Giao Dịch Tình Nhân

Chương 12




Bên trong thư phòng, Mạc Vô Tâm cúp điện thoại, kết thúc cuộc thảo luận về chuyện của Thường Bước Bùi.

Đại Nhi lặng lẽ mở cửa thư phòng, ghé đầu đi vào.

"Có chuyện gì sao?" Mạc Vô Tâm hướng ghế ngồi khẽ dựa, nhíu mày nhìn cô.

"Em nghe anh nói đến Thường Bước Bùi?" Đại Nhi bước vào cửa.

Sự việc này, vẫn treo lơ lửng trong lòng cô, có cảm giác, anh che giấu rất nhiều chuyện, tại sao. . . . . . Anh muốn giấu giếm cô? Chẳng lẽ anh không biết, cô lo lắng lắm sao?

"Ừ." Anh gật đầu.

"Tại sao cho đến bây giờ anh vẫn không chịu để cho em biết? Đến tột cùng. . . . . ."

"Dừng lại!" Mạc Vô Tâm cắt lời cô."Anh hi vọng, trước khi sự tình còn chưa kết thúc, em không nên đề cập tới chuyện này, em không liên quan."

Đứng dậy đi tới gần bên người cô, ngửi hương thơm trên tóc cô.

Đại Nhi nhạy cảm co rúm người lại, mở miệng: "Tại sao không đề cập tới? Chuyện sẽ kết thúc như thế nào? Em không muốn anh bị bắt đi! Anh nói cho em biết, anh thật muốn gạt tiền bảo hiểm sao?"

Mạc Vô Tâm lần nữa mất kiên nhẫn, đôi tay hướng trên eo cô dùng sức khẽ bóp.

"Không cho phép nhắc lại, nghe chưa?"

"Tại sao?" Đại Nhi bộ dạng muốn truy hỏi kỹ càng sự việc.

"Em tại sao, so với Phỉ Phỉ còn phiền phức hơn!" Phương pháp nhanh nhất, chính là chăn miệng của cô lại, Mạc Vô Tâm cúi đầu xuống. . . . .

Môi của anh che cái miệng nhỏ nhắn đang càu nhàu lại.

Môi cô ngọ nguậy, ngón tay anh phớt qua khuôn mặt của cô, sau đó đưa tay giữ chặt lấy, ấn xuống nụ hôn mãnh liệt.

Cô gần như ngừng thở, mặc anh xâm lược mút lấy đôi môi của mình, đầu lưỡi ấm áp cạy hàm răng cô ra, trượt vào trong miệng, cùng với cánh lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau, dây dưa, lưu luyến không rời.

Cô không hiểu cảm giác đang mê hoặc mình, thở hổn hển bấu víu bờ vai của anh, từ từ cuồng nhiệt đáp lại.

Anh mạnh mẽ đoạt lấy môi cô, mút lấy hết vị ngọt trong miệng………

Một tay thăm dò vào da thịt mịn màng bên dưới lớp quần áo của cô mà vuốt ve.

Cảm giác choáng váng đánh tới, hai chân của cô như nhũn ra, cả người co rúm lại.

Anh kịp thời vòng tay qua thắt lưng, giữ chặt cô lại, đem thân thể của cô gần sát anh. . . . . . bụng cô dán lên biểu tượng mạnh mẽ, nam tính của mình . . . . . .

Cô hơi đụng chạm cũng đủ để trêu chọc, nâng lên ham muốn của anh.

"Oh. . . . . . Anh muốn em!" Mạc Vô Tâm ở trong miệng cô khạc ra thanh âm khàn khàn , cổ họng bật ra khát vọng, đôi tay bắt đầu vội vàng trút bỏ quần áo của cô.

Anh kéo rơi áo ngực, hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lên mỗi một tấc da thịt bóng loáng, sau đó nghiêng người ngậm nụ hoa của cô.

Bàn tay ở đường cong tinh tế từ từ di chuyển, đi tới bên ngoài quần lót, nhẹ nhàng se se nơi mẫn cảm của cô.

