Quan hệ cả lữ đoàn
hòa thuận không cách nào tưởng tượng được, mọi người đều chung sống rất
tốt, Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi vô cùng thích ứng và hòa nhập, không
giống chuyến du lịch xa hoa mà mấy người thư ký quản gia an bài xắp xếp, loại hình thức du lịch bình thường hết sức thú vị, để cho cảm tình cũng được dấy lên.
Nhưng nếu như nói có cái gì không thích ứng, thì đối với hai người mà nói, cũng chỉ có --
Cũng chỉ có công ty du lịch xắp xếp hành trình, tất cả đoàn viên cùng nhau nghỉ ngơi ở nhà trọ, dùng thức ăn ở nhà trọ.
Vì tiết kiệm phí tổn cho cuộc hành trình, công ty du lịch tự nhiên rút bớt một chút ở phương diện khác, dự định nhà trọ không hề xa hoa, tiêu
chuẩn giữa hai người nên có đều có, giường đệm TV máy điều hòa không khí đúng lúc lại có chút sự cố.
Về phần bữa ăn sáng và bữa ăn tối
trong nhà trọ, càng thêm hoàn toàn đơn sơ, chỉ có thể khiến người ta
miễn cưỡng bổ sung năng lượng cần thiết mỗi ngày, vào miệng đều phải cau mày, căn bản chưa nói tới một chút mỹ vị cùng hưởng thụ.
Liên
Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi làm gì đã trải qua loại chuyện như vậy, ngày thứ nhất vào ở nhà trọ, bọn họ liền bị mùi vị của bữa ăn tối kinh hãi,
những bác già trong lữ đoàn đều thường ra cửa nên có kinh nghiệm phong
phú, lúc này rối rít lấy ra dưa muối lương khô của mình mang tới, phối
hợp ăn chúng với bữa ăn tối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn mọi người tự cấp tự túc, trên mặt ngây ngốc, mặc dù anh trên lĩnh vực thương trường là
tinh anh số một, nhưng mà lần đầu tiên giao thiệp với chuyến du lịch
bình dân lại không xong, anh vội vàng ra cửa không có làm hết chuẩn bị,
hoàn toàn chịu thua!
Mịch Nhi ban đầu có chút ngoài ý muốn, ngược lại bắt đầu thản nhiên ăn bữa ăn tối không có mùi vị, mặc dù ăn không
ngon, nhưng đối với cô mà nói, thì cũng không tính là gì. So sánh với
mùi vị thức ăn, cô quý trọng hơn là thức ăn của bản thân, nếu như thức
ăn có mùi vị ăn ngon dĩ nhiên là tốt, nhưng dù làm không tốt, nhưng có
mà ăn cũng rất hạnh phúc .
Cô biết mùi vị bị đói bụng, vì sinh tồn là chuyện đặt lên trước nhất, có đôi khi hưởng thụ là rất xa xỉ.
Thật ra bữa ăn tối hôm nay cũng không có tồi tệ bao nhiêu, nguyên liệu nấu
ăn vệ sinh sạch sẽ, vẫn duy trì thành phần dinh dưỡng, ngày mai sẽ là
hành trình leo núi, tối nay bắt đầu tích trữ thể lực là rất cần thiết!
Mấy người già ngồi cùng bàn cũng nhanh chóng phát hiện hai người này buồn
bực vì thức ăn trong nhà trọ, bọn họ nhìn một cái cũng biết là đôi vợ
chồng lần đầu tiên đi du lịch, không có chuẩn bị đầy đủ, mới có thể
không có gì ăn kèm.
"Đến đây, mọi người cùng nhau ăn!" Bà Trương
cười vui nói đẩy thức ăn tới trước mặt Liên Tĩnh Bạch, thân thiết chào
hỏi, "Tiểu Liên Mịch Nhi, đừng khách khí, ăn hết mình nhé! Nếm thử tay
nghề bác gái một chút, đây chính là dưa muối bác tự tay ướp đó, nếm thử
một chút!"
"Cũng nếm thử một chút dư chua nhà tôi này!" Bác gái
bên kia cũng nhiệt tình đưa tới một cái bình, "Mấy người còn trẻ tuổi
không có kinh nghiệm, công ty du lịch đặt nhà trọ làm gì có đồ ăn ngon,
phải kết hợp với đồ ăn nhà mình thì mới ăn được!"
"Đúng là, Tiểu
Liên cũng đừng khách khí, mọi người hiếm có duyên phận tham gia một
đoàn, ăn chung chơi chúng thì mới có thể vui vẻ!" Bác trai đối diện cũng mở miệng, "Hôm nay cũng nhờ có Mịch Nhi chữa hết say xe cho tôi, cũng
nếm thử một chút trứng muối nhà tôi, không ăn là không cho tôi mặt mũi!"
