Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 157: Thần bí




Quả nhiên hành trình vừa thần bí lại xinh đẹp, Mịch Nhi tán thưởng mỗi một phong cảnh xinh đẹp, đối với quang cảnh mà thiên nhiên tạo ra cho con người, càng thấy cảm ơn cùng xúc động.

Liên Tĩnh Bạch mang Mịch Nhi đi xem phong cảnh thứ hai là bươm bướm tại Châu Phi, các loại bươm bướm sặc sỡ xinh đẹp trải dài trên các con đường, đó là một loại cảnh sắc xinh đẹp không ngừng che khuất bầu trời, để mỗi một người từ xa đến xem không khỏi hết sức kinh ngạc, Mịch Nhi lại càng nhìn đến mất hồn.

Trạm thứ ba hai người đi tham gia một lễ hội truyền thống lửa trại ở Nam Mĩ, bọn họ thay lên trang phục truyền thống của họ, cùng dân bản xứ tế bái reo hò ca hát nhảy múa, dùng lửa trại rừng rực thiêu bò nướng dê, gọi về dã tính cùng chân tình. Mịch Nhi lại còn ăn nhiều thịt nướng ngon nhất mà Liên Tĩnh Bạch tiến cử, mỹ vị thiên nhiên quả nhiên tuyệt nhất thế gian!

Phong cảnh thứ tư là lái máy bay lướt qua Bắc cực cùng lúc xem Cực Quang khi mặt trời lặn, thứ năm đến khe núi xem bầy cá chuyển mùa bơi ngược dòng, thứ sáu là từ bầu trời nhìn xuống ruộng lúa mạch đặc biệt. . . . . .

Mỗi một phong cảnh đều khiến mình ngạc nhiên dưới sự xinh đẹp cùng hấp dẫn, Mịch Nhi đi theo Liên Tĩnh Bạch đến nơi nào, đều có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp, trong lòng cuồn cuộn vô số cảm xúc.

Cô cảm thấy vô cùng đau lòng không khỏi hổ thẹn và hối hận, trong năm năm quá khứ Liên Tĩnh Bạch đã tìm kiếm phát hiện những cảnh xinh đẹp này, nhưng lúc anh nhìn cảnh đẹp, nhất định sẽ luôn cảm thấy đau lòng vì cô không có ở đây, cô rời khỏi khiến anh lúc nào cũng lo lắng trong lòng.

Có lẽ, an ủi duy nhất của anh cũng chỉ là nghĩ đến một ngày hai người sẽ gặp lại, có thể dắt tay cùng nhau ôn lại những kỉ niệm tốt đẹp. Năm ấy cô bốc đồng rời khỏi không chút tin tức, xác thực đã mang cho anh tổn thương sâu nhất.

Thật may là, cuối cùng cô vẫn trở lại bên cạnh anh, hai người thật sự cùng nhau đi xem cảnh đẹp khắp thế gian, cô đã đến muộn năm năm, không thể chỉ xin lỗi anh cùng bù đắp.

Sờ lên tai trái, Mịch Nhi cũng lặng lẽ nói với Mặc Đức, đây là cảnh sắc bên ngoài nơi em ở, thật sự rất đẹp, sau này chị sẽ tính cả phần em, đi ngắm tất cả những nơi xinh đẹp trên toàn thế giới!

Liên Tĩnh Bạch mang theo Mịch Nhi tới nơi càng lúc càng kỳ lạ, mang cho cô kinh ngạc càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi, cô không khỏi càng mong đợi nhiều hơn, mong đợi anh sẽ sắp xếp những nơi càng đẹp hơn.

"Trạm tiếp theo là nơi nào, cuối cùng là quốc gia nào?" Mịch Nhi ngồi khoang hạng nhất trên máy bay, không ngừng hỏi Liên Tĩnh Bạch bên cạnh, "Quốc gia lần này có cảnh sắc gì đặc biệt ngạc nhiên? Anh cho em biết một chút gợi ý được không? Đều tại anh, lên máy bay cũng không đánh thức em.. bây giờ em lên máy bay tới quốc gia nào cũng không biết --"

Mịch Nhi cong môi lên, cô trước đó thế nào cũng không nghĩ đến, Liên Tĩnh Bạch sẽ thừa dịp cô ngủ say thì mua vé máy bay mang cô lên máy bay! Ở khoang hạng nhất cũng không có một hành khách nào, nữ tiếp viên hàng không cũng không tiến lai phục vụ, cô lại muốn hỏi xem mình sẽ đến đâu thì cũng không người để hỏi!

