Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 16: Không muốn tiếp nhận




“Cô!” Mục Thần nghe thấy Tố Tâm thuật lại tất cả nguyên nhân, giọng liền run rẩy vì tức giận, “Cô. . . . . . Cô thật đúng có mưa kế! Thì ra lúc đó tôi đã bị sắp đăt như vậy!” Mục Thần nắm lấy cánh tay Tố Tâm, mà sức lực của anh rất lớn khiến cánh tay Tố Tâm gần như sắp gẫy: “Tố Tâm, rốt cuộc cô có còn nhân tính hay không, chỉ vì muốn gen tốt, mà cô có thể sinh ra một sinh mệnh với người lạ! Chẳng lẽ con bé lại phải ra đời bằng cách này sao, trong đầu cô ngoài số liệu y học, thì chỉ có giống gen thôi sao! Làm sao tôi có thể giao con gái cho một người không có nhân tính như cô dạy dỗ, cô hoàn toàn không xứng là một người mẹ!” “Này, ai đồng ý cho chú làm vậy!” Vừa thấy Mục Thần động tay với mẹ mình, Mịch Nhi lập tức nhảy xuống khỏi ghế, cô bé nhào lên cắn lấy cánh tay Mục Thần, như con thú nhỏ bảo vệ Tố Tâm, rồi quát với Mục Thần, “Tôi mặc kệ chú là ai, nhưng chú không được động tới mẹ tôi! Chú thì biết cái gì, tại sao lại nói với mẹ như vậy, chú lại còn động tay đối với phụ nữ, quá hèn nhát! Mẹ làm vậy là lấy thân thí nghiệm, trên lưng vẫn đeo trách nhiệm mà bà ngoại để lại, còn mẹ không có kén chọn gì cả, vì nghiên cứu khoa học mà mẹ sinh tôi ra cũng không có gì là sai!” “Mich Nhi . . . . . .”Tố Tâm cắn môi, năm đó cô làm vậy với Mục Thần là không đúng, cô mở miệng ngăn cản con gái nói tiếp: “Không cần nói nữa. . . . . .” “Mẹ –” Mịch Nhi cau mày nhìn tay trắng nõn của mẹ có một vòng tím bầm, trong lòng rất tức giận. Nếu như người được coi là “Cha” này làm tổn thương mẹ, thì cố bé cũng không muốn tiếp nhận! Cô bé nhất thời tức giận không ngừng kêu to: “Từ trước tới giờ mẹ đều cẩn thận quan tâm tới tôi, hừ, chú lại dám nói mẹ không có dạy dỗ tôi tốt, rõ ràng chú chưa từng xuất hiện lần nào, mới không xứng là cha tôi!” Vẻ mặt Mục Thần đen lại, con gái ruột thịt lại che chở cho Tố Tâm, ngược lại còn chỉ trích anh quá đáng, thật sự khiến anh cảm thấy đau lòng! Nhìn Mịch Nhi tức giận, nhìn Mịch Nhi cố gắng bảo vệ Tố Tâm, Mục Thần thở dài, đè nén cặm hận trọng lòng, anh đối với Mịch Nhi đều là ý tốt, liền thấp giọng nói lời xin lỗi: “Mịch Nhi, xin lỗi, vừa rồi cha đã sai, cha không nên làm vậy với Tố Tâm. . . . . . Là cha nhất thời tức giận đến hồ đồ, con phải tin cha, về sau cha tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!” Đối với việc tức giận với Tố Tâm, anh sẽ phải đối mặt với một kết quả duy nhất, chính là Mịch nhi sẽ càng ngày cách anh thật xa, nên bây giờ, vì có thể đứng thứ nhất trong lòng con gái, thì có thể không so đo với tất cả những chuyện sai lầm của Tố Tâm!