"Ừ. . . . . ." Đại Nhi phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Giống như có một dòng điện cám dỗ phủ xuống, cảm giác hưng phấn cuốn lấy tất cả ý thức cùng giác quan, cô không nhịn được giãy giụa thân thể, khát vọng nhận được nhiều hơn nữa.

Ngay sau đó anh liền tháo bỏ chiếc quần lót gây cản trở, đem ngón tay thon dài đưa vào trong hoa kính của cô dò lấy, rút ra đưa vào.

Đại Nhi liên tiếp bị kích tình vây hãm, bên môi thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ.

Ngón tay anh không ngừng nghịch ngợm trêu chọc, kích thích càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, dồn dập, làm cô không ngừng thở dốc, mặt đỏ lừ. . . . . .

Bên trong cơ thể dâng lên ham muốn cuồn cuộn, anh vội vã đem cô từ trên ghế sofa vào trong phòng, trút đi tất cả quần áo trói buộc, tròng mắt lóe ra khát vọng khẩn cấp cùng tình cảm nồng đậm.

Nâng mông của cô lên, đưa hai chân thon dài lên cao, anh đem vật nam tính nóng bỏng của mình đưa vào trong cơ thể cô, đưa vào rút ra.

Nhiệt độ nóng rực thiêu đốt lẫn nhau, dục vọng sôi trào, hai thân thể tỏa ra ham muốn tình dục mãnh liệt, nhịp tim cùng hơi thở rối loạn lên, vội vã tìm kiếm môi nhau…… . .

Nhịp điệu của anh ngày càng nhanh hơn hòa với tiếng rên rỉ, thở dốc của cô, khát vọng dường như là bất tận, giống như ngọn lửa trước gió, càng lúc càng bùng cháy dữ dội, kịch liệt xâm nhập, mạnh mẽ, cuồng nhiệt………….

Những khoái cảm vô tận cứ lần lượt đánh tới, kích thích, thỏa mãn hết mọi giác quan của cô.

*****************************

Xử lý xong công việc bận rộn, Mạc Vô Tâm mang cả người mệt mỏi về nhà.

Thấy Đại Nhi đang ngồi ở phòng khách điền một ít hồ sơ, anh lại gần quan sát.

Phỉ Phỉ tò mò vùi ở bên người cô, nhìn cô bôi viết lung tung, thỉnh thoảng phát ra nghi vấn.

Tiểu Phỉ Phỉ gần đây cùng với cô như hình với bóng, tiểu quỷ yêu mến cô, ngay cả Mạc Vô Tâm cũng vạn phần kinh ngạc trước hiện tượng này!

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong quá khứ.

Tiểu quỷ bướng bỉnh, dây dưa không ai chịu được, ngoại trừ cô.

Đại Nhi có khả năng gì mà khiến tiểu quỷ này phải chịu đầu hàng?

"Em ở đây làm cái gì?" Anh lên tiếng.

"Em đang viết sơ yếu lý lịch." Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngốc nghếch, nhoẻn miệng cười.

"Em không phải chăm sóc Phỉ Phỉ rồi à? Tại sao muốn tìm việc làm? Em muốn rời đi?" Anh không vui hỏi, đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát.

Cô muốn rời đi?!

Anh không cho phép!

"Cô! cô không thể rời đi, cháu không cho phép!" Tiểu Phỉ Phỉ cuống quít nói, hai tay chống nạnh giống như một bà chủ nhỏ.

Thì ra là cô muốn tìm việc làm, trong tình thế cấp bách, con bé phát ra âm thanh bá đạo kháng nghị.

Hai người bọn họ không thể tách rời, "Mang Tai Họa" hoàn hảo xứng với "Tiểu Ma Đầu".

Phỉ Phỉ thích cô nha!

Bởi vì cô có một tấm lòng nhân hậu, như cha từng nói, mặc dù đầu óc đơn giản, nhưng tâm hồn thánh thiện, trong sáng như nước.

