Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 141: Tiêu chuẩn cô gái tốt




Liên Tĩnh Bạch ném xuống đồ ăn vừa mua trên tay, kêu lên: "Em đừng lộn xộn, chờ anh qua đó!"

Anh nhìn thấy gì vậy, Mịch Nhi không ngồi trên giường xem ti vi chờ anh trở về ăn cơm giống như ngày thường, cô đang trèo lên một cái thang thật cao, vươn hai tay ra, nghiêm túc loay hoay mở đèn treo trên nóc nhà!

Liên Tĩnh Bạch cảm thấy trái tim mình cũng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao cô phải làm chuyện như vậy, tại sao cô có thể không chú ý an toàn như vậy . . . . . .

Cô có biết loại thang này không vững chắc 100% hay không, nếu như ngộ nhỡ vô ý rớt xuống, té bị thương thì làm thế nào!

Cô có biết đèn điện có điện hay không, cũng không có tắt điện tổng chỉ cần giật điện, thông thường điện áp 220V hoàn toàn mất mạng!

Mặc kệ cái đèn chết tiệt kia xảy ra vấn đề gì, cô cũng không nên trèo đến chỗ cao đụng vào!

Tại sao Mịch Nhi không báo cho nhà trọ tới xử lý, thậm chí tại sao không đợi anh trở lại để anh kiểm tra, mà muốn tự ý đi làm! Cô cũng không phải là thợ điện chuyên nghiệp, trèo lên chỗ cao loay hoay đèn điện, cô đang chê tim anh quá yếu, cho nên đặc biệt kích thích anh vậy hay sao!

Liên Tĩnh Bạch lấy tốc độ mình không tưởng được xông lên phía trước, ngón tay run rẩy đỡ lấy cái thang, ngẩng đầu nói: "Nhanh xuống mau! Em không biết nguy hiểm cỡ nào sao! Anh ôm em xuống!"

"Anh Tiểu Bạch, anh đã trở lại!" Mịch Nhi cúi thấp đầu nhìn anh một cái, đối với việc anh khẩn trương và lo lắng mà mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác trên tay nói, "Anh chờ một chút, một chút là sẽ xong!"

"Nhanh lên dừng tay lại --" Quả thật Liên Tĩnh Bạch muốn dùng vũ lực cứng rắn kéo anh xuống, nhưng anh cùng lo lắng cô sẽ giãy giụa mà té xuống, đành phải nhẫn nại khuyên cô nói, " Mịch Nhi, đèn hư phải không? Em xuống đây đi, anh đi lên xửa, như vậy có được hay không. . . . . ."

"Anh gấp cái gì, em lập tức là xong! Chút chuyện nhỏ này còn phải thay đổi người ư, còn chưa đủ phiền toái!" Mịch Nhi lắc đầu, ngay khi nói chuyện, trên tay cô hoàn thành một vài động tác, mới thả cánh tay rời đèn điện, bám thang cười nói, "Ừm, xong rồi, bây giờ có thể xuống!"

Cuối cùng Liên Tĩnh Bạch thở phào nhẹ nhõm, Mịch Nhi không có tiếp tục đụng tay vào đèn, ít nhất nguy hiểm giảm đi phân nửa, cô chỉ cần từ chỗ cao xuống là đã an toàn.

"Tới đây, anh ôm em xuống. . . . . ." Anh vươn tay lên, cánh tay cường tráng có lực nắm chặt eo nhỏ của Mịch Nhi, ôm cô từ chỗ cao xuống.

"Được!" Mịch Nhi buông lỏng người xuống giao cho anh ôm lấy, thuận theo ngoan ngoãn rời khỏi cái thang.

Liên Tĩnh Bạch cũng không ôm Mịch Nhi trực tiếp để xuống dưới đất, anh giống như che chở con nít cẩn thận bế cô, vừa từ từ đi vào trong phòng, vừa cau mày không ngừng nhắc đi nhắc lại : " Em là muốn hù chết anh không phải! Anh chỉ mới ra cửa mua đồ ăn, còn em lại ở trong phòng làm loạn! Trèo cao như vậy sửa điện, nếu như không cẩn thận rớt xuống thì làm thế nào, chẳng lẽ điện có thể tùy tiện đụng ư, em có thể chớ đừng làm loại nguy hiểm như vậy hay không --"

"Yên tâm yên tâm, không có chuyện gì! Em đã đổi hết bóng đèn, vừa rồi trên đèn thiếu một bộ phận, không đổi nó lại thì sẽ không sử dụng được--" Mịch Nhi vòng chắc cổ anh, ở trong lòng anh cười hì hì nói, "Em vừa nãy cũng rất cẩn thận, không có làm loạn! Cái thang rất ổn, trước đó em đã đóng công tắc, lúc đổi bóng đèn cũng không có đụng phải đường dây. Loại chuyện nhỏ này còn phải đợi anh đi làm, em không khỏi quá vô dụng đi!"

