hơn, Mịch Nhi hít vào tất cả đều là hương thơm hoa hồng, mắt thấy tất cả đều là cảnh tượng lãng mạn, thân đã say, tâm đã mềm, hồn đã động.
"Oa! Thật là đẹp . . . . . ." Trong đôi mắt Mịch Nhi cũng toát ra lấm tấm ánh sao, phát ra tiếng than cũng không đủ có thể hình dung giờ phút cô xúc động này.
Thật là đẹp, cho dù mới rồi cô đã được Liên Tĩnh Bạch tặng cho không ít quà tặng cảm động đến, nhưng vẫn bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc!
Không có một người phụ nữ nào có thể chống lại hấp dẫn của hoa hồng đỏ, huống chi lúc này đây biển hoa lại có ánh nến hình trái tim làm nổi bật, đây là lãng mạn thế gian có thể làm một người phụ nữ cảm động, trái tim tất cả mọi người cũng sẽ bị thứ trước mặt hòa tan rối tinh rối mù!
"Gả cho anh đi? Được không?"
Ngay lúc Mịch Nhi vẫn còn đang thưởng thức biển hoa trong phòng thì Liên Tĩnh Bạch ở trước mặt cô từ từ quỳ một chân trên mặt đất, tay nâng một hộp trang sức, nắp hộp mở ra bên trong là nhẫn kim cương rực rỡ chói mắt, giống như là biểu tượng tình yêu của anh, chỉ có đơn thuần ý nghĩa cưng chiều.
Anh ngước đầu nhìn lên Mịch Nhi, bằng dáng vẻ thành khẩn nhất quỳ xuống đất, dùng giọng nói phát ra từ linh hồn thâm tình khẩn thiết nói: "Sinh mệnh của anh mười mấy năm trước đã được gắn kết với con người em, những năm này, chúng ta chơi đùa cười đùa qua, cãi nhau ầm ĩ lại hoà thuận, cũng chia cách quá lâu, những việc trải qua rất nhiều, nhìn hết cảnh sắc thế gian, cuối cùng chúng ta vẫn lại trở về bên cạnh đối phương. Mịch Nhi, anh hi vọng chúng ta sẽ bên cạnh nhau ở trong tương lai trong tất cả vài chục năm tới, vẫn có thể chung sống bên nhau, coi trọng tất cả vui buồn! Mịch Nhi, anh yêu em, gả cho anh đi!"
". . . . . ." Mịch Nhi không thể tin được che miệng, kích động không nói ra một câu.
Cái cảnh tượng này không ngờ lại quá rung động, lại vừa xinh đẹp mộng ảo, cái này căn bản là phim thần tượng cũng không có tư cách mà quay phim, là cảnh tượng mà truyện thiếu nhi cũng không có miêu tả được!
Liên Tĩnh Bạch mang cô du lịch vòng quanh thế giới, dạo chơi tất cả phong cảnh bỏ qua trong năm năm, lại mang cô về nhà để cho cô nhìn thấy quà tặng anh đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô trong năm năm qua, cái này đã đủ để cô cảm động cả thể xác và tinh thần, anh nói còn có nhiều điều kỳ diệu hơn, cô nhìn cả gian phòng bày đầy hoa hồng đỏ tươi đẹp mắt, từng dãy nến tạo thành từng hình trái tim, lãng mạn như thế càng làm cho cô say mê. . . . . .
Nhưng cô càng không nghĩ đến, những thứ này thế nhưng cũng không phải là kết thúc, mà chỉ là vừa mới bắt đầu! Lúc trước tất cả hết lòng chuẩn bị cũng chỉ là một chút xíu làm nền, làm như vậy là để vạch trần rung động lớn nhất sau cùng!
Cầu hôn, cuối cùng tất cả mọi chuyện quy về cái mục đích này, cầu hôn, anh lại muốn cầu hôn!
Ngay tại ánh nến hoa hồng cùng quà tặng xung quanh, trong không khí cực kì say lòng người, người đàn ông cô yêu quỳ một chân trên đất, kể ra tình yêu với cô, dâng lên lời cầu hôn chân thành nhiệt tình nhất. . . . . .
Đây là lãng mạn cô không tưởng tượng nổi, là vui mừng cô hoàn toàn không có chuẩn bị, là cảnh tượng cô nằm mơ cũng không dám ảo tưởng!
Nhưng bây giờ, chúng nó cực kỳ rõ ràng xuất hiện ở trước mắt cô, để cho cô hoàn toàn bất ngờ không phòng ngự không kịp chuẩn bị!
Cô không có một chút tâm lí chuẩn bị, ngay từ lúc anh có lập trước dự định du lịch, quà tặng cùng hoa xuất hiện, cô đã phá vỡ phòng quân, bây giờ, cô làm sao có thể gánh thêm một phần tha thiết của anh, nơi nào còn có tâm tư tìm lại lại lí trí suy nghĩ, nơi nào có thể bình thường tiếp nhận cầu hôn của anh. . . . . .
Nước mắt chợt không tiếng động rơi xuống, đôi mắt trong suốt màu tím của Mịch Nhi không tự chủ rơi xuống nước mắt trong suốt, như hạt trân châu ào ào rơi xuống, cô không khống chế được bản năng của thân thể, một loại linh hồn bị cảm động, thân thể tự nhiên tạo ra phản ứng. . . . . .
Mịch Nhi đưa tay không ngừng lau đi nước mắt, cô không muốn chúng nó che phủ ánh mắt của cô, không muốn bây giờ tan vỡ, cô không thể bỏ qua mỗi một chi tiết trong giờ phút này, đây là -- là người yêu của cô cầu hôn cô!
Nhưng nước mắt không ngớt lại cứ đối nghịch cùng cô, cô càng muốn dừng lại, chúng nó lại càng tùy ý làm bậy, giọt nước mắt thuần khiết thậm chí rơi xuống lòng bàn tay Liên Tĩnh Bạch, chảy xuống cánh tay nâng chiếc nhẫn kim cương.
Nước mắt bao trùm trên chiếc nhẫn kim cương, nó so với kim cương còn lóng lánh chói mắt hơn.
Mịch Nhi không ngừng nghĩ muốn khống chế chính mình, nhưng cảm xúc kích động khiến cô không thể làm được, cô uất ức lau nước mắt, nức nở chỉ có thể gọi ra một cái tên xâm nhập vào linh hồn: "Anh Tiểu Bạch . . . . . ."