Cô thật sự rất có kiên nhẫn, chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì những trò nghịch ngợm của Phỉ Phỉ.

Cô yêu thương, che chở, làm con bé khao khát được chăm sóc như vậy, mang đến tình cảm của một người mẹ thật sự!

Cô bé không hy vọng Đại Nhi rời đi.

"Phỉ Phỉ ngoan! Cô không có rời khỏi cháu, chẳng qua là tìm chút việc gì đó để làm, cháu không cần lo lắng!"

Đại Nhi thấp giọng, dịu dàng trấn an, âm điệu tràn đầy sự cưng chiều, che chở.

Lúc này Phỉ Phỉ mới yên tâm.

Cô bé dẩu môi, chui vào trong ngực Đại Nhi, che giấu sự thẹn thùng cùng vành mắt đỏ, hai cánh tay nhỏ ôm chặt, rất sợ cô chạy mất.

Mạc Vô Tâm nhìn thấy tất cả, trong lòng thoáng chốc dâng lên một sự rung động khó nói thành lời.

Anh chưa từng nghĩ đến, Đại Nhi thẳng thắn, ngây ngô, tính tình thì chẳng hề dịu dàng, nhưng cô không hề giả tạo, cũng chẳng kiêu căng mà rất mực yêu thương, làm cảm động tiểu quỷ này, cũng cảm động anh.

Dù có phải trả giá cao hơn nữa, anh vẫn muốn giữ lại cô gái này.

"Tại sao muốn tìm việc làm?" Anh hỏi Đại Nhi.

"Hắc hắc! Nhàn rỗi không có chuyện gì làm." Cô cười mỉa, cảm thấy bộ dạng của Mạc Vô Tâm tựa hồ có chút mất hứng.

"Ngày mai anh giúp em mở tài khoản ngân hàng, đem năm trăm gửi vào."

". . . . . ." Đại Nhi nghe vậy trầm mặc.

"Thế nào? Không tốt sao?" Mạc Vô Tâm hỏi cô.

"Em không cần tiền của anh." Cô buồn buồn nói, tâm trạng đang tốt bỗng dưng trở nên buồn bã.

Nhắc tới năm trăm vạn, sẽ khiến cô nhớ tới chuyện anh muốn cô "không thể đề cập tới.”

"Vậy em muốn cái gì?"

"Em chỉ muốn anh bình an vô sự." Cô giương mắt, nghiêm túc nhìn anh.

Cô chỉ muốn anh không xảy ra chuyện, những thứ khác, cô không cần!

Một cảm giác được trân trọng, một cỗ ấm áp trào dâng, Mạc Vô Tâm xúc động nhìn cô, âm thầm tự hứa với lòng: anh sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc!

*********************************

"Đại Nhi, cái người này, cô chạy trốn đi đâu rồi?" Bên kia điện thoại, Bao Thành Công đang gào thét.

"Tôi đã không còn làm nữa!" Đại Nhi đem điện thoại cách xa lỗ tai xa một chút, tí nữa cô đã bị điếc bởi thanh âm của anh.

"Cái gì! Không làm?! Không làm cô cũng không từ chức, cô không cần nói một tiếng với tôi sao?" Bao Thành Công hét to.

"Nói nhỏ thôi có được hay không, anh gọi điện thoại tới hét to làm cái gì á!"

"Cô bây giờ lập tức chạy tới nhà để xe của Khóa Quốc." Bao Thành Công nói cho cô biết.

"Tại sao? Chuyện gì xảy ra sao?" Đại Nhi vừa nghe được tin tức này, trong đầu liền hiện lên một dự cảm xấu.

Mạc Vô Tâm đã xảy ra chuyện?! Tại sao ngày ngày ở bên cạnh anh, cô lại đối với tình huống của anh hoàn toàn không biết?!

"Lần trước tôi đã đề cập với cô, vụ án kia của Thường Bước Bùi, hiện tại chúng ta cần phối hợp với bên điều tra. Bây giờ, cảnh sát đã có mặt ở đó cả rồi, năm phút nữa tôi sẽ đến nơi, cô lập tức tới đây đi." Bao Thành Công nói rõ.

