Hai người nhốn nháo đánh cuộc, cuối cùng cũng không có phân thắng thua.
Đối với Liên Tĩnh Bạch mà nói, thua bởi Mịch Nhi cũng không có vấn đề gì,
nhưng sở trường hàng năm của cô là thuật dùng dao cho nên thân thể hoàn
toàn không có cách nào so sánh với thân thể khỏe mạnh tập tành hàng ngày của anh, anh đã cố ý giám tốc độ rất nhiều, cô dùng hết toàn lực cuối
cùng cũng chỉ tới đó cùng lúc với anh.
Nếu như anh chậm nữa rõ
ràng là nhường quá mức, nhất định Mịch Nhi cũng sẽ ồn ào nói thắng không cần dùng võ, muốn truy cứu trách nhiệm của anh.
Nhưng khi bọn họ đồng thời đi lên đỉnh núi, thấy tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua
chân trời chậm rãi mọc lên, đã không còn quan tâm tới thắng thua.
Cảnh đẹp đã say lòng tâm hồn người.
Ánh mặt trời cắt qua chân trời, chiếu sáng khắp cả vùng đất, chân trời bị
nhuộm màu sắc có loại rực rỡ lóe mắt, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên
mái tóc hai người giống như một tầng hoàng kim, vẻ ngoài hai người đều
rất tuyệt mỹ, hiện tại càng được tôn lên tuyệt đẹp.
Cảnh đẹp động lòng người, quan trọng hơn là người đẹp động lòng.
Có người tương trợ, một đường mỗi bước đi qua cũng sẽ biến thành phong cảnh, cũng sẽ niêm phong cất vào trí nhớ.
Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi nắm chặt hai bàn tay, tâm tư đều không hẹn mà
cùng nhau có chung một ý niệm, sẽ không buông tay nữa, đời này kiếp này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay anh / tay cô ra.
Thưởng
thức hết mặt trời mọc, hai người cùng nhau xuống núi, bữa ăn sáng phong
phú dinh dưỡng ngon miệng vừa lúc được mang lên bàn, so sánh với năm năm trước, mọi người nhà họ Triển cùng nhà họ Mục cùng nhau tề tụ trong nhà ăn, hôm nay cũng chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi ngay ngắn trước bàn
ăn.
Nhưng thế giới mà lúc này hai người bọn họ cần nhất, chính là bầu không khí ngọt ngào người tới người lui, nếu có thêm người khác thì mới cảm thấy lúng túng.
"Em ăn no rồi! Đồ ăn nhà họ Triển trước
sau như một ăn ngon vô cùng, có phải vẫn là đầu bếp trước kia hay không, em ăn mùi vị giống nhau!" Mịch Nhi ăn uống no đủ, hạnh phúc ngẩng mặt
hỏi. Lần nữa được ăn mùi vị đã lâu, thật sự là rất hạnh phúc.
"Cũng biết đầu lưỡi của em rất tinh, xác thực một bàn hôm nay là do đầu bếp
Vương làm. Anh biết rõ là em thích ăn đồ ăn ông ấy làm nhất, năm năm nay vẫn luôn giúp em giữ ông ấy lại, để chờ em trở lại đấy." Liên Tĩnh Bạch cũng để đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng tao nhã nói: " Hôm qua đầu
bếp Vương biết em trở lại, dĩ nhiên đồ ăn sáng nay đặc biệt mà làm."
"Cám ơn anh, anh Tiểu Bạch, anh đối với em tốt như vậy, sẽ làm em hư
mất --" ngón tay Mịch Nhi không tự chủ vẽ vòng tròn trên bàn cơm, nghe
lời anh, cô rất cảm động.
Vì chờ đợi khi cô biến mất, anh Tiểu
Bạch lại còn giữ một đầu bếp năm sao ở nhà, chuẩn bị để cô trở lại có
thể tùy thời ăn được đồ ăn mình thích. . . . . .
Tất cả sự tỉ mỉ
quan tâm của anh, hiện tại chỉ khiến cho cô cảm thấy áy náy cùng hối
hận, anh luôn luôn nuông chiều cô không ngừng, cô rất khó trả lại chỗ
trống trong năm năm qua.
"Đứa ngốc!" Liên Tĩnh Bạch nở nụ cười,
anh chính là muốn chiều hư cô, để tập cho cô thói quen về anh, bất kỳ
người khác theo đuổi, cũng không vào được mắt cô.
Đối với đôi mắt có chút u buồn của cô, Liên Tĩnh Bạch cũng không được an ủi nhiều hơn.
