"Mẹ không phải không muốn nói, chẳng qua là đang suy nghĩ phải trả lời con
như thế nào." Tố Tâm cười cười, cô còn trước sau như một ủng hộ Mịch Nhi phát triển thiên phú tiếp tục học y, nếu như là nghiên cứu khoa học cần thiết, cũng không có phân biệt giới tính tuổi tác, cô không cảm thấy
liên quan đến vấn đề giới tính sẽ đặc biệt lảng tránh không nói, cô sẽ
khách quan giải đáp chân thật vấn đề của con gái, cho Mịch Nhi hướng dẫn lý thuyết và thực tế chính xác.
"Vậy mẹ liền trả lời từng cái.
Đầu tiên, cha con là con lai nhưng mang dòng máu phương tây nhiều hơn,
kích thước thuộc kiểu người phương Tây rất lớn, khỏe mạnh dĩ nhiên là
không thể nghi ngờ, độ kéo dài rất kinh người, tính phương diện kỹ thuật mẹ cũng không thế nào so sánh." Tố Tâm vô cùng tỉnh táo hồi tưởng lại
cái đó trên người chồng mà cô mới vừa còn "Dùng" bộ phận kia một lần,
trầm ngâm nói, "Lần đầu tiên. . . . . . Con biết, mẹ không có cảm giác
đau, lúc tiến vào xuyên qua lần đầu tiên, vừa mới bắt đầu cảm thấy rất
kỳ quái rất đặc biệt, là khẩn trương và luống cuống nhiều hơn, dù sao
cũng chưa từng có thăm dò chỗ bị xuyên qua. Về phần chuyện phòng the sau này, uh, rất thoải mái, rất dễ dàng chìm đắm trong loại cảm nhận kia.
Thân thể của mẹ cảm thấy là một loại cảm xúc trướng trướng phong phú, mẹ cũng không biết người bình thường ngoài đau còn cái gì khác. . . . . ."
"A. . . . . ." Mịch Nhi nghe Tố Tâm miêu tả tất cả, ngược lại cảm thấy càng khẩn trương, thân thể mẹ dù sao cũng là không giống người bình thường,
thần kinh không có cảm thấy đau đớn khiến mẹ hoàn toàn không phải sợ đau lần đầu tiên, nhưng cô là thể chất siêu cấp nhạy cảm với đau đớn, cô sợ đến chết bất luận một tí chảy máu bị thương, tham khảo người khác cái
gì lần đầu tiên hoàn toàn không có giá trị!
Nhưng cho dù không
phải lần đầu tiên, khi chỗ đó của cha có kích thước lớn như người phương Tây, người không có cảm giác đau như mẹ mà cũng cảm thấy sưng tấy, vậy
cô có thể lớn mật phỏng đoán hay không, bất luận là lần đầu tiên hay là
lần thứ N, nếu như tiếp xúc cùng với cái đó của anh Tiểu Bạch ở người da đen cũng coi là kích thước to lớn, cô nhất định sẽ đau đớn, khó nhịn,
bị thương tới chết. . . . . .
"Mịch Nhi, còn có cái gì muốn hỏi?" Tố Tâm nghe được một hồi lặng im phía đối diện, không nhịn được hỏi,
"Con muốn hỏi những cái này làm cái gì? Có phải xảy ra chuyện gì hay
không?" didnleqydn
"Ha ha, không có, không có gì. . . . . . Chỉ
là nói chuyện nam nữ cùng các đàn chị trong phòng thí nghiệm, chỉ có con thiếu hụt thực tế, cho nên muốn bù lại một chút ——" Mịch Nhi thuận
miệng lấy cớ giải thích, vội vả nói, "Mẹ, bên kia nước Mỹ còn là buổi
tối chứ? Không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, ngủ ngon!"
Cúp điện thoại,
Mịch Nhi ngồi ở đầu giường nóng nảy vuốt vuốt mái tóc, cô nhìn còn Liên
Tĩnh Bạch đang ngủ, chính mình lại tưởng tượng ra tất cả hậu quả, càng
nghĩ càng sợ.
Nếu như cô tiếp tục sống bên cạnh anh Tiểu Bạch,
nhất định rất nhanh sẽ bị anh ăn hết, sau đó trong quá trình ăn, thật sự có khả năng rất lớn xảy ra vụ án máu hơi thê thảm không dám nhìn, hoặc
là án mạng ——