Triển Mộ Nham không nghe lọt tai nhưng Tô Liên Thần ở bên cạnh lại không nhịn được. Một tay anh ta níu lấy bả vai của Triển Mộ Nham, nụ cười không nghiêm chỉnh trên mặt cũng thu lại, "Anh đang làm cô ấy đau! Mau buông ra!"
Triển Mộ Nham xanh mặt hất Tô Liên Thần ra, cùng lúc cũng đã cở xong áo khoác trên người Lương Yên ra. Triển Mộ Nham thuận tay ném chả lại cho Tô Liên Thần, kéo tay Lương Yên muốn rời đi.
Một màn tới tới lui lui cuối cùng cũng làm cho Lương Yên tỉnh táo lại. Cô vô ý thức giãy giụa nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của anh, khuyên anh, "Mộ Nham, anh buông tay trước đi....."
"Cô còn ngại ôm hôn ở đây chưa đủ mất mặt sao?" Triển Mộ Nham đùa cợt nhìn cô nhưng trên tại lại không hề buông lỏng.
Sức lực giữa đàn ông và phụ nữ khác xa nhau nên Lương Yên căn bản không tránh thoát khỏi anh.
Cô đành phải quay đầu lại gọi Tô Liên Thần, muốn nói một tiếng xin lỗi anh, thuận tiện tạm biết. "Liên thiếu....."
Lời nói mới được một nửa sắc mặt của Triển Mộ Nham đã trầm xuống như sắp có phong ba gió lốc. Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gọi tên một người đàn ông khác làm ngực anh buồn bực đè nén đén khó chịu.
Amh cần làm cái gì đó để phát tiết!
Hoặc là, dứt khoát làm tên người đàn ông này hoàn toàn biến mất.
Nghĩ như vậy, trong chớp anh anh liền xoay người ôm lấy khuôn mặt Lương Yên. Hai ngón tay anh đặt trên đôi môi mềm mại của cô hung hăng chà lau, giống như muôn slau đi hương vị của người khác trên môi cô.
Lương Yên đang muốn kêu đau thì một giây kế tiếp.....
Mặt của anh đột nhiên phóng đại trước mắt cô. Đôi môi của Triển Mộ Nham nóng rực mang theo mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào trong khoang miệng của Lương Yên.
Đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
Nơi mềm mại nhất ở đáy lòng cô đã vì nụ hôn này mà hung hăng run rẩy. Thật lâu thật lâu sau, trong đầu cô vẫn chỉ trống rỗng.
Cô quên luôn cả sự thô bạo lúc nãy của anh, quên luôn cả việc giờ họ đang ở đâu, và cũng quên cả......
Tô Liên Thần đứng ở một bên, chán nản.
Anh ta đứng không gần không xa nhìn bọn họ, ngay cả sự say mề và động lồng của cô anh đều thấy rõ ràng.
Động tác muốn chạy lên ngăn cản của anh ta cứng đờ. Tô Liên Thần cười khổ một tiếng, lùi về phía sau một bước, rồi lại lùi thêm một bước nữa.
Ngay sau đó, anh xoay người vắt áo khoác lên vai, tiêu sái rời đi.
Nhưng, trái tim của anh tối nay không cách nào tiêu sái được....
Ánh đèn kéo bóng dáng của anh thật dài, thật dài.....
Miệng nói là phải nhắm mắt làm ngơ, nhưng rõ ràng anh ta đã xoay người tránh không nhìn mà sao trong lòng vẫn phiền loạn như thế?
…………
Lê Mạn Thanh vốn không cam tâm Triển Mộ Nham bị Lương Yên cướp đi, hôm nay cô ta đã gọi cho A Tín rất nhiều để hỏi thăm lịch trình của Triển Mộ Nham, muốn cố gắng hơn một chút.
Nhưng, cô ta vạn vạn không nghĩ tới, khi cô đang tràn đầy lòng mong chờ bước ra từ trong xe lại thấy được một màn này.
Dưới ánh đèn, hình ảnh Triển Mộ Nham ôm hôn Tịch Lương Yên giống như một bạt tai tát thật mạnh vào mặt cô, làm cho cô mất lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
……………
Triển Mộ Nham giống như một con sư tử bị chọc giận, hung hăng hôn môi cô tựa như muốn nghiền nát nó, dường như muốn hút cả người cô vào trong ngực anh.
Sự cướp đoạt cuồng loạn này của anh khiến cho Lương Yên sợ hãi, theo bản năng muốn lùi về phía sau. Thế nhưng anh lại càng cường thế quấn lấy cô, trả thù bằng cách gặm cắn đôi môi đỏ thắm của cô.
Đến cùng là anh muốn như thế nào đây?
Mấy lần bị cướp đoạt, khi dễ làm cho Lương Yên uất ức đến muốn khóc.
Tại sao mỗi lần cô muốn buông tay anh đều chạy ra trêu chọc cô? Tại sao lần nào cũng khiến cô ôm ảo tưởng không thiết thực rồi một giây sau lại hung ác đẩy cô xuống vực sâu vạn trượng?
Tình cảm của cô đã chịu đủ sự chà đạp lên lên xuống xuống rồi! Cô không muốn mình cứ giống như kẻ ngu đi chờ đợi rồi lại phải nhận lấy thất vọng nữa!
Lương Yên nghĩ được như vậy liền khóc rồi đẩy Triển Mộ Nham ra. Nhưng chưa kịp nói câu gì thì đã cảm nhận được một đạo thân ảnh thở phì phò bổ nhào về phía cô.
Lương Yên sửng sốt.
Chỉ thấy một đôi mắt đỏ bừng bừng, ngập tràn hận ý nhìn cô.
Là Lê Mạn Thanh!
Một giây sau, cô chỉ cảm thấy tóc mình đã bị Lê Mạn Thanh dùng sức kéo lấy. Côntq không để ý gì đến hình tượng mà ra sức kéo.
"A......" Lương Yên đâu đến phải kêu lên một tiếng. Cô cảm thấy da đầu mình hình như cũng sắp bị kéo ra, theo bản năng cô bắt lấy tay Lê Mạn Thanh.
"Hoá ra cô thực sự gạt tôi!" Lê Mạn Thanh giống như đã mất đi lý trí, cô ta không chỉ đoen giản kéo tóc Lương Yên mà cái tay còn lại đã trực tiếp giơ lên muốn
không tát Lương Yên.
Triển Mộ Nham nhanh tay lặp tức bắt lấy cái tay đang muốn đánh xuống của Lê Mạn Thanh. Ánh mắt anh lạnh như băng tựa như một cây đao muốn khoét lên người Lê Mạn Thanh, "Buông tay!"
Lê Mạn Thanh vốn đã mất đi lý trí bị ánh mắt này của Triển Mộ Nham chấn nhiếp đến phải rùng mình, làm cho thần trí cô ta trở về không ít.
Lương Yên liền nhân cơ hội này thoát ra, chỉ cảm thấy đau nhức khắp người, nhưng trong lòng càng uất ức nhiều hơn.
Người đàn ông này, nguy hiểm đến mức nào đây…
Vì anh, rốt cuộc có bao nhiêu cô gái tình nguyện người trước ngã xuống người sao kế tục, cho dù là đau thấu tim gan?
Vì sao cô lại liều mình đi lên?