Không cần một lúc, trước mặt Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi liền trưng bày các
loại bình bình lọ lọ túi ni-lon bọc thức ăn, bên trong gần như tập trung tất cả thức ăn mà mấy ông bà trong đoàn du lịch mang tới, nhiệt tình
cùng quan tâm của bọn họ không chút giấu giếm, thích người nào sẽ đối
tốt với người đó, hơn nữa còn bằng phương thức chất phác trực tiếp nhất.
"Cám ơn các bác, hai người chúng cháu làm sao có thể ăn hết được, thật là
cám ơn nhiều! Không cần cho chúng cháu nhiều như vậy, mọi người còn phải ăn mà. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khó có khi đỏ mặt, không ngừng hướng
mọi người nói cám ơn cùng cảm kích.
Anh cũng đã tung hoành thương trường mười mấy năm, không hiện vui mừng ra ngoài, cùng CASE hợp tác
vui vẻ, kiếm nhiều tiền hơn nữa, những thứ này cũng không khiến anh vui
mừng. Nhưng lần này đối mặt với những thứ dưa muối không đáng giá bao
nhiêu tiền, anh ngược lại rất cảm động.
Không hề quan hệ tới lợi
ích mà người xa lạ nhiệt tình chia sẻ cùng anh, săn sóc quan tâm cùng
chăm sóc như vậy, bọn họ cũng không phải vì thân phận địa vị hoặc là cái gì khác của anh, mà bởi vì bản thân anh, đây đã là chuyện Liên Tĩnh
Bạch chưa bao giờ gặp được.
"Cứ nhận lấy, chúng tôi đưa tới, cũng không muốn cầm trở về!" Bác gái Trương thay mọi người nói ra tiếng
lòng, "Đây mới là ngày thứ nhất, du lịch còn chừng mấy ngày, hai người
có thể từ từ ăn! Đừng khách sáo với chúng tôi như thế, chúng tôi sẽ
không vui!"
"Được, bác gái, chúng cháu sẽ nhận lấy!" Mịch Nhi
cũng hiểu được tâm ý của những người già này, cô trực tiếp nở nụ cười
thật to, gật đầu cười nói, "Lời cám ơn anh ấy đã nói hết, cháu cũng chỉ
có thể nói thêm một câu cảm ơn các bác, thật là giúp chúng cháu ân lớn!
Những mùi vị này có mua cũng không mua được "
"Vẫn còn Mịch Nhi
nói nghe, Tiểu Liên nên học theo con bé, luôn khách khí như thế nhiều
lúc rất mệt mỏi!" Mấy người già lúc này mới hài lòng, bắt đầu cúi đầu ăn cơm của mình.
"Hì hì, Tiểu Liên, phải hướng em học tập nhiều
hơn!" Mịch Nhi suýt nữa bị lời này làm cho cười sặc sụa, cô cố nén cười
Liên Tĩnh Bạch, cũng học các người bác gọi anh Tiểu Liên, "Anh xem anh
xem, mặt nạ trên người anh ai cũng có thể nhìn ra, mặt anh lúc bình
thường giống như ông lão, anh có thể ra vẻ mình chân thật hơn không --"
"Em có gọi về bình thường hay không. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi
gọi vậy không nói nên lời, từ trước tới nay, cho tới bây giờ không ai
coi anh là tiểu bối mà gọi anh là Tiểu Liên! Mấy người già trong đoàn là trưởng bối thì gọi cũng không sao, nhưng Mịch Nhi cũng không cần càn
quấy theo!
Anh bình phục tâm tình, mới lặng lẽ hỏi ra nghi vấn
của mình: "Mịch Nhi, em giống như rất biết giao thiệp với người già,
cũng rất quen thuộc sinh hoạt như vậy, đây là vì cái gì. . . . . ."
"Không nói cho anh!" Mịch Nhi lè lưỡi, làm mặt quỷ, "Chuyện này rất dài rất
phức tạp, mà nói ra liên quan rất rộng, chờ em ngày nào đó muốn nói, anh lại tới nghe đi!"
Tròng mắt đen của Liên Tĩnh Bạch lóe lên một
cái, từ trong lời nói Mịch Nhi anh biết, chuyện này có quan hệ tới năm
năm cô rời đi.
Rốt cuộc những năm ấy cô trôi qua cuộc sống thế
nào, ở chung với người già thuận lợi, thậm chí đối với cơm rau dưa mà
cũng có thể nuốt trôi. . . . . .
Lần này đi nghỉ du lịch, nhất định anh phải nhân cơ hội có được tất cả đáp án!