Thật kỳ quái, anh cần thiết phải giấu cô đi tới quốc gia nào sao, đến tất cả hành trình thần bí lần trước cũng không bí mật như vậy, hành trình tiếp theo có gì đặc biệt?!

"Lúc lên máy bay em ngủ rất say, anh lại không có cách nào gọi em dậy, ai biết mới bay một lúc thì em đã tỉnh. Lần này máy bay sẽ đi rất lâu, em có thể nhắm mắt ngủ tiếp một giấc." Khóe môi Liên Tĩnh Bạch nhếch lên nụ cười, anh nói lảng sang chuyện khác, "Chờ em tỉnh ngủ, anh sẽ cho em biết hạ xuống đâu."

"Hừ! Đây là anh không muốn cho em biết!" Mịch Nhi hung hăng bấu anh, anh không muốn nói thì thật không cách nào moi ra, bây giờ cô đừng mơ biết được từ anh!

Nhưng nghe anh vì cô xắp xếp mọi chuyện, trong lòng cô càng thấy không vui, dứt khoát đeo tai nghe lên, cô bắt đầu xem phim︰"Ai nói em muốn đi ngủ, em lại không ngủ, em vẫn muốn xem phim đến khi máy bay hạ xuống!"

Liên Tĩnh Bạch đối với tính tình chống lại của Mịch Nhi đã miễn dịch lắc đầu cười, anh chỉ nhẹ nhàng giúp cô phủ thêm chăn mỏng, cũng không nói một lời.

Mặc dù Mịch Nhi đang nói muốn xem phim nhưng thấy trong tất cả hành trình, anh cũng biết, cô chỉ mới xem phim thì đã buồn ngủ, lần này cô tức giận gì thậm chí cũng quên, những tình tiết trong phim cẩu huyết chỉ khiến cô ngủ nhanh hơn yên tĩnh hơn mà thôi.

Quả nhiên, Mịch nhi chưa xem được nửa bộ phim thứ nhất, cô đã dựa vào Liên Tĩnh Bạch ngủ.

Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cười, dịu dàng di chuyển cô ngủ được thoải mái hơn, giúp cô đắp chăn, để cô yên tâm ngủ.

Anh nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói ︰"Trạm tiếp theo không có bất kỳ thứ gì đặc biệt, nó đối với em mà nói không có mới mẻ chút nào, nhưng trong này có ngạc nhiên mà anh bày trí rất lâu, mang theo em đi nhiều địa phương như vậy, anh ngoài muốn để em nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp mà anh tìm thấy trong năm năm qua, chủ yếu hơn chính là vì tranh thủ thời gian xắp xếp những chuyện kia, đó nhất định có thể khiến em vui mừng. . . . . ."

Khi Mịch Nhi mờ mịch mở mi mắt, đập vào mắt là ánh mắt dịu dàng mỉm cười của Liên Tĩnh Bạch, cô bỗng chốc ngồi dậy, xoa xoa mi mắt không ngừng hỏi ︰"Anh Tiểu Bạch, em ngủ bao lâu rồi? Bây giờ bay tới chỗ nào? Cách hành trình còn xa không? Anh đồng ý sẽ cho em biết mình bay tới quốc gia nào chứ . . . . . ."

"Anh vừa định gọi em, em đã tỉnh đúng lúc." Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi tới, dắt tay cô đi tới lối ra, "Không cần nói cho em biết mình tới nơi nào rồi, bởi vì. . . . . . Máy bay đã hạ cánh."

"À? !" Mịch Nhi giật mình trừng lớn mắt, "Sao lại như vậy, em đã ngủ lâu như thế sao! Chỗ này là nơi nào!"

"Đi ra ngoài em sẽ biết." Liên Tĩnh Bạch nháy mắt mấy cái với cô, tăng nhanh tốc độ xuống máy bay.

Trên mặt Mịch Nhi tràn đầy dấu hỏi, rốt cuộc chỗ này là nơi nào, cái gì mà cô xuống máy bay sẽ biết?

Nhộ nhỡ anh đưa cô tới một quốc gia nhỏ xa xôi, cô hoàn toàn không có nhận ra quốc gia đó, thì làm sao biết đây là đâu. . . . . .

Nhưng vừa mới bước xuống máy bay, Mịch Nhi quả nhiên tỉnh ngộ︰"Chỗ này không phải thành phố K sao! Chúng ta về nhà?"

Trước mắt là biển chào mừng tới thành phố K, đám người tóc đen mắt đen, bọn họ đều nói Hán ngữ, tất cả đều xác thực chỉ rõ một điểm, nhất định chỗ này chính là nơi bọn họ xuất phát du lịch, bọn họ lại trở về nhà.

"Sao nhanh vậy đã trở về đây. . . . . ."