"Được! Tôi lập tức đi." Đại Nhi vội vàng cúp điện thoại, lấy balo, chộp một chiếc áo khoác, phóng thẳng ra ngoài.

Cô không phải đang nóng lòng trợ giúp, mà là lo lắng cho tình cảnh của Mạc Vô Tâm.

******************

Trong nhà để xe của Khóa Quốc, không khí ngột ngạt đáng sợ, gương mặt ai nấy trông có vẻ rất nghiêm trọng.

Sắc mặt Mạc Vô Tâm càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Tôi hoài nghi phó tổng giám đốc Mạc lấy hai chiếc xe tương tự lừa gạt công ty của tôi, tôi cho là, cần phải kiểm tra kĩ càng."

Rõ ràng Thường Bước Bùi chính là muốn vu cáo ngược lại Mạc Vô Tâm. . . . . .Anh ta không còn lựa chọn nào khác, đây là cách cuối cùng, cũng là duy nhất.

"Xin cứ tự nhiên!" Mạc Vô Tâm khoát tay, cảnh sát liền bắt tay vào kiểm tra tất cả các chiếc xe của anh.

Cửa xe, cốp sau, ghế ngồi, bảng điều khiển, dẫn kình. . . . . . cảnh sát cẩn thận kiểm tra hai bên để xác nhận danh tính của chiếc xe.

Cuối cùng, là dừng lại trước chiếc xe được để riêng trong nhà để xe cá nhân.

"Thường tiên sinh, như lời ông nói, chiếc xe này, mã số dẫn kình, biển số xe cũng chính xác, nhưng mã số sườn xe không đúng!"

Nhân viên điều tra công bố kết quả.

Lúc này, trên mặt Thường Bước Bùi xẹt qua một tia khẩn trương, anh lập tức liếc nhìn Bao Thành Công.

Bao Thành Công sắc mặt có chút lo sợ, tiết lộ sự bất an.

Hắn quên mã số sườn xe!

Lần trước mang theo Đại Nhi lẻn vào nơi này, chính là muốn kiểm tra mã số chiếc xe này, hoàn hảo có thể ngụy tạo một cái khác để điền vào tài liệu. Không nghĩ tới cẩn thận mấy cũng có sơ sót, anh lại bỏ quên mã số sườn xe!

Thường Bước Bùi trừng mắt phẫn nộ, như muốn nhắn nhủ "ngươi là đầu heo."

"Mã số sườn xe rất dễ dàng làm giả, nhưng mà bảng số xe, mã số dẫn kình, loại xe, những chi tiết này đều khớp với tư liệu, cho nên phó tổng giám đốc Mạc vẫn có tám mươi phần trăm bị nghi ngờ." Thường Bước Bùi sắc mặt tỉnh táo, khẩu khí vững vàng nói.

Cảnh sát trưởng đối mặt Mạc Vô Tâm.

"Nói như vậy, Mạc tiên sinh rõ ràng bị tình nghi lừa gạt? Chiếc xe hơi này được mua bảo hiểm ở công ty của Thường Bước Bùi, trên thực tế không bị mất trộm?"

Mạc Vô Tâm bật cười, cùng cảnh sát trưởng trao đổi ánh mắt ăn ý.

"Anh còn có tâm tình để cười? Biết chết đến nơi rồi hả ? Có chuyện gì, nói với luật sư đi!" Thường Bước Bùi nóng lòng cắt lời nhân viên điều tra.

"Cái gì?!" Tại sao có thể như vậy?

Đại Nhi đầu óc bấn loạn, chân tay bủn rủn! Lúc này cô mới chạy tới, đã bỏ lỡ những tình tiết trước đó, chỉ nghe được hai câu cuối cùng. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đây là hành vi trộm cắp tài sản, chiếc xe đã mua bảo hiểm kia, vậy. . . . . . chiếc xe mà cô đã nhìn thấy trên núi là như thế nào?