Anh phát hiện bây giờ mình thích rất ưa thích nhìn cô xấu hổ lo lắng, cô càng cảm thấy được mình có lỗi với anh, thì càng khó rời khỏi anh, nếu
như cưng chiều có thể lồng chặt anh và cô vợ nhỏ với nhau, anh không
ngại đem giăng lưới thêm nữa.
Nhìn thời gian, Liên Tĩnh Bạch đứng dậy nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta nên tới công ty đi làm."
Mịch Nhi nghe lời gật đầu một cái, theo anh lên xe lái tới công ty. Đã đáp
ứng chuyện gì thì tuyệt không đổi ý, đây chính là nguyên tắc giao dịch
giữa cô từ nhỏ cùng Liên Tĩnh Bạch, nếu ngày hôm qua đã hừa sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh, như vậy cô sẽ nỗ lực đi làm.
Xe thể thao
một đường chạy nhanh đến giữa trung tâm thương nghiệp thành phố K, Liên
Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi xuống xe, trực tiếp đi thang máy tới tầng làm
việc của mình, hai người nắm tay cả đường, không biết đã khiến bao nhiêu nhân viên rơi kính.
Bọn họ đi dọc đường, thì có người dụi mắt
bấm mình, thậm chí có mọi người muốn đi kiếm mắt kính mới, bọn họ không
nhìn lầm chứ, tổng giám đốc tránh xa phụ nữ của họ, bây giờ lại đang
thân mật dắt một tiểu thư xinh đẹp?
Nhìn động tác thân mật gắn bó của hai người, ánh mắt dịu dàng, còn có lộ ra tình cảm tự nhiên, nói họ không có JQ*, ai sẽ tin chứ!
(*) Gian tình
Thì ra là tổng giám đốc cũng không phải bị lãnh cảm, càng không phải lạnh lùng trời
sinh, mà là ánh mắt quá cao, phàm hoa tục rễ trước kia cơ bản không vào
được mắt!
Nhìn vẻ ngoài vị tiểu thư này, trực tiếp so sánh với
tất cả thiên kim thế gia lộ vẻ háo sắc trước kia với tổng giám đốc chỉ
là mảnh vụn! Đây mới là trai tài gái sắc, tổng giám đốc cùng vị tiểu thư này đứng chung một chỗ, mới gọi là cảnh đẹp ý vui làm đẹp cho thế giới!
Tổng giám đốc kéo tay cô ấy, công khai bày tỏ đến công ty, cho nên quan hệ
của hai người bọn họ, hình như cũng không cần nói cũng biết. . . . . .
Ầm ĩ như vậy, tất cả lời đồn không ngừng bắt đầu lan tràn bốn phương tám
hướng ở trong Triển thị, đưa đến vô số người muốn đấn xem hiện trường,
muốn thấy tận mắt người vô cùng có khả năng trở thành tổng giám đốc phu
nhân tương lai!
Bây giờ còn chưa tới giờ làm việc, một số nhân
viên lớn mật lặng lẽ qua lại trước phòng làm việc của tổng giám đốc,
nhìn thấy cô gái trong tin đồn dĩ nhiên vừa sợ hãi lại kinh ngạc, quả
nhiên là danh bất hư truyền, không hổ có thể khiến tổng giám đốc lạnh
lùng cũng phải động lòng trước người đẹp!
Liên Tĩnh Bạch cùng
Mịch Nhi đều bị mọi người vây xem, đối với ánh mắt kinh ngạc của nhân
viên cũng coi như không thấy gì, bọn họ vẫn tự nhiên đi về phía trước,
cho đến khi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tiến vào bên
trong gian phòng rộng rãi, Liên Tĩnh Bạch giới thiệu với Mịch Nhi: "Đây
chính là phòng làm việc của anh, em lần đầu tới đây? Hôm này còn chưa
có kịp sắp xếp, không thể làm gì khác hơn là đành uất ức em ngồi bàn thư kí."
Liên Tĩnh Bạch thu dọn đồ dùng thư ký để qua một bên, để
lại cho Mịch Nhi một chỗ để ngồi, nói với cô: "Máy vi tính ở đây, điện
thoại em cứ việc dùng, bên cạnh còn có một phòng nghỉ ngơi, tắm rửa, đi
ngủ, xem ti vi, chơi mạt chược, chơi bóng bàn, ở bên kia đều có thể. Mà
hôm nay cũng có thể mượn cơ hội quan sát phòng làm việc này, suy nghĩ
xem phải thay đổi thế nào cho thoải mái hơn, miễn cưỡng có thể rời cả
phòng làm thí nghiệm của em qua đây?"
"Không làm thí nghiệm nữa,
mấy năm này em đều nghiên cứu y học quanh năm suốt tháng, đương nhiên là bây giờ muốn thả lỏng chút, nên không cần bận việc thí nghiệm đâu!"