Giao Dịch Tình Yêu

Chương 21: Giấy đăng ký kết hôn




Thanh Tuấn sau khi nói câu nói đó thì anh giúp cô mặc đồ vào, bảo thợ ảnh vốn chỉ giúp cô chụp ảnh bầu bây giờ chuyển nền chụp ảnh sang màu đỏ để chụp ảnh đi đăng ký.

Ngay sau đó anh lại gọi một cuộc điện thoại, và Bích Hằng đưa hai người đi tới cục dân chính.

Chỉ tới khi chiếc dấu được đóng xuống, hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ được đưa tới tay hai người cô mới giật mình nhận ra những điều vừa xảy ra đó là gì.

Bọn họ kết hôn rồi, thế nhưng tại sao?

Lâm Thảo muốn hỏi.

Thanh Tuấn không cho cô cơ hội đó.

Sau khi ra khỏi cục dân chính cô bèn đưa cô trở về lại với chiếc giường ban nãy.

Anh muốn tiếp tục cái việc mà lúc nãy anh vẫn chưa hoàn thành.

Chỉ có trời mới biết anh phải khổ sở kìm nén thế nào.

Trước khi gặp Lâm Thảo anh dường như không hề có nhu cầu về mặt này.

Sau khi gặp Lâm Thảo thì anh luôn trong trạng thái Khao khát.

Cứ tưởng rằng anh có thể đón nhận bất kì một người phụ nữ nào, một người phụ nữ như Võ Lưu Niên cứ ngỡ rằng sẽ là đối tượng thèm khát của bất kì người đàn ông nào nhưng riêng anh thì không.

Bất luận Võ Lưu Niên quyến rũ anh thế nào, anh đều không có phản ứng gì, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ là hình ảnh của người phụ nữ mỏng manh yếu đuối này.

Anh sợ nhìn thấy cô khóc nhưng lại thích cô khóc, khi bắt nạt cô anh thương cô nhưng lại cảm thấy thích thú.

Trong thế giới của Thanh Tuấn chưa từng có những sự mâu thuẫn như vậy.

Anh áp mặt mình vào ngực cô rồi dùng đôi môi đùa giỡn nó và đưa cô hòa vào với cảm xúc của anh.

Cơ thể Lâm Thảo rất nhạy cảm, cô vốn là người không biết từ chối người khác, lúc này cô giống như một làn nước để mặc cho Thanh Tuấn đùa nghịch.

“Anh...anh nhẹ một chút....”

Cô gái cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng e thẹn của cô khẽ lên tiếng.

Thanh Tuấn hiểu cô lo lắng điều gì, cô lo lắng cho đứa bé.

Cả một đêm đê mê không hề ngừng lại.

..............

Ngày hôm sau, khi Lâm Thảo tỉnh dậy vùng eo cô vừa mỏi vừa đau, người đàn ông đó đã không tha cho cô cả một đêm.

Cho dù cô có khóc xin tha nhưng cũng người đàn ông đó vẫn không chịu.

Những vết đỏ trên cơ thể chính là bằng chứng cho sự yêu thương điên cuồng của người đàn ông dành cho cô.

Đêm qua, anh đã thì thầm rất nhiều lần bên tai cô một câu nói “Anh yêu em.”

Cũng vì câu nói đó mà cả một đêm cô luôn ở trong sự hưng phấn.

Nhớ lại những ngọt ngào đã trải qua cùng anh cô cảm thấy thực sự hạnh phúc, khiến cốc sữa tươi cô đang uống dường như cũng ngon hơn thường ngày.

Sau khi ăn bữa sáng xong, cô ngồi trên ghế sofa xem phim như mọi khi, miệng khẽ tủm tỉm cười, sắc mặt cô khá hơn rất nhiều.

Cô nhớ tới việc mình và Thanh Tuấn đăng ký kết hôn, cô không làm thế nào để hóa giải được sự vui mừng trong lòng mình, đó là việc mà trước giờ cô chưa từng dám nghĩ....

Khi Bích Hằng đi vào phòng, cô gái ngồi trên sofa đang cười vu vơ, hay chân vung vẩy, bộ dạng vui vẻ giống hệt của một cô thiếu nữ vừa mới biết yêu, hình ảnh đó khiến người nhìn cũng vui theo.

Bích Hằng khẽ hắng giọng một tiếng, Lâm Thảo mới phát hiện có người vào phòng, cô vội vàng mời Bích Hằng ngồi.

