"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cô, từ sợi tóc đến vạt áo, quan sát cô từng chút một.
Anh tham lam ghi tạc mỗi một chi tiết nhỏ của cô vào tim, không bỏ sót phần nào.
Liên Tĩnh Bạch vẫn luôn vui sướng xúc động khi Mịch Nhi về nhà, đến bây giờ
anh mới cảm thấy một nỗi sợ hãi thật sâu khác, Mịch Nhi đứng trước mặt
anh vậy mà nán lại ở chỗ nguy hiểm như vậy trong năm năm, cô phải hy
sinh tài năng cả đời mới có thể trở về nguyên vẹn không hao tổn gì giống như bây giờ!
Cô không có bỏ mạng không có khuyết tật, không có
bị thương không có thay đổi, còn hoạt bát xinh đẹp như vậy xuất hiện bên cạnh anh, đây là anh may mắn dường nào!
Ngộ nhỡ cô ở chỗ nguy hiểm nào xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ cô không về được nữa, vậy anh phải làm thế nào. . . . . .
"Không cần nhìn em như vậy, em rất khỏe, vô cùng vô cùng tốt." Mịch Nhi đọc
được hai mắt anh tràn ngập vui mừng và sợ hãi, cô cũng liền khe khẽ hoạt động tay chân, phơi bày ra với anh, "Anh xem, em vô cùng khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có! Có lẽ vì quá sợ đau, em đối với nguy hiểm
liền xuất hiện trực giác và nhạy cảm trời sinh, trong năm năm kia, em
gần như không có chịu bất kỳ thương tổn nào, anh đừng lo lắng!"
"Em cũng nói chỉ là gần như không có, cả người em đều ở hoàn cảnh kia, làm
sao có thể có lúc chưa từng bị thương bị bệnh. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ôm cô thật chặt ực, tràn đầy ý nghĩ - thương xót và đau khổ nhẹ nhàng
nói, "Tại sao em ngốc như vậy, cho dù là bác sĩ không biên giới, lúc
tham gia nhiệm vụ cứu viện bất quá cũng chỉ là nửa năm đến một năm, tại
sao em ở lại năm năm! Bọn họ nhất định sẽ phái người có kinh nghiệm
phong phú như em đi chỗ nguy hiểm hơn, chiến tranh dữ dội nhất phải sống mái nhà với thiên tai, nơi chữa bệnh tồi tệ dơ bẩn dễ sinh sôi vi
khuẩn, em trong hoàn cảnh đó tỷ lệ gặp nguy hiểm càng cao, cẩn thận hơn
nữa cũng nhất định sẽ bị thương —— để anh xem, vết sẹo ở đâu!"
Đạn và khói thuốc súng sẽ không hội có mắt, sẽ không chủ động quẹo cua lúc
đối mặt với bác sĩ cứu người, bị đánh trúng sẽ bị thương nặng; nước lũ
đất đá trôi động đất hoả hoạn càng không phân biệt cái gì, bọn họ tín
niệm duy nhất là cắn nuốt mọi vật, dính vào sẽ chết không nơi chôn thân. . . . . .
"Không có sẹo, chỉ là bị cảm và nóng sốt! Thật ra thì
môi trường an ninh và chữa bệnh của bác sĩ không biên giới cũng coi như
không tệ, công việc bình thường của chúng em không có nguy hiểm như anh
nói, anh không cần suy nghĩ lung tung hù dọa mình." Mịch Nhi mỉm cười
dịu dàng trấn an anh, mặc dù là mỉm cười, nhưng khuôn mặt cô nặng nề như cũ, hiển nhiên, lời này ngay cả mình cô cũng không thể thuyết phục
được.
"Anh phải nghe em nói công việc cụ thể trong tổ chức, em
nói mới là chính xác!" Cô tự biết không cách nào xóa bỏ đi lo lắng của
Liên Tĩnh Bạch, liền lặng lẽ chuyển đề tài: "Những chuyện này ngay cả
cha mẹ em cũng không dám nói, trước tiên anh không cần nói chuyện, nghe
em từ từ, kể hết từ đầu tới cuối chuyện có được không?"
Liên Tĩnh Bạch thở dài, hiện tại anh lo lắng nhiều hơn nữa thì có lợi gì đâu,
những chuyện nguy hiểm kia là Mịch Nhi kiên trì nhận định, nhiều khó
khăn và nguy hiểm như vậy cô đều một mình đối mặt vượt qua, cô có thể
khỏe mạnh bình an trở lại bên cạnh anh, đây đã là một kỳ tích, anh còn
có thể cầu gì nữa. . . . . .
Anh đan xen mười ngón tay với cô,
giọngtrầm xuống nghiêm túc nói: "Anh đang nghe, anh có đủ thời gian nghe em kể, em liền nói tại sao từ năm năm trước rời đi, đến tại sao em gia
nhập bác sĩ không biên giới, mấy năm nay đã trải qua những gì. . . . .