Nhìn thấy Mạc Vô Tâm sớm muộn cũng sẽ bị bắt, cô không suy nghĩ nhiều, nói.

"Không! Anh ta không có lừa gạt, là tôi, là tôi trộm xe của anh ta, sau đó lại lái trở về!"

Đại Nhi ngoài dự đoán của mọi người lên tiếng, khiến không khí trong nháy mắt ngưng trệ!

Toàn bộ nhân viên cảnh sát trao đổi ánh mắt quái dị, sau đó nhìn về phía Mạc Vô Tâm.

Mạc Vô Tâm từ từ thở ra một hơi, sắc mặt bình tĩnh. . . . . .

Trong nội tâm cười khổ, bảo bối này! Anh không ngờ tới, trong tình thế cấp bách cô sẽ gánh tội thay.

"Nếu trộm xe, tại sao còn phải lái về? Điều này không phù hợp lẽ thường." Cảnh sát trưởng đưa ra một nhận xét khách quan, sau đó, mang ánh mắt dò hỏi hướng về phía Mạc Vô Tâm.

"Dù sao chính là tôi trộm!"

"Được rồi! Vậy mời cô nói rõ, trộm xe như thế nào, làm sao lái xe trở về." Cảnh sát viên không thể làm gì, nhún nhún vai hướng Mạc Vô Tâm.

"Được! Tôi có thể chứng minh, tất cả mọi người theo tôi ra ngoài." Đại Nhi dẫn mọi người đi ra ngoài nhà để xe.

Cô đoán được từ trước nên đã chuẩn bị lấy ra bộ công cụ trong balo, đầu tiên là phá mật mã cửa ra vào. Đám người ở phía sau cô quan sát.

"Mười lăm giây! Thật là tuyệt vời!" Một cảnh sát viên tán thưởng khen."Cảnh sát mở khóa cũng không nhanh bằng cô!"

"Lần trước mở qua, lần này đương nhiên có kinh nghiệm." Đại Nhi khoát khoát tay, tâm trạng nhẹ nhõm.

Kế tiếp, chính là mật mã nhà để xe tư nhân của Mạc Vô Tâm.

Lần này so với lần trước tốc độ phá giải nhanh hơn, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.

"Anh sửa đổi mật mã?!" Vẻ mặt cô đầy bất ngờ.

Lần trước mật mã có chín con số, mà lần này đổi thành tám con số, nhưng làm cho cô vô cùng ngạc nhiên . . . . . Số mật mã là sinh nhật của cô!

Mạc Vô Tâm nét mặt không chút thay đổi. Không có ai phát hiện trong mắt anh cất giấu nụ cười. . . . . .

Anh cũng hết sức thán phục đôi tay khéo léo, cùng bản lĩnh của cô.

"Tại sao. . . . . ." Đại Nhi bàng hoàng ngạc nhiên.

Phía cảnh sát vẫn còn đang ngạc nhiên, bây giờ kĩ thuật của nhân viên văn phòng thám tử tư còn lợi hại hơn cả cảnh sát!

Thường Bước Bùi cùng Bao Thành Công gương mặt không hề biến sắc, hai người trao đổi ánh mắt ngắn ngủi. Có người tự mình chạy đến gánh tội thay, chung quy so với bọn họ vẫn còn tốt hơn là bị vạch trần.

"Phó tổng giám đốc Mạc, luật sư của anh đâu?" Đã biết được kĩ thuật của Đại Nhi, cảnh sát trưởng tính toán kết thúc chuyện này.

"Luật sư của tôi. . . . . ." Mạc Vô Tâm nhíu mày, anh thoáng quay đầu lại, phía sau một người sắc mặc u ám bước ra.

Gương mặt giống nhau như đúc, cùng một dạng xuất sắc vượt trội, nhưng nét quyến rũ khác nhau.

Anh ta là luật sư hắc bang thần bí — Mạc Vô Tình. Anh em sinh đôi của Mạc Vô Tâm.