Bích Hằng từ chối và nói với sắc mặt không biểu cảm: “Tổng giám đốc Thanh bảo Tôi đưa cô tới một nơi.”

Lâm Thảo đơ người ra sau đó cô hỏi một câu là đi đâu.

Bích Hằng không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói đi rồi sẽ biết.

Lâm Thảo dường như đi theo anh không chút do dự.

Mối quan hệ giữa Thanh Tuấn và Bích Hằng khiến cô không chút nghi ngờ.

Nửa tiếng sau, cô đỡ bụng bước từ trên xe xuống, lọt vào mắt cô là một trang viên rất lớn.

Cả trang viên được rất nhiều cây xanh bao lấy tạo thành một bức tường dài.

Cô khẽ nhướn mày lên, niềm vui trong lòng sớm đã bị cuốn đi, ngay sau đó cô nhận ra trước mắt mình là một không gian âm u lạnh lẽo.

Cô đi theo phía sau Bích Hằng, lặng lẽ bước đi, cô dường như chẳng nhìn thấy những cảnh vật xung quanh mình nữa.

Con tim cô đập thình thịch như tiếng trống dồn, càng đập càng nhanh, càng lúc cô càng cảm thấy căng thẳng.

Hai tay cô nắm chặt lấy váy, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm, cô có dự cảm sắp có việc chẳng lành xảy ra.

Mùi nước khử trùng thoang thoảng bay vào mũi cô, chân càng bước vào trong thì mùi đó càng nồng nặc hơn, cuối cùng hai người đi vào một căn phòng giống như là phòng trong bệnh viện.

Hay nói chính xác hơn thì đây là phòng khám tư.

Bích Hằng đưa cô tới phòng khám tư?

“Tổng giám đốc Thanh chỉ thị cần phải làm kiểm tra cho đứa bé trong bụng cô Lâm.”

Lâm Thảo quay sang phía Bích Hằng hỏi lại: “Kiểm tra cái gì?”

Câu hỏi này cô biết rõ còn cố hỏi.

Chưa kịp phản kháng gì thì cô bị y tá đẩy vào phòng kiểm tra.

Y tá nhanh chóng dùng dụng cụ lấy nước ối trong bụng cô.

Sau đó đưa đi làm giám định ADN

Sau khi đó Bích Hằng ngồi cùng cô đợi kết quả.

Thực ra thì cả quá trình chưa tới một giờ đồng hồ, nét mặt thiếu nữ của cô không còn nữa, cô cúi đầu thấp xuống, ánh mắt cô như người vô hồn.

Cô co người lại, ngồi gập lưng xuống, đợi phía ngoài phòng kiểm tra, sắc mặt cô trắng bệch.

Bích Hằng khẽ thở dài một tiếng và nói với cô vẻ rất kính cẩn: “Cô Lâm, cô cần phải đối mặt với hiện thực.”

Lâm Thảo nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, cô khẽ động đậy, cô nhìn Bích Hằng và cười đau xót, cô gật đầu và khi cô lên tiếng thì khiến Bích Hằng ngơ người ta.

“Trợ lý Bích, anh có nói những lời mật ngọt với người phụ nữ khi ở trên giường không?”

Bích Hằng không nói gì, có điều thần sắc lúng túng của anh cũng coi như là đã trả lời Lâm Thảo.

“Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy, Tôi cũng không muốn anh ấy nói dối lừa Tôi....”

“Đêm hôm qua anh ấy nói anh ấy yêu Tôi, Tôi vui mừng tới nỗi không nhắm được mắt, Tôi sợ khi tỉnh lại thì đó chỉ là một giấc mơ....”

“Tôi cũng không muốn làm cho Võ Lưu Niên buồn, nhưng Tôi thực sự rất khó chịu, rất khó chịu....”

Tiếng khóc thút thít của cô lọt vào tai Bích Hằng, trên khuôn mặt trắng bệch của cô ngoài nước mắt thì còn có mồ hôi, chiếc áo mỏng trên cơ thể cô ướt đi giống như thể bị mưa làm ướt.

Bích Hằng cảm thấy không bình thường, anh đỡ Lâm Thảo lên, chỉ là cô vừa đứng dậy thì hay chân cô đã đang chảy đầy máu từ trên xuống.

Dòng máu đỏ ai khiến Bích Hằng hốt hoảng.

Ngay sau đó, Bích Hằng giật mình kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây....”