."
Đây là điều anh luôn thắc mắc, mượn cơ hội này, anh hy vọng có thể lấy được tất cả đáp án.
"Vậy thì từ em và Dịch Nhi du lịch bằng máy bay trực thăng vòng quanh thế
giới, lại ngoài ý muốn phóng vào một bộ lạc ở Châu Phi, lần đầu tiên
nhìn thấy bác sĩ không biên giới ở đó." Cho đến bây giờ Mịch Nhi vẫn nhớ không thể tiết lộ nguyên nhân mình rời đi, có lẽ cho đến chết, cô cũng
sẽ không bộc lộ thẳng thắn vấn đề này với anh.
Cô chỉ là cứ thế
nói về sự kiện đó, trongbộ lạc kia đúng lúc thành lập một tổ chức bác sĩ không biên giới, lúc ấy khu đó đang bùng nổ bệnh dịch, trong tổ chức
nhân viên chữa bệnh và chăm sóc rất ít căn bản không giúp được, máu bác
sĩ trên người cô trong nháy mắt bùng cháy, sau khi đưa giấy chứng nhận
bác sĩ của mình cho người phụ trách của mình, cô liền dấn thân vào quân
đội của bệnh tật.
Ai biết, một lần cô tình cờ ra tay giúp đỡ, từ
đấy gắn bó keo sơn với bác sĩ không biên giới. Từ trước đến nay Mịch Nhi chưa bao giờ gặp nhiều người bệnh tình nghiêm trọng như vậy, dù cô có y thuật cao siêu đến đâu, lại làm việc quên ăn quên ngủ cũng không chăm
sóc được mọi người.
Thế cô mới biết, trước kia mặc dù người mình
ra tay cứu cũng có rất nhiều, nhưng chỉ chiếm tỷ lệ bệnh nhân cực kỳ bé
nhỏ trên toàn thế giới, lại thêm nhiều người bệnh không có thuốc đang
chờ chết trên toàn thế giới, chỉ có bác sĩ không biên giới có thể cho
bọn họ một chút cứu viện như muối bỏ biển.
Lúc ấy cô gần mười bảy tuổi mắt nhắm khoanh tay, quyết định gia nhập tổ chức này, thay vì dùng thời gian rời nhà để du lịch vòng quanh thế giới vui đùa hưởng thụ, cô
càng hy vọng không lãng phí thiên phú của mình, có thể sử dụng y thuật
cứu vô số người bệnh!
Cô và Dịch Nhi chia tay, Dịch Nhi về căn
cứ, còn cô ở lại tổ chức, chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân nghèo khó
đáng thương trong thành phố nho nhỏ này.
Cô và đông đảo nhân viên y tế đến từ các quốc gia trên thế giới cứu chữa tốt tình hình dịch bệnh cho thành phố này, lại theo như tổ chức sắp xếp chuyển chỗ tiến về một
quốc gia khác, giải quyết xong chuyện quốc gia kia, còn có địa điểm kế
tiếp. Tai nạn chiến tranh bệnh tật, trên thế giới mỗi một phút đều có vô số người dân ở vô số quốc gia gặp những thứ bất hạnh này, trong thời
gian đó bọn họ đều trằn trọc bôn ba, dốc hết sức mình, cứu chữa cho bệnh nhân cần nhất.
"Trong lúc vô tình, thế nhưng em đã ở lại tổ chức bác sĩ không biên giới này hơn hai năm, mỗi ngày đều khẩn trương bận
rộn, nhưng cũng không tồn tại quá nhiều nguy hiểm. Phần lớn thời gian em đều ở đây chỉnh tề trong phòng giải phẫu, đối mặt các bệnh nhân bệnh
tật khác nhau, đem hết khả năng khiến bọn họ khôi phục bình thường. . . . . ."
Mịch Nhi hồi tưởng lại những năm kia, khóe môi nở ra nụ
cười chân thành: "Em rất kiêu ngạo, mặc dù em là bộ phận bác sĩ nhỏ tuổi nhất, nhưng bệnh nhân em cứu chữa chưa từng có ai tử vong! Y thuật của
em dĩ nhiên là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là mọi người trợ giúp, mẹ nghiên cứu ra các loại thuốc hiệu quả đặc biệt rất quan trọng, Dịch
Nhi ở căn cứ huy động tài chính tới trợ giúp chữa bệnh càng là hậu thuẫn của em, em không cần phải để cho bệnh nhân bớt ăn, khám bệnh sẽ không
thể không có thuốc dùng, những người bệnh cũng có thể được cứu chữa tốt, từng người một hồi phục xuất viện, hai năm này thật sự tất cả đều rất
thuận lợi."