Đại Nhi xoa xoa mí mắt, nháy mắt mấy cái, hầu hết mọi người sẽ có phản ứng này khi nhìn thấy một cặp song sinh giống nhau như đúc.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó mới hoàn hồn.

"Xe của tôi mua bảo hiểm lúc nào vậy hả? Đây thật sự là chuyện ngu xuẩn nhất mà tôi từng thấy từ trước đến giờ!" Chiếc xe trước mặt thuộc về Mạc Vô Tình.

Mạc Vô Tình trầm ngâm. . . . . ."Được rồi, ngụy tạo tội danh." Con ngươi sắc bén, lạnh lùng quét qua đám người.

Thường Bước Bùi cùng Bao Thành Công sắc mặt hai người khó coi, xem ra đã xúc phạm đến cọp, bọn họ chọc người không nên chọc vào.

Sự tình nghiêm trọng! Bọn họ đã thay đổi tư liệu rất kĩ lưỡng, không cách nào bị vạch trần, nhưng tới đây liền bị phơi bày.

"Có chuyện gì. . . . . . Nói với luật sư đi!" Mạc Vô Tâm chậm rãi khạc ra lời nói, lạnh lùng liếc qua Thường Bước Bùi.

Đại Nhi gương mặt ngốc nghếch, hoàn toàn không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, cũng không có ngờ tới kết quả sẽ là như vậy.

Cô ngây ngô, miệng mở rộng, nhìn Mạc Vô Tâm.

Mạc Vô Tâm lắc đầu nhìn cô cười.

"Em so với Thường Bước Bùi còn ngu xuẩn hơn! Thứ nhất, chiếc xe ở trong nhà để xe này không hề bị mất. Thứ hai, em không biết lái xe, nếu trộm thì lái đi như thế nào? Thứ ba, chủ của chiếc xe này không phải là anh, mà là Mạc Vô Tình, anh ta làm sao lại đi mua bảo hiểm ở công ty của Thường Bước Bùi? Thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất. . . . . . Chiếc xe bị đánh cắp, trong tuần đã tìm được rồi."

Đại Nhi sau khi nghe xong sững sờ, cô thật rất ngu ngốc sao?

Mạc Vô Tâm hướng Thường Bước Bùi giới thiệu một người khác đứng bên cạnh Mạc Vô Tình.

"Vị này là Trưởng cục thanh tra, tôi nghĩ, các anh chắc hẳn có một số việc muốn thương lượng."

Người đàn ông kia đứng dậy.

"Nếu như không phải do sự kiện lần này của Mạc tiên sinh, chúng ta sẽ không biết công ty của Thường Bước Bùi muốn lừa gạt mọi người."

"Bất quá, cảnh sát hiện tại muốn lấy lời khai của các anh." Cảnh sát trưởng cười nhắc nhở.

Thường Bước Bùi cùng Bao Thành Công trong nháy mắt thần sắc rối loạn! Hai người khuôn mặt trắng bệch.

"Thường Bước Bùi sắp phá sản, cho nên không có đủ số tiền bồi thường, xui xẻo thế nào lại đi tìm Bao Thành Công. Bao Thành Công nổi lòng tham, muốn kiếm được số tiền kia. Một mặt sợ sự việc sẽ bị bại lộ, cho nên sắp xếp đường lui, em bị anh ta gài bẫy đưa vào tròng, vốn họ tính toán cho người đến gài tang vật, làm anh bị liên lụy."

Tất cả mọi người rời đi, nhà để xe to lớn như vậy chỉ còn lại Mạc Vô Tâm, Mạc Vô Tình, và Đại Nhi.

"Thật là một vụ án hoàn hảo." Đại Nhi cười khổ.

Mạc Vô Tình chuẩn bị rời đi, trước khi đi, anh ghé vào bên tai Mạc Vô Tâm hỏi:

"Anh xác định? Anh yêu cô ấy?"