"Cho dù em rất cẩn thận, vẫn biết là nhất định sẽ có nguy hiểm. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vẫn còn vẻ mặt lo lắng, ôm Mịch Nhi gần sát lồng ngực mình, "Trước kia em đã sửa chữa đèn điện đâu, làm chuyện như vậy ngộ nhỡ sảy ra vấn đề, em để anh phải làm thế nào --"

"Không sao đâu, trước kia em sửa đồ nhiều lắm, đèn điện tính là gì!" Mịch Nhi hả hê vểnh mũi, cười nói, "Em so với anh càng giống người bình thường hơn, không có nhiều tính khí tiểu thư thiếu gia như vậy, giống như sửa ống nước nối điện giặt quần áo nấu cơm, có việc gì em đều đã làm!"

"Hả? Vậy sao. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy.

Trước kia Mịch Nhi cũng ăn sung mặc sướng là đại tiểu thư được vạn người sủng ái, mặc dù cũng không có tính tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, nhưng vào năm năm trước, tuyệt đối cô không có cơ hội tự mình sửa chữa đèn điện. Những thứ chuyện vặt này tự nhiên sẽ có quản gia xử lý cho xong, cô thậm chí ngay cả đèn hư cũng sẽ không biết . . . . . .

Nhưng bây giờ cô lại hiểu được sửa chữa làm tất cả mọi việc, có thể thấy được đây cũng là những việc cô thường hay làm, đến việc nhà cô cũng đều biết, đây là sự thay đổi lớn dường nào!

Mà những thứ này, đều do cô rời đi năm năm trải qua tạo thành, những thứ này anh cũng chưa có bao giờ tham dự. . . . . .

Rốt cuộc, trong những năm ấy cô đã trải qua cuộc sống thế nào, là điều kiện thế nào, có thể khiến mười ngón tay Mịch Nhi không dính nước, trở nên giống như hiên tại. . . . . .

"Đã vậy Mịch Nhi của anh rất lợi hại, thật là che giấu tài năng!" Liên Tĩnh Bạch hé mở môi mỏng, trong lòng âm thầm đem ý nghĩ này đề cao mấy bậc.

Anh sắp không kiên trì nổi, anh muốn nhanh chóng tìm tòi nghiên cứu trong năm năm này, muốn dùng thời gian nhanh nhất biết được tất cả mọi chuyện về Mịch Nhi!

Anh đối với kinh nghiệm Mịch Nhi trải qua tràn ngập tò mò, chỉ dựa vào tin tức hiện nay mà tưởng tượng suy đoán, anh đều cảm thấy đau lòng như vậy. Mịch Nhi trước kia anh nâng trong lòng bàn tay che chở nhất định là đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng năm năm cô ẩn náu đã gặp ít nhiều khó khăn gian khổ, một mình đối mặt với những thứ nhấp nhô cùng chèn ép. . . . . .

Căn phòng mờ tối hoàn toàn che khuất niềm tin trong lòng Liên Tĩnh Bạch, Mịch Nhi lẳng lặng ở trong ngực anh, tự nói: "Là cô gái tốt thời đại mới, tiêu chuẩn lên phòng khách, xuống phòng bếp, viết được mật mã, tra ra khác thường, giết được ngựa gỗ, lật được tường rào, lái nổi xe tốt, mua được tân phòng, đấu thắng bà hai, đánh thắng lưu manh! Em mới sửa bóng đen là kỳ quái ư, những điều kiện này em gần như có thể thỏa mãn !"

"Em đều biết, vậy còn anh làm gì. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô, thâm tình nghiêm túc nỉ non, "Mịch Nhi, về sau cứ dựa vào anh nhiều, không cần ép mình khổ sở như vậy. Em cái gì cũng không biết cũng không sao, anh sẽ thay em hoàn thành tất cả. . . . . ."

Cô càng nói mình biết rất nhiều, Liên Tĩnh Bạch lại càng cảm thấy đau lòng, Mịch Nhi của anh trước kia chỉ chuyên tâm với y học, khi rời đi trong năm năm này, cô thế nhưng ép buộc chính mình học nhiều như vậy, như vậy sẽ khổ sở không cách nào tưởng được. . . . . .

"Anh-- anh chỉ cần đừng tìm bà hai cho em đấu là tốt rồi. . . . . ." Mịch Nhi ngẩn mặt lên hôn một cái vào cằm anh, ở trong lòng anh le lưỡi xinh đẹp nói.