"Cô ấy không hề liên quan trong chuyện này." Mạc Vô Tâm đánh trống lảng, chính là không muốn ở trước mặt người khác thừa nhận tình cảm của anh đối với cô.

"Anh yêu em, thì em phải yêu anh sao?" Đại Nhi tức giận, cầm áo khoác trên tay đập vào người anh.

Mạc Vô Tâm bắt được áo khoác cô ném tới, Đại Nhi quay đầu bỏ chạy.

Cô tức giận anh giấu diếm nhiều như vậy, đến bây giờ mới để cho cô biết chân tướng sự tình.

"Ách. . . . . . Anh tự xử lý đi!" Mạc Vô Tình thấy thế, cười cười, nhấc chân lên, ngay sau đó lái xe rời đi.

Mạc Vô Tâm đuổi theo, mất một hồi mới đuổi kịp, anh kéo lấy cánh tay của cô, làm cô dừng lại.

"Em đi thật à?!" Anh giúp cô khoác áo lên, giọng điệu uy hiếp, cô không cần anh sao?

"Anh làm cho em hiểu lầm bao lâu nay! Lo lắng lâu như vậy! Cái gì cũng không cho em biết rõ!" Cô tức giận, lắc đầu hét to.

"Em biết không có lợi!" Mạc Vô Tâm giữ lấy đầu của cô, trừng mắt nhìn.

"Từ lúc vừa bắt đầu anh đã biết chuyện này sao? Biết Thường Bước Bùi sắp đặt hãm hại anh?" Cô hơi bình tĩnh lại.

"Không, từ thời điểm em bắt đầu theo dõi anh, anh liền cảm thấy kì lạ. Cho nên hai ngày sau anh điều tra ra Bao Thành Công có quan hệ với Thường Bước Bùi."

Điều tra cô là bởi vì anh có sự nhạy bén, tính cách quyết đoán, nắm giữ tình thế, không nghĩ tới lại biết được nhiều chuyện như vậy từ cô.

"Ách. . . . . ." Đại Nhi sửng sốt."Nói như vậy, coi như là em làm hỏng chuyện tốt của Thường Bước Bùi? Chuyện này rốt cuộc là trong cái rủi có cái may?”

"Đương nhiên!" Mạc Vô Tâm cười tươi.

"Không có những chuyện này, anh làm sao có thể lấy được em?" Mạc Vô Tâm thành khẩn, ánh mắt như khoá chặt cô lại.

"Ai nói anh phải lấy em!" Nghe vậy, Đại Nhi ngượng ngùng.

"Em là của anh! Cũng đừng quên, nếu em không gả cho một người tên ‘ Vô Tâm ’, sẽ không có con trai!"

"Làm sao anh biết?!" Đại Nhi kinh ngạc, mắt trừng lớn, đợi lấy lại tinh thần."Ngay cả kê đồng cũng là người anh sắp xếp?”

Anh đến tột cùng là Thần Thông Quảng Đại cỡ nào? Trừ hôm nay tất cả mọi người là do một tay anh an bài ở ngoài, rốt cuộc còn có chuyện gì là không nằm trong tầm kiểm soát của anh?

"Anh không có thần thánh như vậy! Chẳng qua là chung quanh em những cái đó hiện lên hết cả rồi, anh nhìn liền đoán được.”

"Hừ! Ghê tởm, còn có cái gì là em không biết?" Đại Nhi thở phì phò hỏi anh.

"Có!"

"Cái gì?"

"Em quên hôm nay là ngày đầu tiên Phỉ Phỉ đi học, em đã hứa sẽ đi đón con bé!”

"Ai nha! Em quên!" Cô bật lên, cuống quít gọi.

"Mau, mau, mau! Không còn kịp rồi!"

Cô vội vàng lôi kéo Mạc Vô Tâm chạy đi.

Anh bật cười, nhàn nhã sải bước theo bước chân hối hả của cô ở phía trước. Trong lòng hết sức hạnh phúc vì tình cảm mà cô dành cho Phỉ Phỉ.